Khi hai người tắm xong đi ra thì nghe tiếng đập cửa “ầm ầm”. Lương Hạnh mặc áo sơ mi của Triệu Mịch Thanh, mái tóc cô thấm ướt áo, lộ ra da thịt nửa ẩn nửa hiện.
Triệu Mịch Thanh nhíu mày, đẩy cô vào phòng ngủ, anh tự chạy ra mở cửa.
Lưu Nam đứng ngoài cửa chờ rất lâu, tay cầm hai cái túi.
Anh ta mím môi, vừa muốn gõ cửa tiếp thì nó mở ra, rồi Triệu Mịch Thanh đi ra, anh không mặc áo, chỉ quấn một cái khăn tắm ở phía dưới.
Lưu Nam đơ ra, đứng tại chỗ lúng túng nói một câu: “Triệu tổng.”
Anh ta chưa bao giờ thấy tổng giám đốc “thoáng” như vậy bao giờ, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm Triệu Mịch Thanh, cơ ngực anh rắn chắc, làm cho người ta không thể dời mắt.
Triệu Mịch Thanh phát giác, cúi người nhìn xuống, động tác mở cửa khựng lại.
Anh lặng lẽ chỉ chỉ vào sô pha, rồi nhận lấy túi từ tay Lưu Nam quay đầu đi về hướng phòng ngủ.
Vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy Lương Hạnh bước lùi lại, mắt anh nóng bỏng, đẩy túi vào lòng cô, rồi lấy một bộ đồ trong tủ quần áo ra, làm khăn lau tóc cho cô, thuận tiện dặn: “Thay quần áo đi.”
Lương Hạnh lúng ta lúng túng quay đi, đưa lưng về phía Triệu Mịch Thanh vừa thay đồ vừa thấy xấu hổ, rồi cô quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy anh không e dè gì mà cởi khăn tắm ra trước mặt cô, rồi lấy đồ trong tủ bên cạnh thay.
“Khụ khụ…” Lương Hạnh liền ngẩn ra, mặt đỏ bừng.
Cơ thể của anh, một năm rồi cô không nhìn thấy, dù đã từng quen thuộc, nhưng khi nhìn vẫn thấy đầu óc nóng lên, không tự biết mà nhìn chằm chằm nơi nào đó, mắt không chớp lấy một cái.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy, không để ý mà nhìn cô một cái: “Làm sao vậy?”
Làm đều làm, nhìn thì có sao đâu chứ, đây là cách nghĩ của anh.
Mặt Lương Hạnh đỏ bừng, lấy lại tinh thần, quay mặt đi làm bộ cởi đồ: “Không, không có gì…”
Động tác của cô rất chậm, anh thay đồ xong rồi, cô chỉ mới tháo hai cái nút áo, cô nhìn về phía sau thì thấy anh không hề đẩy cửa rời đi như cô tưởng, mà lại bước tới chỗ cô.
“Để anh giúp em.” Anh nói tự nhiên, hai tay giơ về phía ngực cô.
Lương Hạnh theo bản năng nắm chặt nút áo, hoảng hốt lùi về sau: “Không cần, em tự làm.”
Đối với cô mà nói, vừa rồi ở phòng tắm như vậy với sự hòa bình lúc này thì hạn mức chấp nhận của cô đã thay đổi, dưới ánh nhìn của Triệu Mịch Thanh, cô tạm thời còn cần một ít thời gian để điều chỉnh tâm trạng.
Nhưng anh không hiểu cho cô, mà khăng khăng muốn giúp cô cởi nút áo, hơn nữa còn nhăn mặt khi cô từ chối, lộ ra vẻ không hài lòng: “Nhanh thay áo đi, không thay thì em sẽ cảm lạnh đó.”
Lương Hạnh nắm chặt áo, người đi lùi về phía sau, chân đụng vào thành giường, bởi vì trọng tâm không vững mà ngã ra giường.
Cô nuốt nước miếng, lảng tránh ánh mắt của Triệu Mịch Thanh: “Em tự thay, anh đi ra ngoài trước đi.”
Nhìn từ phía của anh bây giờ, chỉ thấy chiếc mũi cao và đôi môi căng mọng của cô. Ý thức mê ly, làm theo tình cảm ở trong lòng, cúi người xuống, hai tay chống lên giường, từ từ tới gần cô.
Giống như một con thú đang chờ thời cơ ra tay, chậm rãi tới gần con mồi mà bản thân mong muốn, cho đến khi đè lên người cô.
Cúi người hôn lên môi cô, phút chốc thôi đã khiến cô mơ màng, tiếp đó bàn tay không kiêng dè mà di chuyển, một tay anh đỡ cô, tay còn lại thì cởi nút áo của cô.
Trong mắt Lương Hạnh dần bị tình cảm gì đó chiếm lấy, khi hai tay cô ôm lấy cổ anh, chợt nghe anh cười nhạt: “Thì ra em thích như vậy …”
Tay anh tháo nút áo cuối cùng ra, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Lương Hạnh phản ứng lại, tình cảm trong mắt vụt mất đi, cảm giác khó chịu vì bị trêu chọc bám lấy cô, cô ngồi dậy, cắn mạnh vào tay anh.
Một tiếng động vang lên, trán Triệu Mịch Thanh liền nổi gân xanh.
“Hạnh, anh sai rồi…” Cô cắn anh không muốn nhả ra, hai người nhanh chóng cuộn thành một khối.
Lưu Nam ngồi trên sô pha ngoài cửa, ngóng lỗ tai lên nghe, loáng thoáng nghe vài âm thanh, nhưng bởi vì tuân thủ bổn phận, nên không thể chạy tới nghe lén.
Cho nên anh ta giả bộ như không có gì mà uống hết ba ly nước trước mặt, lên xuống nhà bếp hai lần, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng rất tò mò, đứng ngồi không yên.
Anh ta uống liên tù tì bốn ly nước, tiện thể cứ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, hơi do dự, giống như nghe được Triệu tổng đang gọi anh ta.
Anh ta lắc đầu, cười giễu, phủ quyết suy đoán trong lòng.
Nhưng tiếp đó, điện thoại anh ta vang lên, anh ta lấy ra nhìn, mím môi, ấn nghe: “Triệu tổng…”
Trong phòng nét mặt Triệu Mịch Thanh lạnh lùng, một tay chống cửa, một tay ôm Lương Hạnh vào lòng, anh nhìn cô một cái, rồi nhìn về phía những sợi tóc của cô mắc vào nút áo anh.
Mắc khá nhiều, nhìn có vẻ rất đau.
“Đem kéo ở nhà bếp đến phòng ngủ cho tôi.” Anh ta ra lệnh rồi cúp điện thoại.
Lương Hạnh giãy giụa một hồi, da đầu rất đau, chỉ có thể ôm chặt Triệu Mịch Thanh, nói hổn hển: “Triệu Mịch Thanh, em muốn cắn chết anh.”
Triệu Mịch Thanh vỡ trán, cười yếu ớt rồi giơ một cánh tay qua: “Đến đây”
Lương Hạnh giương nanh múa vuốt: “Ngao ô” một tiếng, sau đó la làng lên, cả người giật lùi lại, đau đến chảy nước mắt.
Lưu Nam vội vội cầm kéo đi đến cửa phòng ngủ, chợt nghe giọng la thảm thiết của một cô gái ở bên trong, lập tức đổ mồ hôi lạnh ở trán và lưng.
Anh ta cố gắng kiềm nén nỗi lo trong lòng gõ gõ cửa.
Cửa phòng lập tức hé ra một khoảng nhỏ, Triệu Mịch Thanh giơ tay ra, năm ngón tay mò mẩn.
Lưu Nam đưa kéo vào tay anh, cửa đóng lại một cái “Phanh”, ánh mắt anh ta bình tĩnh, mấy lời muốn nói đều bị tiếng cửa đóng lại chặn mất.
Anh ta ngẩn ngơ đứng ở của, sau đó thì thấy Triệu Mịch Thanh mở của bước ra.
Chỉ thấy tóc anh hơi rối, cổ áo sơmi cổ áo hơi xốc sếch, một tay cầm kéo, một tay thì cầm một nhúm tóc.
“Triệu tổng…” Lưu Nam giơ tay ra nhận lấy kéo Triệu Mịch Thanh đưa, rồi lại thấy anh nhìn nhúm tóc bật cười, lập tức cảm thấy sợ hãi.
“Đồ kêu cậu chuẩn bị cậu chuẩn bị xong chưa?” Triệu Mịch Thanh nhíu mày, sau khi bình tĩnh lại thì chặn lời Lưu Nam, điềm nhiên hỏi, đồng thời đi về phía phòng khách, ngồi xuống sô pha.
Lưu Nam đi phía sau, “A” một tiếng: “Đều chuẩn bị xong rồi , có thể xuất phát ngay.”
“Ừ.” Triệu Mịch Thanh không để ý chuyện này lắm, anh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Lưu Nam thấy thế, nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt u ám, yên lặng hồi lâu rồi mới do dự nói: “Triệu tổng, anh…”
Chuẩn bị nói thì anh ta lại do dự, lấy thân phận của anh ta, có những thứ anh ta không nên hỏi.
Triệu Mịch Thanh nhìn anh ta, cả người dựa vào ghế: “Muốn nói gì thì nói đi, sao lại như vầy.”
“Anh không tính chờ cô Lương nữa sao?” Anh ta cắn răng, nói tiếp: “Từ góc độ cấp dưới mà nói, có thể thấy anh nghĩ thông suốt, ra khỏi khó khăn, tôi nên vui cho anh, nhưng so sánh với cô Lương, tôi không nghĩ ai có thể…”
Anh ta còn chưa dứt lời, thì Triệu Mịch Thanh đã giơ tay lên chặn lại: “Nghiêm Minh không nói cho cậu nghe sao?”
“Nói cho tôi cái gì?” Lưu Nam giật mình, không hiểu ý của câu này.
Anh bật cười.
Lưu Nam càng ngơ ngác , bối rối muốn nói gì đó, chỉ thấy cửa phòng ngủ mở ra, cô gái từ từ đi ra, cô mặc bộ đồ công sở màu đen, khiến khí chất của cô càng trong trẻo lạnh lùng.
“Cô Lương, cô …”
Mặt anh ta trắng bệch, hoảng hồn.