Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 354




rên đường trở về khách sạn, hai người không nói chuyện với nhau.

Trong không gian im lặng bị đè nén ngột ngạt, Lương Hạnh kéo cửa kính xe xuống, đột nhiên cơn gió lạnh thổi vào làm cho ý thức của cô tỉnh táo lại một chút.

“Lưu Nam, cho đám người lúc trước để lại bên cạnh Thượng Điền đi thăm dò Tuần Tráng một chút đi…” Suy nghĩ, lại đưa tay: “Thôi quên đi.”
Lưu Nam tái chiếc xe tạm thời được thuê, xuyên qua kính chiếu hậu lại quan sát sắc mặt của hai người một lần nữa, nghe thấy Triệu Mịch Thanh đột nhiên lên tiếng nói chuyện, còn chưa đáp lời đã đổi giọng, trong lòng lại ô tảng hơn.
Hơn nữa, nhìn Lương Hạnh hình như là đối với những gì ở trong xe đều trở nên mắt điếc tai ngờ, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhịn được cụ thể là có biểu cảm gì
Trở về khách sạn, Lương Hạnh xếp hai bộ quần áo rồi điền đầy Triệu Mịch Thanh vào trong phòng tắm, biểu cảm cũng không thân mật, lực đạo trên tay cũng tất hồng: Anh đi tắm đi, em chồng muốn phải ngửi thấy mùi này.”
Đôi mắt trầm xuống của Triệu Mịch Thanh không có kháng cự, quay người lại đi vào trong phòng tắm tắm rửa, trước khi bước ra còn đưa tay lên ngửi ngửi, xác nhận tất cả mùi hương đều đã bay đi rồi thì lúc đó mới đẩy cửa phòng tắm ra.
Một tay nắm lấy khăn lau tóc, lúc cửa vừa mới mở ra liền nhìn thấy Lương Hạnh đang đẩy cửa phòng ngủ bước vào liền hỏi: “Ra ngoài hả?”

Lương Hạnh cúi đầu xuống mà đi đường, dường như là trong lòng rất ngột ngạt, nghe nói như vậy cũng không ngẩng đầu lên, liền không nặng không nhẹ đáp lại một tiếng, quay người đóng cửa với lực đạo rất lớn, làm trong không gian vang lên một tiếng vang.

Sau đó lấy quần áo của mình đi vào trong phòng tắm, bước chân bị Triệu Mịch Thanh ngăn cản ở cửa, cô khom người né tránh, nhưng mà đối phương không biết tốt xấu cứ đuổi theo ngăn cản cô lại.

Lương Hạnh không vui, vô thức đưa tay đẩy ra, người đàn ông liền tùy theo đó mà dựa lên vách tường phát ra một tiếng rên rỉ nặng nề, nghe giống như là đang kiềm chế cơn đau.

Lúc này Lương Hạnh mới ý thức được, cô ngẩng đầu lên trong hoảng hốt, nhìn thấy Triệu Mịch Thanh che ngực với biểu cảm đau khổ, cô liền kéo quần áo của anh ra, quả nhiên nhìn thấy ở chỗ ngực có một mảng bầm đen.

Hiểu được vết thương đến từ nơi nào, vừa đau lòng mà ánh mắt cũng đồng thời lạnh lùng hơn rất nhiều, kiềm chế đè xuống cảm xúc đang dao động, đưa tay đẩy người ra.

Triệu Mịch Thanh lại thừa cơ bắt lấy cổ tay của cô, lại đấm hai cái vào trong lồng ngực của mình làm cô kinh ngạc né tránh, vội vàng tránh ra khỏi anh, lại không vui vẻ lườm anh một cái.

Trong đôi mắt của người đàn ông hàm chứa ý cười, Lương Hạnh nhìn thấy rõ anh cố ý, cô liền trầm mặc hơn: “Triệu Mịch Thanh, thú vị không hả?”

Người đàn ông không nói lời nào, ôm lấy eo của cô kéo lấy người lên trên giường, trong miệng lại do dự mà nói: “Anh biết là em tin tưởng anh, nhưng mà tin tưởng với tức giận, hai chuyện này không giống với nhau.”

Lời nói này chính là Lương Hạnh cứ luôn nấn ná ở bên miệng chậm chạp không chịu nói ra, bỗng nhiên bị anh nói như vậy, cô có một loại cảm giác tức giận vì bị người khác nhìn thấu, lúc muốn nổi giận thì bên tai lại nghe thấy có một tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Thừa dịp lúc người đàn ông đang giật mình, cô tránh thoát ra, đi ngang qua mở cửa phòng, không bao lâu sau liền ôm theo một hộp thuốc trở về rồi đặt lên trên cái bàn trà ở bên trong.

“Lại đây.” Cô thu hồi cơn giận, mở hộp thuốc ra dưới ánh sáng, sau khi tìm kiếm một hồi thì tìm thuốc đỏ và thuốc mỡ.

Lúc này Triệu Mịch Thanh đã chậm rãi đi tới ngồi trên cái ghế ở đối diện, gương mặt góc cạnh dưới ánh đèn chiếu thẳng xuống lộ ra mấy phần tái nhợt, làm cho miệng vết thương cũng hết sức rõ ràng.

Lương Hạnh dùng tăm bông chấm chút thuốc đỏ, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương ở trên người đàn ông, bởi vì lực đạo không chắc chắn cho nên làm anh hít vào một ngụm khí lạnh.

Làm cho Lương Hạnh cũng giật mình theo.

Sau đó lực ở trên tay liền nhẹ thêm một chút, lau vết thương bên khóe miệng xong rồi lại cầm lấy sách hướng dẫn của thuốc mỡ mà nhìn một hồi, nặn ra một lượng lớn ở trong lòng bàn tay xoa xoa, rồi sau đó hướng về phía ngực của Triệu Mịch Thanh.

Bàn tay ấm áp dán lên, lòng bàn tay với thuốc mỡ lại mang theo hơi lạnh, Triệu Mịch Thanh chậm rãi rủ mắt xuống, cúi đầu nhìn bàn tay mịn màng ở trước mắt, trong lòng có chút xúc động.

“Tuần Tráng bỏ thuốc độc trong nước trái cây của Tề Hàm, muốn hãm hại cô ta với người đàn ông khác có mối quan hệ không rõ ràng. Dự tính ban đầu của anh ta cũng không phải là muốn kết hôn với Tề Hàm, chỉ là muốn dùng thứ này để uy hiếp nhà họ Tề rót một lượng máu mới vào công ty của anh ta mà thôi, nếu như bà cụ Tề không đồng ý anh ta còn có thể mang danh là một người đàn ông si tình…”

Động tác đang xoa xoa ngực anh của Lương Hạnh có hơi dừng lại, ngược lại cô không ngờ tới nguyên nhân của chuyện này lại là như thế, càng không ngờ đến Tuần Tráng lại là người như thế này.

Sau khi kịp phản ứng lại thì tiếp tục nặn thuốc mỡ ở trong tay ra: “Nhưng mà nhìn Tề Hàm có vẻ như cũng không tin tưởng anh.”

Triệu Mịch Thanh không phản bác, chỉ là giọng nói lạnh lùng hơn mấy phần, một tay nắm lấy cổ tay của Lương Hạnh, trong đôi mắt tràn đầy tình ý: “Bà cụ Tề đối xử với anh không tệ, dù sao thì chuyện này cũng không phải là chuyện riêng của một mình Tề Hàm, cho nên anh ngăn cản, nhưng anh không ngờ đến là lại làm em tổn thương.”

Thuốc mỡ dần dần ngấm vào trong kẻ tay, Lương Hạnh thu tay lại, lại lấy khăn giấy ra lau lau, ngẩng đầu lên đặt câu hỏi: “Cách làm này của anh cũng không có gì đáng trách, em cũng không có lý do để bình luận cái gì, nhưng thấy ý của anh vốn dĩ cũng không định nói cho em biết chuyện này, có phải không?”

Triệu Mịch Thanh không phản bác.

Anh là một người lạnh lùng, tâm tư nhất quán, thói quen của anh là không thích thổ lộ, thói quen của anh là xử lý tốt tất cả mọi chuyện rồi đặt kết quả ở trước mặt của mọi người, không đi nói với bọn họ rằng quá trình có được kết quả này gian khổ bao nhiêu.

Lương Hạnh chậm rãi sắp xếp đồ vật bỏ vào trong hòm thuốc, dường như là đang đắm chìm vào động tác trước mắt, mở miệng cũng trông có vẻ rất lơ đãng.

“Trong lòng của anh cất giấu rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện trước đó của Mục Điệp…” Dừng lại một chút, cô còn nói: “Hiện tại cậu ta đã vào Phong Thụy rồi, là cấp dưới của Thượng Điền, mục tiêu mà cậu ta đang nhằm vào chính là anh.”

Triệu Mịch Thanh lặng lẽ bóp chặt năm ngón tay, ánh mắt hơi nheo lại: “Nghiêm Minh đã điều tra được chứng cứ, trước mắt nắm giữ manh mối đủ để anh ta nghỉ ngơi trong nhà lao mấy năm.”

Ánh mắt của Lương Hạnh lặng lẽ trợn lên, cô cứ luôn cảm thấy sự tồn tại của Mục Điệp là một cái gai nhọn ở trong lòng, một ngày mà vẫn còn chưa nhổ thì ngày hôm đó sẽ không thể yên tâm.

Nghe nói như vậy, cuối cùng nỗi lòng đã thoáng được làm dịu, sau đó nghĩ tới cái gì đó, tâm trạng lại trầm xuống, cứ luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng mà cụ thể nói không rõ ràng.



Ở một bên khác, dưới ánh đèn dập dờn của kinh đô, nhất là quan sát từ cửa sổ sát đất ở trên tầng cao nhất nhìn xuống phía dưới, càng mang theo một vẻ đẹp trần thế khiến cho người ta không có cách nào kiềm chế.

Tề Hàm vẫn còn mặc chiếc váy dài màu xanh trong bữa tiệc rượu, chỉ là có nhiều thêm một cái áo choàng màu xám tro ở trên người, thân thể dựa sát vào cửa sổ pha lê, trong đôi mắt lộ ra một tia hài lòng.

Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, làn khối lượn lờ, trong không khí đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt, đưa tay hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra sương mù màu trắng.

Lúc người đàn ông ngửi thấy mùi thuốc, không khỏi nhíu chặt lông mày, đứng dậy từ trên ghế sofa đi đến trước mặt cô ta, một tay giật lấy điếu thuốc từ trong tay của cô ta, tiện tay đè vào trong cái gạt tàn thuốc kế bên .

“Hút thuốc lá không tốt cho đứa nhỏ.”

Lời nói này đã kéo tầm mắt của Tề Hàm trở lại, rơi vào trên người của người đàn ông ở trước mắt, lông mày nhíu chặt: “Tuần Tráng, tôi không thích mấy lời nói đùa giỡn như thế này.”

Dứt lời, quay người lại đẩy anh ta đi, bước chân đi về phía ghế sofa, nhìn có vẻ cũng không muốn phản ứng lại anh ta.

Tuần Tráng lại không biết tốt xấu, cứ đuổi theo: “Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch, cô còn không vui cái gì nữa hả? Ngày hôm nay ít nhất cũng đã có thể nhìn thấy được anh ta đối với cô cũng không phải lạnh lùng như trong lời nói, không phải à?”

Bước chân của Tề Hàm dừng lại, quay đầu nhìn anh ta một cái, vết bầm tím rõ ràng trên khóe miệng và gò má của người đàn ông chiếu ánh sáng ở bên ngoài cửa sổ, mặc dù là tổn thương nghiêm trọng nhưng mà cũng cười rất tươi.