Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 321




Lương Hạnh nhìn dáng vẻ thong dong điềm tĩnh của anh, im lặng uống một ngụm nước, không nói thêm gì.

Đến tận lúc này thật sự không hiểu nổi anh, vì không muốn cô lo lắng mà giả vờ thong dong, hay là có dự định nào khác?

Chạng vạng, ba người nhà họ Lương tản bộ trong vườn hoa của bệnh viện, mẹ Lương đột nhiên nhắc tới dì Thái.

“Bà ta về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cũng khỏe lại rồi. Mẹ đã hỏi Mịch Thanh rồi, đã cho bà ta một khoản tiền chữa bệnh và chi phí tổn thất tinh thần gì đó rồi. Hôm qua mẹ gọi điện thoại cho bà ta, vừa bắt máy, mẹ còn chưa nói gì thì bà ta lập tức nói đã tìm được chủ thuê mới, không đến làm ở nhà chúng ta nữa, bà ta định hù dọa thật ấy nhỉ!” Mẹ Lương như đang lải nhải về chuyện nhà, Lương Hạnh lại đột nhiên quay mặt lại.

“Bà ấy ra viện khi nào vậy?”

Mẹ Lương nghĩ: “Ngày thứ hai sau khi bị tai nạn xe cộ, vừa tỉnh lại không lâu thì xuất viện rồi, bị chấn động não nhẹ, một hai ngày là khỏe.”

Ba Lương đột nhiên hỏi: “Hai hôm nay vẫn không dám hỏi con, tai nạn xảy ra thế này vậy, tình hình lúc đó như thế nào?”

Từ ngày đầu tiên Triệu Mịch Thanh đã hỏi tình hình xảy ra tai nạn xe cộ rồi, sau đó cũng không nhắc tới nữa, lúc đó nghĩ lại mà sợ, hơn nữa vốn dĩ cũng không muốn nói với anh. Vài ngày qua đi, kí ức mơ hồ càng lộn xộn hơn.

“Lúc ấy con lái xe có nhanh đâu, nhưng qua gương chiếu hậu lại thấy một chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh đột ngột lao ra từ bên cạnh. Con tránh đi theo bản năng, dì Thái ngồi bên cạnh cũng kêu lên, sau đó thì không nhớ gì nữa…” Lương Hạnh nhíu mày, cô cũng không hề có cảm giác tông xe thật, chỉ thấy sau gáy rất đau, chuyện sau đó thì không rõ, mấy hôm nay vẫn đang tự hỏi có phải do lúc đó bị kích thích quá nên não tự động che đi những hình ảnh đáng sợ hay không.

“Ba mẹ hỏi dì Thái chưa?” Lương Hạnh hỏi.

Mẹ Lương lắc đầu: “Lúc bà ấy đi ba mẹ có biết đâu, chỉ Mịch Thanh biết thôi. Bây giờ nghĩ lại thì thấy kì lạ thật, đáng ra thì phải nói với mẹ một tiếng chứ.”

Lương Hạnh cảm thấy Triệu Mịch Thanh biết gì đó nhưng lại không nói với cô, chuyện không đơn giản như thế.

Buổi tối lúc Lưu Nam đưa thức ăn tới thì bị cô gọi lại.

“Tổng giám đốc Triệu của các anh đâu rồi?” Lương Hạnh hỏi.

Lưu Nam sửng sốt, cô rất ít khi hỏi anh ta hành tung của Triệu Mịch Thanh.

“Còn đang ở công ty, cô tìm anh ấy có việc gì sao?” Không chờ Lương Hạnh nói thì lập tức niềm nở nói tiếp: “Anh ấy sắp về rồi, tôi lập tức đi công ty đón đây.”

“Không vội.” Lương Hạnh nói: “Tôi tùy tiện hỏi thôi.”

Lưu Nam đứng lại, gãi đầu, không biết nên đi hay ở.

“Đúng rồi, anh xử lí chuyện dì Thái à?” Nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Chuyện bà ấy về nhà ấy.”

Lưu Nam nhanh chóng gật đầu: “Đúng thế, tiền chữa bệnh và các khoản bồi thường khác đều do tôi xử lí.”

Lương Hạnh gật đầu rồi hỏi thêm: “Sao lại để bà ấy nghỉ vậy?”

Lưu Nam ngẩng ra, sắc mặt thắc mắc: “Tổng giám đốc Triệu nói đã nói chuyện với bà ấy rồi, là bà ấy chủ động muốn nghỉ, chắc là thấy… hơi nguy hiểm.”

“Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài đi.” Lương Hạnh cầm thìa lên định ăn cơm, lúc Lưu Nam đóng cửa lại thì đột nhiên nói: “Đúng rồi, tôi bình phục rất nhanh, hai ngày tới có thể làm thủ tục xuất viện rồi, tôi về nhà nghỉ ngơi thêm.”

Sắc mặt Lưu Nam đầy khó khăn: “Chuyện này… hay là cô tự nói với tổng giám đốc Triệu đi, tôi không dám tự tiện đi làm thủ tục.”

Lương Hạnh bĩu môi, âm thầm chửi mình quá ngu, anh không nói gì thì sao Lưu Nam có thể giúp cô được.

Lưu Nam đi rồi, vừa ăn cơm xong thì một vị khách không mời lại đến.

Tề Hàm vẫn ăn mặc theo lối tao nhã đầy tri thức như thường, vô cùng xinh đẹp, chắc là cả đời này cô chẳng thể nào học nổi sự tài hoa và thông minh của cô ta.

Đặt giỏ hoa quả xuống, đứng bên giường bệnh, nói rất tự nhiên: “Vết thương sao rồi?”

Lương Hạnh chẳng thể nào ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng cô ta được.

Nhưng cũng chẳng có tinh thần đấu trí đấu dũng, trả lời rất nhạt nhẽo: “Gần khỏe rồi, cảm ơn cô đã tới thăm.”

Hôm nay Tề Hàm không tô son, đôi môi nhợt nhạt nhẹ nhàng cười: “Chuyện nên làm thôi, cô bị thương thì tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.” Dừng lại một lúc, không khí như bị ngừng lại.

Lương Hạnh cười mà không nói, bầu không khí trở nên khó xử.

Trong lòng Lương Hạnh suy đoán về mục đích mà cô ta tới đây, Triệu Mịch Thanh không có ở đây, chắc là cô ta cũng biết.
Một lát sau mới nói: “Tôi sắp rời khỏi Long Đằng, bây giờ tôi muốn xin lỗi vì khi trước đã nghi ngờ cô.”

Trong lòng Lương Hạnh thoáng ngạc nhiên, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, cũng không đến mức xúc động rớt nước

mắt cảm tạ vì cô ta đã hiểu cho. "Tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện của cô Tề, nếu cô đã hạ mình nói với tôi, vậy chúc cô có bước khởi đầu tốt đẹp trong công việc." Lương Hạnh nhàn nhạt cười với cô ta, nói xong còn nháy måt. Tề Hàm không quan tâm đến thái độ của cô, đột nhiên cúi đầu bật cười, rồi ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy, nhưng Lương Hạnh lại thấy rõ, nụ cười trên môi chứa sự đồng tình. | Ta biết không đội thường thêm mộ vận may của cô, nhưng đa phần vẫn là đồng tình... Thậm chí là căm ghét vì cô không | biết trân trọng. Cái mà tôi liều mạng có

được, cô chẳng hao công tốn sức gì đã nắm trong tay, mà còn phàn nàn này kia."

Nụ cười âm trầm, độ cong giảm lại, thêm phần lạnh lẽo: “Nếu cô thật sự không yêu anh ấy thì biến mất luôn đi, tôi đi không có nghĩa là buông tha. Đừng có quên bây giờ anh ấy đang độc thân, tôi có lí do, có | tư cách tiếp tục đến bên anh ấy.".

Sắc mặt của Lương Hạnh đã trở nên khó coi, mặt không cảm xúc: "Tất nhiên, từ đầu đến cuối tôi không hề chủ động ngắn cản cô đúng không? Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, cô không có quyền suy đoán tình cảm của người khác.”

“Nhưng cô đang ép buộc anh ấy.” Trong đôi mắt Tề Hàm ánh lên cơn giận lạnh lẽo.

Lương Hạnh cười nhạt, không hề khoan nhượng: “Đó cũng là do anh ấy tự nguyện.”

“Haha…” Tề Hàm nặng nề cười: “Tốt nhất là cô cứ giữ vững sự tự tin đó mãi mãi, nếu không thì có khi cô chẳng cười nổi nữa.”

Nói xong thì tao nhã quay người rời đi.

Đến khi cửa phòng bệnh đóng sầm lại, Lương Hạnh mới trợn mắt nhìn, hàm răng cắn chặt đau nhói mới buông lỏng, nhưng cơn tức đó vẫn còn trong lòng, trong mắt càng thêm tức giận, cầm gối ném ra ngoài.

Lúc Triệu Mịch Thanh đi vào thì thấy hai chiếc gối nằm trên đất, Lương Hạnh nghiêng người nằm xoay lưng lại với anh.

Chỉ bằng cảm giác cũng biết là cô không ngủ.

Đi tới, dịu dàng xoay người cô lại: “Sao thế?”

Lúc Lương Hạnh nhìn thấy anh, sự tức giận trong lòng lập tức biến mất, biết chẳng thề nào vô cớ tức giận với anh được, Tề Hàm đi chắc chắn là theo ý của anh.

Chớp mắt nhìn, giọng nói khàn khàn: “Cơm tối ăn không ngon, em muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Nói xong, người đàn ông bật cười.

Nhìn như bị uất ức lắm, nhưng khi nói ra lại là một chuyện nhỏ nhặt không đáng.

Cô không biết dáng vẻ này của cô đáng yêu đến mức nào.

“Chỉ thế thôi?” Người đàn ông cười.

“Ý anh là sao?” Lương Hạnh nhíu mày, đây là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện xuất hiện, cô khó mà yên tâm được.