Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 303




“Theo sự phỏng đoán của tôi, người có thể làm bạn cũ với mẹ thì chắc hẳn hoàn cảnh gia đình cũng khá giả, bà ta đã sống ở đó được nhiều năm rồi, hơn nữa cho dù đổi môi trường mới, thì một hộ lý giàu kinh nghiệm sẽ căng thẳng đến thế à?” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Lương Hạnh, rồi đặt câu hỏi.

“Anh đã nói bà ta nhiều năm không đổi qua môi trường mới, thì căng thẳng cũng là điều dễ hiểu.” Nhưng Lương Hạnh lại không nghĩ thế.

Anh nhướng mày, khẽ cười: “Rốt cuộc tiền lương nhà đó thấp đến cỡ nào, mà để bà ta…” Anh nói đến đây thì ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Mang một giày kiểu cũ đã mòn đến nỗi gần rách tới gặp mặt chủ lần đầu tiên?”

Đó là kiểu giày vải Bắc Kinh cũ, anh chưa từng nhìn thấy nó, nên không biết miêu tả thế nào.

Lương Hạnh suýt bật cười trước cái tên anh đặt cho đôi giày đó, cô nhịn cười rồi đáp lại: “Có lẽ gia cảnh người ta thiếu thốn, hoặc có nỗi niềm khó nói, nên ăn mặc mộc mạc cũng chẳng có gì sai.”

Anh nhíu mày nói: “Nỗi niềm khó nói cái gì? Tất cả chuyện xấu đều bắt nguồn từ chỗ có quá nhiều chuyện khó nói, nói trắng ra là xuất thân không trong sạch.” Thấy Lương Hạnh rõ ràng đang không vui, nhưng anh vẫn không ngừng lại, mà lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Nhân viên mà mẹ em mời quá kỳ lạ, kinh nghiệm nói cho tôi biết, nếu trước mặt có hai người buộc phải lựa chọn, chắc chắn tôi sẽ chọn người lộ rõ khuyết điểm, nhưng không được có nỗi niềm khó nói, bởi vì đó sẽ chỗ phòng bị để người ta né tránh khi phạm phải sai lầm, còn người kia thì chẳng có gì cả.”

Lương Hạnh bị anh nói đến á khẩu, nhưng nghĩ kỹ lại thì khó tránh khỏi vơ đũa cả đắm, nên cô không phủ nhận ngay.

Triệu Mịch Thanh thấy cô nhíu mày, ngày càng xoắn xuýt, thì không khỏi bật cười: “Nếu người đã tới đây rồi, thì cứ để họ làm xong hai ngày này, đến lúc đó tự em lựa chọn người nào ở lại.”



Buổi trưa có một dì khác tới, người này họ Vệ, trông trẻ hơn một chút, rất già dặn, Lương Hạnh bảo bọn họ một người phụ trách nấu cơm, còn người kia thì quét dọn.

Triệu Mịch Thanh ăn xong thì đi làm, Lương Hạnh tiễn anh đi, rồi quay về phòng khách.

“Cô Lương, tôi biết mang thai rất dễ đói bụng, nên làm ít bánh ngọt, tôi làm từ nước ép rau, sữa bò, trứng gà và ít đường, cô ăn thử xem.”

Bánh ngọt rất tinh xảo, màu nước ép rau xanh nhạt trông khá đẹp mắt, nhưng cô mới ăn xong, nên không ăn nổi thứ gì nữa.

Cô nhận lấy rồi cười nói: “Được, lát nữa tôi sẽ ăn, dì làm xong rồi thì cứ đi nghỉ đi, không cần đi theo tôi cả ngày đâu.”

Hình như sự quẫn bách của dì Thái đã thành thói quen, bà ta nghe cô nói vậy thì gật đầu rời đi.

Dì Vệ đang quét dọn trong góc nhìn lướt qua bên này, không nói gì, tiếp tục lau cầu thang.

Rõ ràng thái độ mẹ Lương hơi đối xử tốt với dì Thái, hai người thảo luận món ăn cực kỳ ăn ý, như thể đã xác định bà ta vào làm.

“Lương Hạnh, con gọi cho Mịch Thanh hỏi thử chừng nào nó về, sao hôm nay lại về muộn như thế.” Mẹ Lương thò đầu ra khỏi phòng bếp nói.

Cô nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi, cô cầm điện thoại lên rồi đặt xuống.

Cô bỗng có cảm giác từ sáng đến tối ngoài việc ngóng anh về nhà thì cô chẳng làm chuyện gì cả.

“Chúng ta đợi thêm một lát nữa đi, có lẽ là do công ty có việc.” Giọng cô hơi buồn bực, cô lật cuốn sách trong tay sang trang khác, nhưng chẳng hề nhớ nội dung.

Hơn nửa tiếng trôi qua mà anh vẫn chưa về, ba Lương cũng hơi mất kiên nhẫn, nói với Lương Hạnh: “Con cầm điện thoại tới đây, để ba gọi hỏi thử.”

Lương Hạnh im lặng một lúc, rồi mới cầm điện thoại lên gọi anh.

Điện thoại đổ chuông 30 giây, nhưng không ai nghe máy, cô gọi tiếp lần nữa, nhưng vẫn thế.

Cô ngẩng đầu lên thấy mọi người đều đang đợi mình, nên thả lỏng nét mặt nói: “Chúng ta cứ ăn trước đi, có lẽ anh ấy đang họp, lát nữa anh ấy về dì Thái sẽ nấu lại.”

Dì Thái gật đầu, ba mẹ Lương nghe cô nói có lẽ anh đang họp, thì cũng không nói gì thêm.

Ăn xong, Lương Hạnh lại ngồi xem TV, ba mẹ Lương đều về phòng ngủ, còn hai dì thì đang dọn dẹp.

Lúc hơn chín giờ cô lại gọi cho anh, nhưng anh vẫn không nghe, cô đành phải gọi cho Lưu Nam, cuối cùng anh ta cũng nghe máy, nhưng lại ấp úng không nói nên lời.

“Tổng giám đốc Triệu đang họp, có lẽ đêm nay sẽ không về, anh ấy bảo tôi nói với cô cứ đi ngủ trước đi.”

Cô không muốn nói nhảm với anh ta, nên bình tĩnh nói: “Xem ra anh ấy đang ngồi cạnh anh, anh bảo anh ấy nghe máy đi, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”

“Chuyện này… anh ấy không ngồi cạnh tôi, điện thoại anh ấy hết pin rồi, công ty đang có việc gấp, buổi tối anh ấy còn phải tới Hân Duyệt xã giao, đợi anh ấy giải quyết xong sẽ về nhà ngay.”

Lương Hạnh im lặng, mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm nhân vật đang đứng im trong TV, mấy giây sau cô mới nói: “Được, anh bảo tổng giám đốc Triệu nhớ nghỉ ngơi, đừng thức khuya quá.”

Lưu Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, đáp lại ngay: “Được, tôi sẽ chuyển lời với anh ấy.”

Cúp máy xong, cô mở từng ngăn kéo ra, rồi đi vào phòng ngủ lục tung toàn bộ như đang tìm thứ gì đó, gây ra tiếng động rất lớn.

Dì Thái gõ cửa, đi vào hỏi: “Cô Lương, cô muốn tìm thứ gì thế? Giờ người cô bất tiện, để tôi tìm giúp cô cho.”

Lương Hạnh buông cánh cửa tủ trong tay ra rồi xoay người, khẽ nhíu mày nói: “Tôi tìm chìa khóa xe.”

“Chìa khóa xe? Giờ cô định đi ra ngoài ư?”

Lương Hạnh không nói gì.

Dì Thái nhanh chóng phản ứng lại, đây không phải chuyện bà nên quản, nên mở miệng nói: “Để tôi ra phòng khách tìm thử.”

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói: “Trợ lý Lưu đã đưa một chìa khóa xe cho tôi, nói nếu có việc gấp thì tôi có thể đưa đón cô Lương.”

Lương Hạnh đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bà ta lấy chìa khóa ra khỏi túi.

“Dì đưa cho tôi.”

Dì Vệ khó xử, không bỏ tay ra.

“Giờ trời đã khuya rồi sẽ không an toàn, cô định đi đâu? Để tôi đưa cô đi.”

Lương Hạnh lạnh mặt, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm trở nên cực kỳ lạnh lẽo: “Tự tôi đi tới đó là được, dì không phải tới đây để theo dõi tôi, nên không cần theo sát tôi từng bước.”

Tài xế kiêm hộ lý, e rằng Triệu Mịch Thanh đã tốn không ít công sức để tìm được bảo mẫu toàn năng thế này, không biết bà ta còn che giấu năng lực bất ngờ nào nữa không.

Cô khẽ nở nụ cười chế giễu.

Sắc mặt dì Vệ khẽ thay đổi, hai tay đặt trên bụng, cúi đầu cung kính nói: “Tôi không dám, tôi chỉ muốn phụ trách sự an toàn cho cô Lương, nên phải làm mấy chuyện này.”

Lương Hạnh nổi giận nói: “Dì là hộ lý, chứ không phải vệ sĩ, không cần phải phụ trách nhiều như thế, hơn nữa dì mới tới đây làm thì sao tôi có thể tin tưởng dì được, ngộ nhỡ dì có suy nghĩ gì khác thì sao?”

Dì Vệ không giải thích, chỉ đứng đó với thái độ khiêm nhường, vừa nhìn đã biết được đào tạo bài bản.

Dì Thái thấy hai người căng thẳng như thế, thì dè dặt nói: “Hay để tôi đi cùng cô Lương ra ngoài, mặc dù tôi không biết lái xe, nhưng chí ít tôi có thể chăm sóc cho cô ấy.”

Dì Vệ vẫn không nói gì.

Lương Hạnh tức đến bật cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hộ lý mới tới ngày đầu tiên đã hống hách như thế, người Triệu Mịch Thanh tìm được thật sự không tầm thường.

“Nếu dì khăng khăng muốn đi cùng tôi thì đi thôi, nhưng tôi cảnh cáo dì, ngoài việc lái xe thì dì đừng xen vào chuyện người khác.”

Dì Thái tiến lên hai bước, do dự nói: “Hay để tôi đi cùng hai người…”

Dì Vệ thầm liếc nhìn bà ta: “Không cần đâu, bà nghỉ ngơi sớm đi.”

Lương Hạnh không khỏi đối nghịch với bà ta: “Dì cứ đi theo, dì cầm theo áo khoác và chút đồ ăn vặt cho tôi đi.”



Ba người đi tới gara, dì Vệ ngồi ghế lái, dì Thái ngồi bên cạnh, còn Lương Hạnh thì ngồi ghế sau.