Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 397




Chương 397:

Khi người đàn ông đầy cô ra khỏi nhà, Tuyêt Lạc như là vô thức dùng một tay bảo vệ bụng mình.

Cô bình tĩnh không quên bản thân là người mẹ đang mang thai đứa con mới được hai tháng, bất kê lúc nào, bản thân cũng phải bảo vệ đứa nhỏ, Đứa nhỏ này, rõ ràng đã trở thành tât cả của Lâm Tuyệt Lạc.

Nhất là trong giây phút đau thương như thê này, Tuyệt Lạc càng cảm nhận được sự quan trọng của đứa trẻ trong bụng đôi với cô.

Con à, mình không được buôn, là do mẹ sai trước, cùng mẹ quay về ký túc xá thôi, dì Đóa Đóa còn đang đợi chúng ta đó.

Trong màn mưa, Tuyết Lạc bò dậy từ trên mặt đât lạnh lẽ.

“ÂU ui.” Tuyết Lạc phát ra âm thanh nhịn đau, lúc này mới nhận ra đầu gội cô dường như bị va đập phải, đau đên mức không đứng dậy nỏi.

Tuyết Lạc biết mình không thể dầm mưa, không thể ở trong màn mưa này quá lâu, cho nên cô lê đôi chân đau đón của mình, đi một bước, lê một bước đến khu bảo vệ của tòa nhà.

Tiếng đóng cửa rằm một cái, khiến Lạm Du Du và dì An đêu bị dọa sợ đên ngân ra.

Lam Du Du không ngờ răng Phong Hàng Lãng sẽ mạnh tay với bạch liên hoa Lâm Tuyết Lạc như vậy. Bên ngoài còn đang mưa như trút nước, anh ây thê mà không tiệc đây người ta ra ngoài?

Khoảnh khắc phu nhân Tuyết Lạc bị nhị thiêu gia Phong Hàng Lãng đây ra khỏi nhà, dì An lo lãng đền độ nước mặt cũng sắp rơi xuông, nhưng bà _ thật sự không dám ngăn cản nhị thiếu gia đang trong cơn phẫn nộ.

Mưa lớn như vậy, phu nhân Tuyết Lạc làm ơn đừng dâm mưa đến sinh bệnh. Dì An gấp rút lây ra một chiếc ô, đi ra theo đường gara của biệt thự.

Một cánh tay Phong Hàng Lãng vẫn đề trên cánh cửa, gân xanh nỗi lên, u buôn và hiu quạnh bao trùm lên người đàn ông trong vô tận thê lương.

Lam Du Du rất đau lòng cho người đàn ông này, cô dường như lúc này mới nhận ra: đôi với mỗi chuyện của Phong Lập Hân, Phong Hàng Lãng có thể làm đến mức mất hết tính người, trừ anh trai ra, trong lòng anh ta không thê chứa thêm bât kỳ người nào khác nữal Bao gồm cả cô ta Lam Du Dụ, cũng bao gôm cả người vừa bị đuôi ra khỏi nhà, bạch liên hoa ngã trên bậc thang dưới màn mưa.

*“A Lãng, đừng buồn nữa, bây giờ tôi lên lâu an ủi anh trai anh.”

Lam Du Du cất giọng mêm mại, đứng dậy, muôn ôm lây thất lưng Phong Hàng Lãng, chỉ cân nhìn thây người đàn ông này buồn, trái tim của Lam.

Du Du lập tức tan vỡ, đau đến hô hấp thôi cũng khiên cô đau.

Phong Hàng Lãng lại ngăn chặn tay của Lam Du Du ở trên eo mình.

“Lam Du Du, đừng cho rằng cô không sợ chệt thì tôi sẽ không làm gì được cô! Tôi sai Nghiêm Bang tìm một loại thuôc từ bên Mexico về, nó có tên rât hay là “abo”! Người nào ăn thuốc này xong cũng sẽ không còn ý thức tự chủ nữa, sẽ rất nghe lời!”

Mỗi một chữ Phong Hàng Lãng nói ra đêu nhiễm hàn ý, ủ ám như ma quỷ từ trong lòng đất.

“Phong Hàng Lãng, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh trai anh sẽ không đề anh làm vậy với tôi!”

Lam Du Du run rây, người đàn ông này thật ác độc, anh ta đã bị thù hận che lập hai mắt, bị yêu hóa rồi, ma hóa rồi!

“Anh tôi là một người tàn phê, anh ây có thê làm gì được chứ? Yên tâm đi, anh tôi sẽ rất yêu thương cô, ngoan ngoãn nghe lời cô!”

Lời nói của Phong Hàng Lãng âm u khủng bồ đên mức Lam Du Du không rét mà run. Cô tin răng Phong Hàng Lãng vì anh trai Phong Lập Hân cái gì cũng có thê làm ra được.

“Không cần loại thuốc đó, tôi cũng sẽ nghe lời.” Lam Du Du cắn chặt đôi môi hồng, biết điêu.