Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm

Chương 214




Chương 214:

Tâm tình quá kích động, lời của Phong Lập Hân đã bắt đâu ríu vào nhau, anh lại ho nhẹ hai tiêng.

“Đại thiếu gia, xin cậu đừng nói nữa.

Phu nhân Tuyết Lạc không phải còn Nhị thiếu gia âm Quản gia Mạc an ủi nói.

“Lão Mạc, hãy nhớ lấy, đừng đề Hàng Lãng tìm thây Tuyết Lạc và giam câm cô ây ở Phong gia một lần nữa. Tuyết Lạc là một con người, không phải một con vật… Phong gia chúng ta đã giam giữ cô ây quá lâu rôi.”

Phong Lập Hân vội vàng nói xong.

Anh ây sợ nêu như không nói ra, sợ rằng sẽ không còn cơ hội dặn dò với quản gia Mạc nữa.

“Được được được, Đại thiếu gia, tôi đều nghe cậu, đều nghe theo cậu hết.

Cậu đừng nói nữa có được không, một chút nữa sẽ có máy thở rồi.”

Quản gia Mạc an ủi Phong Lập Hân.

“Được, tôi không nói nữa.”

Phong Lập Hân thực ra còn muốn nói, tôi sợ răng sau này tôi không còn cơ hội để nói nữa rồi: “Tôi chợp mắt một lúc, đợi Hàng Lãng trở lại. Nó đi mua ngao hoa Cát Ký Shỏ tôi. Tôi biết ông và dì An sẽ không cho ăn… nên nó đã lén đi mua. Thằng nhóc đó, vẫn luôn đối với người làm anh cả này như vậy!”

Cố gắng nói xong, Phong Lập Hân từ từ nhằm mắt lại. Anh ấy biết rõ, một khi mình nhắm mắt nhứ vậy, thì có nghĩa là cả đời này không còn được mở một lân nào nữa.

Quản gia Mạc luôn cảm thấy lời nói của Đại thiếu gia Phong Lập Hân buổi sáng nay có chút ảm đạm. Có lẽ ngày thường Phong Lập Hân cũng thường bi quan như vậy, cho nên không khơi dậy đủ sự quan tâm của quản gia Mạc.

Hơn nữa, trạng thái tinh thần của Phong Lập Hân sáng nay khá tốt, Quản gia Mạc cũng kiếng nghĩ đến những khía cạnh chăng lành kia.

Nhìn thấy Phong Lập An đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ông ây cũng không đề phát ra một chút tiêng động nào khác, mà lui tới ghế bên cạnh, không rời nữa bước canh giữ bên cạnh Đại thiếu gia Phong Lập Hân. Không cần biết Phong Lập Hân có ngủ hay không, thì trong phòng y tế lúc nào cũng phải có ít nhât một người canh gác.

Phải nói bà bác sĩ Kim vẫn hiều rõ nhất tâm lý của bệnh nhân. Tối hôm qua, ông ấy đã cần thận hỏi lại trợ lý Hình về tình hình của Phong Lập Hân, nghe nói Phong Lập Hân đau đớn khóc lóc khi đi tiêu không tự chủ, hơn nữa tâm trạng dao động nhiều phải dùng ‹ đến thuốc an thân, bác sĩ Kim mơ hồ cảm tháy rằng lần này, Phong Lập Hân chắc chăn xảy ra chuyện rồi.

Trong những tháng vừa qua, ông ây gân như không rời Phong Lập Hân.

Khi anh ây ăn uông ngủ nghỉ, đi ngoài dường như ông đêu tham gia vào.

Bác sĩ Kim biệt gân đây tâm trạng của Phong Lập Hân vẫn luôn sa sút.

Phong Lập Hân có một chút bệnh sạch sẽ, mà anh ấy lại là người có lòng tự trọng mạnh mẽ cho nên việc đi ngoài không tự chủ này vô ý sẽ trở thành một ngòi nô trong tâm lý của anh ây.

Vì vậy, ông ấy vội vàng giải thích ngăn gọn với mẹ già của mình, vội vàng trở về Phong gia trong đềm.

Cũng may trong cái rủi có cái may, vốn là phải đợi đến rạng sáng mới có xe ra vào núi, hơn nữa tài xê của Phong gia đến đón nhanh nhất thì cũng phải chờ đến lúc sáng sớm mới có thê đến nơi. Nhưng ông ây lại gặp một nhóm người đam mê mô tô vào lúc ba giờ sảng. Lắc lư nghiêng ngả hơn hai tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn, ông, ấy nôn nhiều đến nỗi gân như muôn ói ra mật gan.

Bác sĩ Kim không dám nán lại lâu, vội vàng bắt một taxi không ngừng nghỉ đi về phía Phong gia. Vì còn sớm nên giao thông không bị tắc nghẽn. tiết kiệm được không ít thời gian.

Khi ông ấy đến Phong gia, bước chân của bác sĩ Kim đã có chút loạng choạng xiêu vẹo.

“Bác sĩ Kim, phải đến sớm như vậy thật vất vả cho ông quá.” Dì An vội vàng đón tiếp.