Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 8: Trừng phạt.




Khi tôi xoay người muốn ngồi dậy. Từ lưng truyền đến cảm giác ê ẩm như muốn rã làm hai.

“Ui da… ha… cái lưng của tôi.”

“Em sao vậy? Đau lưng à?”

Gương mặt Hứa Thời Tư không đổi sắc, tỏ vẻ quan tâm nhưng thực sự lại bày ra vẻ mặt hài lòng với thành quả đêm qua để lại trên người cô.

Thành công biến cô thành người phụ nữ của mình, bây giờ cô có muốn chạy thì cũng đã muộn rồi.

Hắn còn làm bộ làm tịch cúi đầu tựa sát gương mặt kinh diễm kia lại gần tôi.

Đúng là nam sắc hại thân mà.

Huhu, tôi thật sự rất muốn vả vào mặt mình.

Tôi liền đẩy Hứa Thời Tư ra, cố gắng lấy lại chút lý trí. Tôi trừng mắt nhìn anh, quát lớn đầy giận dữ.

“Anh tránh ra đi! Còn không phải tại tên cầm thú chết tiệt nhà anh sao?”

Hứa Thời Tư mặc kệ là tôi có giận hay không, cứ thế mà vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo cả người tôi dính sát vào lồng ngực hắn.

Hắn xoa xoa lưng cho tôi, ánh mắt không hề rời khỏi hai quả đào đang phơi phới trước mặt anh.

“Em đau ở đâu? Ở đây…”

Trông nó còn căng tròn và hồng hào hơn cả lúc lấp ló ở trong lớp áo bó sát của tôi nữa. Sau đó liền massage di chuyển đến vùng đầy đặn đó mà trêu chọc.

Phải nói là hai quả đào mọng rất vừa tay hắn, không ngờ chỗ đó vừa mềm lại vừa hấp dẫn như vậy.

Tôi lườm hắn, có phải tên sắc lang này đêm qua được ăn mặn một lần, liền không biết giới hạn không?

Tôi bắt đầu giãy dụa, muốn thoát khỏi tên sắc lang này.

Nào ngờ tôi lại cựa quậy cọ sát vào chỗ không nên khiến cho vật bên dưới anh lập tức biến đổi.

Tôi đỏ mặt, ấp úng nói với anh.

“Cái đó… hình như lại cứng rồi.”

“Là tại vì em đó… hay là em muốn tiếp tục chuyện đêm qua của chúng ta?”

Mặt tôi bắt đầu nóng lên, nhớ lại bộ dạng tập chơi thú nhún đêm qua trên giường với người đàn ông này.

Dáng vẻ phóng đãng kia của bản thân đúng là như người mất trí mà.

Người đêm qua chắc chắn không phải là tôi đâu. Đúng, là Kiều Nhan.

Tôi có làm gì đâu. Tôi xin thề đây hoàn toàn không phải là ý của tôi.

“Không… anh nên giữ gìn sức khỏe thì hơn.”

Tôi nắm lấy cổ tay anh, muốn ngăn lại.

“Cái em đang nắm là “thằng nhỏ” của tôi, không phải cánh tay.”

Hứa Thời Tư nhướng mày, cười như không cười. Khiến cho tôi xấu hổ đến mức không còn chỗ chôn, lập tức buông “vật lớn” trong tay ra.

“Tôi xin lỗi, tôi không biết.”

“Không sao, dù sao thì kích thước của nó cũng có phần hơi khủng. Em nhận nhầm cũng đúng thôi.”

Cái tên biến thái này lại được dịp kiêu ngạo. Mà thực ra thì kích thước đó đáng tự hào cũng phải thôi.

Tôi chưa từng thấy qua của đàn ông khác nhưng nghĩ đến mọi lần Tiểu Mỹ đều chê bọn đàn ông qua lại với cô ta “chim bé” không thỏa mãn mà cái vật lớn của hắn ta đêm qua đâm vào bên trong như muốn xé tôi ra làm hai. Sao lại không to cho được?

“Không biết Hứa phu nhân có hài lòng với biểu hiện tối qua của chồng em hay không?”

“Hứa gia, tôi còn chưa phải là vợ anh đâu? Đừng có gọi bừa.”

Hắn cắn lấy vành tai nhỏ của tôi, giống như muốn trừng phạt.

“Ngay cả ngủ còn ngủ với nhau rồi, cưới em cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Tôi tò mò, hắn lấy đâu ra cái tự tin đó vậy?

Tôi phải dập tắt sự cao ngạo đó của hắn.

“Đừng có tưởng bở nhé! Đêm qua anh “yếu” như vậy, tôi còn chưa thỏa mãn đâu.”

“Nếu như tôi nhớ không lầm thì hình như người đêm qua ngất giữa chừng là em thì phải?”

Khóe môi tôi giật giật run lên, đúng là quá mất mặt mà.

“Với lại đêm qua là lần đầu tiên của tôi, cho nên em nhất định phải chịu trách nhiệm.”

Nghe ra có vẻ như tôi đã bị gài vào tròng mất rồi.

Tôi sắp bị hắn chọc tức đến nổ phổi rồi đây này.

“Anh!”

“Sau này không được gọi là “Tên chết tiệt này”, cũng không được gọi là Hứa gia, càng không được gọi tôi là “tên biến thái kia”, phải gọi là ông xã. Có biết chưa hả bé cưng?”

Bé cưng?

What the hell? Tên này thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi.

Tên này nếu như không phải là tay chơi thì cũng là trap boy chính hiệu.

Chẳng Lẽ một sát thủ hàng đầu như tôi mà lại dễ dàng bị lừa như vậy?

“Tôi đang giận anh!”

Tôi còn chưa nói hết, cánh môi đã bị anh ngậm lấy, bá đạo triền miên mà thưởng thức đôi môi anh đào buổi sáng sớm.

Sau một lúc lâu, tôi bị Hứa Thời Tư chơi đùa đến thở không ra hơi, ngay cả một câu mắng cũng không nói ra được.

Sao người ta nói hắn ôm yếu thở bình ôxy sống qua ngày?

Rõ ràng là hôn sâu còn chuyên nghiệp hơn cả vận động viên bơi lội. Cái này xác định phổi chắc chắn rất khỏe, sao mà còn cần phải thở bình chứ?

Hắn khẽ mỉm cười, cọ cọ cằm lên vai tôi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy tôi, thản nhiên nói.

“Sau này mỗi lần bé cưng giận tôi, tôi sẽ trừng phạt em bằng một nụ hôn.”

Hôn hôn cái đầu nhà anh ấy!

Tôi bị hắn ta trêu chọc đến mức trái tim loạn nhịp. Bộ dáng hiện tại của anh còn mê người hơn cả lúc dùng một tỷ để mê hoặc tôi nữa.

Đúng là tên đại ác ma xấu xa!

“Tôi nghe thấy hết đấy nhé.”

“Gì?”

Hắn nắm lấy cằm tôi, nâng lên, vừa hay chạm vào đôi mắt đen tuyền của hắn.

“Nghe thấy em chửi tôi xấu xa như thế nào trong bụng. Cái miệng nhỏ xinh đẹp thế này chỉ nên để tôi hôn thôi chứ không phải để chửi đâu đấy nhé.”

Tôi ngẩng mặt nhỏ xoay qua nhìn anh, không ngờ anh lại nhân cơ hội cúi xuống hôn lên môi cô một lần nữa, động tác cực kỳ thân mật.

Đến khi tôi sờ lại cánh môi đã sưng đỏ, bực tức không làm gì được chỉ có thể nhỏ giọng trách móc.

“Anh dùng sức quá đó.”

“Không trừng phạt, làm sao em nhớ, em là người phụ nữ của ai?”