Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 51: Sau tất cả còn lại gì?




Khi tôi thức dậy, tôi thấy mình thực sự đã ở trong lòng của Hứa Thời Tư.

Không phải là mơ như mọi lần.

Hôm nay là một giấc ngủ ngon, hoàn toàn không gặp ác mộng giống như mọi lần.

Trong mơ tôi thấy ai đó ôm lấy lưng tôi vỗ về, xoa chân cho tôi, sợ tôi không thấy đủ ấm còn đắp chăn cho tôi.

Tôi mơ thấy anh ngồi đó nhìn tôi cả đêm. Giống như anh đang muốn cảm nhận điều may mắn mà ông trời đã đưa đến cho anh. Bệnh tình của anh, cuộc đời của anh, tất cả đều chậm thôi nhưng đều rơi vào hoàn hảo.

Tôi nghe thấy anh khẽ hôn bên tai tôi thì thầm: “Sơ Sơ, anh yêu em.”

Trong giấc mơ tôi mỉm cười hạnh phúc. Tôi mơ thấy tôi và anh nắm tay bé con đi trong tuyết, cả nhà ba người cười nói vui vẻ.

Tôi thừa nhận ban đầu tôi ở bên cạnh anh vì tiền nhưng sau đó tôi dần phát hiện ra anh đối xử với tôi rất tốt. Rất dịu dàng quan tâm đến tôi, cho tôi thứ cảm xúc tôi chưa từng có được.

Tôi chưa từng cần một người vì tôi mà chống lại cả thế giới nhưng tôi muốn ở bên một người nguyện ý tin tưởng tôi, một người sẽ luôn nuông chiều tôi theo cách của họ.

Một người mà dù ở ngoài kia có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, họ vẫn chọn ở cạnh tôi. Không rời bỏ, không phân ly, không lựa chọn.

Trái tim tôi chưa từng hạnh phúc như thế, lại sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Khi tỉnh dậy, anh sẽ lại biến mất.

Nhưng lần này anh lại ôm tôi trong lòng, dịu dàng gọi tên tôi.

“Bảo bối dậy rồi đó à?”

Tôi khẽ gật đầu nhìn anh, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu dần trượt xuống dây áo tôi, tôi vô thức kéo áo lên. Anh hắng giọng một tiếng ôm lấy tôi đi vào phòng tắm.

“Anh biết em đang có thai, sẽ không làm em cùng bảo bối bị thương đâu.”

Tôi bĩu môi nhìn anh.

“Nhìn mặt anh cầm thú thế mà. Ai biết được chứ?”

Hứa Thời Tư nhìn tôi to gan mắng anh như vậy, không những không khó chịu mà chỉ cười cười. Cái cổ trắng nõn bị anh hôn qua một lượt.

Không, là cắn qua một lượt. Trên cổ là một rừng dâu tây.

Tôi tức giận muốn đánh người. Hứa Thời Tư bắt nạt tôi xong, thỏa mãn mà cười cười hoàn toàn để mặc cho tôi đánh anh. Đánh xong còn được anh xoa xoa bàn tay nữa.

“Em biết ngay anh là cầm thú mà.”

Hứa Thời Tư cười cười lại cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ.

“Nhưng mà cầm thú chỉ yêu mình em. Sầm Sơ, em chết chắc rồi.”

Anh ôm tôi đi thay đồ, lúc sấy tóc anh cũng rất nhẹ nhàng. Tôi không biết anh đã học những điều này từ khi nào, chỉ cảm thấy đường đường là một thiếu gia Biện Kinh như anh lại đích thân làm cho tôi.

Tôi cảm thấy kiếp trước chắc mình đã cứu cả ngân hà.

Đột nhiên anh ôm lấy tôi từ phía sau.

“Bảo bối, chúng ta về nhà đi.”

“Về nhà? Hứa gia ư?”

Tôi nhất thời hốt hoảng.

Lúc trước tôi giả làm Kiều Nhan, mang thân phận tiểu thư nhà họ Kiều thì mẹ của Hứa Thời Tư mới đối xử tốt với tôi như vậy.

Bây giờ tôi chẳng còn gì cả, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, đến ngay cả học thức cũng không có. Một vị phu nhân quyền cao chức trọng như mẹ anh sẽ chấp nhận tôi sao?

“Không, em không về đâu. Mẹ Hứa Tịnh vẫn còn đang đợi em. Em đi đây.”

Hứa Thời Tư biết tôi đang sợ cái gì. Anh vội vàng giữ tay tôi lại, nhẹ giọng trấn an.

“Bảo bối, đừng sợ được không? Chuyện gì nhất mà anh sợ là cả đời này không thể được ở bên cạnh em.”

“Tin anh, cả đời này không ai có thể ngăn anh yêu em.”

Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất sợ. Yêu anh tôi có thể chấp nhận được nhưng để người khác nhìn nhận tình cảm của chúng tôi lại là chuyện hoàn toàn khác.

Người ngoài chắc chắn sẽ nói tôi dụ dỗ anh. Nói tôi là loại người không biết liêm sỉ vì tiền nên mới bám lấy anh không buông.

“Em chỉ cần anh thích em là được. Không cần danh phận cũng được. Chỉ cần ở bên cạnh anh, cho dù làm tình nhân trong bóng tối của anh cũng được.”

Anh kéo lấy tôi ôm vào lòng.

“Tôi chỉ cương lên với mình em, vậy em nghĩ tôi sẽ lấy người khác làm vợ sao?”

Chuyện này không phải là khó tưởng tượng ra, bởi vì khi Hứa Thời Tư lần nữa mở điện thoại lên. 20 cuộc gọi nhỡ từ phía nhà họ Hứa và một tin tức chấn động.

Đó chính là tin tức đêm qua anh cùng với Lâm Linh dắt díu nhau vào trong khách sạn. Nhìn góc chụp thôi tôi cũng đã biết chắc chắn là do Lâm Linh giở trò ở phía sau.

Cô ta không cam tâm mất đi Hứa Thời Tư, đều đã tính toán hai phương án dự phòng.

Nếu như đêm hôm qua cô ta thành công ngủ với Hứa Thời Tư. Chắc chắn với tính cách của anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.

Còn nếu như không thành công giống như đêm qua, bị tôi phá hỏng thì cô ta sẽ tung hình ảnh lên khiến cho Hứa Thời Tư phải khốn đốn.

Hai mươi cuộc gọi nhỡ kia chính là minh chứng.

Ngay lập tức khi Hứa Thời Tư online, hàng loạt bình luận tràn vào, nửa thì chúc mừng anh. Nửa lại chửi rủa anh.

[Đàn ông càng cấm dục, bên trong càng hoang tàn.]

[Chúc mừng Lâm tiểu thư sắp lên chức.]

[Thái tử gia vào khách sạn với Lâm Linh đêm thâu như vậy chắc hẳn là có kịch hay.]

[Nhưng không phải vị hôn lên của anh ta mới từ hôn cách đây không lâu sao? Như vậy có phải là anh ta đã lén lút qua lại từ trước?]

[Sao lại là qua lại từ trước, phải là tình cũ lại cháy chứ? Rõ ràng là Lâm Linh đến trước mà.]

Tôi cười nhạt, người phụ nữ này sao có thể yêu một người không biết giới hạn thế này chứ?

Phụ nữ khi yêu đều mù quáng như vậy sao? Có thể vì một người đàn ông mà chà đạp lên tự tôn của chính bản thân mình.

Cô ta còn tự biên tự diễn, thả tim bình luận của một fan couple.

[Mong chờ đến đám cưới của hai người quá. Mong được mời.]

Sau đó tôi lẳng lặng ở bên cạnh quan sát, anh dùng nick chính của mình trả lời bình luận.

[Sẽ không có đám cưới nào cả.]

[Cũng không có chuyện qua đêm.]

Hứa Thời Tư là một thẳng nam, anh muốn gì thì đề cập trực tiếp đến chuyện đó. Hoàn toàn không có khơi gợi hay hàm ý sâu xa gì cả.

Sau đó anh lại xòe lòng bàn tay to rộng ra hướng về phía tôi.

“Cho anh mượn tay của em đi!”

Tôi hình như hiểu ra anh muốn làm gì. Bàn tay bé nhỏ đặt lên bàn tay to lớn của anh, chỉ bằng phân nửa, năm ngón đan chặt vào nhau.

Sau đó anh đã nhanh chóng chụp lại và up trực tiếp trên Weibo với dòng caption:

[1+1 = 3. Trà xanh, trà vải mau biến đi.]

Tôi nhìn dòng thông báo anh vừa mới tải lên mà cười ngặt nghẽo. Sao anh có thể thẳng thắn như vậy chứ?

Tôi thấy Lâm Linh nhanh chóng xóa dòng bình luận kia đi. Có lẽ là cô ta giận quá hóa thẹn chăng?

Mọi người tràn vào ngạc nhiên ô a hỏi anh.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Hứa Thời Tư chủ động đăng Weibo, lại còn ám chỉ chuyện có thai. Cho nên ai cũng rất ngạc nhiên.

Nghe Kiều Chấn Huy nói, chuyện lần trước Kiều Nhan hủy hôn cũng đã khiến cho mọi người được một phen chao đảo. Bọn họ đều cảm thấy thật kỳ lạ khi hôn lễ đã gần đến ngày cử hành nhưng sao lại bị hủy bỏ, còn cái thai trong bụng của Kiều Nhan nữa.

Hứa Thời Tư còn bị người khác mỉa mai sau lưng nói rằng anh vì Lâm Linh mà vứt bỏ vị hôn thê đang mang thai.

Chắc lúc đó anh đã buồn nhiều lắm.

Bây giờ anh đăng tin tức này, không ít người bạn của anh tràn vào hỏi:

[Ai, ai mang thai?]

[Cậu không phải là đi đỏ vổ nữa chứ?]

[Cậu biến mẹ cậu đi!]

Hứa Thời Tư đang tức đến nghẹn họng vẫn phải dỗ dành tôi ăn trái cây.

[Tôi đang dỗ dành bảo bối ăn trái cây. Tốt mẹ mà khỏe con, mua một mà được hai.]

[Xem anh Hứa nhà ta được làm cha vui chưa kìa.]

Tần Lẫm thả một cảm xúc hài lòng.

[Hy vọng lần này cậu sẽ không để lạc mất cô vợ nhỏ nữa.]

[Hứa Thời Tư, gọi lại cho mẹ.]

Hứa Thời Tư trầm mặc, có lẽ trốn cũng không thể trốn thoát được, chi bằng đối diện.

Điện thoại vừa reo, tôi liền nắm lấy tay Hứa Thời Tư. Ý rằng anh hãy yên tâm đi, có tôi luôn bên cạnh anh.

Giọng điệu mẹ Hứa vừa lo lắng vừa cứng nhắc.

“Hứa Thời Tư, rốt cuộc chuyện này là sao? Giải thích cho mẹ nghe, con với Lâm Linh rốt cuộc là quan hệ gì?”

Là do anh tự tạo nghiệp, bây giờ phải đáp trả thôi.

“Chẳng có quan hệ gì cả. Con chỉ muốn dùng cô ta để tìm vợ thôi.”

Mẹ Hứa nghe thấy vậy thì “Hả?” một tiếng.

“Hứa Thời Tư, từ khi nào mà con lại hèn hạ đến mức lợi dụng một người phụ nữ vậy chứ? Con biết con bé yêu con mà.”

“Nhưng con không yêu cô ta.”

“Không yêu thì có quyền làm tổn thương người đó sao?”

Hứa Thời Tư đột nhiên im lặng.

Phải rồi, Lâm Linh tuy rất đáng ghét nhưng cũng là một cô gái thật lòng yêu anh. Cô ấy yêu anh hơn cả bản thân mình cho nên mới bỏ qua cảm xúc của anh.

Biết rõ Hứa Thời Tư không yêu mình nhưng lại không nỡ nhẫn tâm buông bỏ, phần là vì cô ấy là công chúa của Tổng thống, xưa nay đã quen mọi thứ đều xoay quanh cô ấy.

Sao cô ấy có thể chấp nhận được người đàn ông cô ấy yêu lại không yêu cô ấy chứ?

Tôi đột nhiên thấy cô ấy rất đáng thương. Không thể yêu người mình yêu cũng là một loại chấp niệm.

Mẹ Hứa thở dài trong điện thoại.

“Hứa Thời Tư, con nên nói rõ với con bé. Tránh những tổn thương không đáng có.”

Sau đó trước khi cúp máy còn không quên nhắc đến tôi.

“Đưa mẹ đứa trẻ về nhà, mẹ muốn nói chuyện với con bé.”

Anh âu yếm nhìn tôi xoa xoa đầu.

“Không sao bảo bối, tin anh. Anh nhất định sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp. Sau đó đón em về nhà.”

Tôi nhìn anh, gật đầu đồng ý. Tôi biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lâm Linh đâu, cô ta đã chạm vào giới hạn của anh.

“Vậy em về tìm mẹ Hứa nhé. Em đi cả đêm hôm qua, chắc chắn mẹ Hứa rất lo cho em.”