Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 46: Gặp lại anh.




Tôi thật sự có để tâm hay không?

Tôi không biết nữa nhưng tôi thật sự rất đau lòng.

Tôi đã từng mong anh quên đi tôi, nhưng nghĩ đến cảnh anh lấy người con gái khác, cùng cô ấy sinh con, nước mắt tôi lại giàn ra.

Mẹ Tịnh Vân thấy vậy, hốt hoảng đưa khăn tay cho tôi.

“Sầm Sơ, con…”

Tôi cầm lấy khăn tay, nhẹ giọng trấn an bà ấy.

“Con không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi.”

Tôi vẫn luôn giỏi nhất là lừa mình dối người. Rõ ràng là rất để tâm, lại khiến bản thân mình nhẫn tâm như vậy.

Nghe Kiều Chấn Huy nói, sau khi tôi mất tích, Hứa Thời Tư đã lục tung khắp thành phố để tìm kiếm tôi. Nhưng dưới sự giúp đỡ của Kiều Chấn Huy, tôi đã thành công thoát khỏi sự truy đuổi của Hứa Thời Tư.

Tôi bây giờ không biết mình muốn gì cả, tôi chỉ muốn bình an sinh đứa bé này ra mà thôi.

“Đừng nhắc đến người đó nữa. Cả đời này, em cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa. Hắn có lấy ai hay là muốn cưới ai, đối với em cũng chẳng còn quan trọng.”

Kiều Chấn Huy nhìn tôi qua cửa kính chiếu hậu, đôi mắt tôi đỏ ngầu. Anh cũng không muốn vạch trần tôi nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi, hôm nay là ngày nghỉ, anh đưa em đi ăn trưa ở nhà hàng năm sao ăn đồ ngon, chịu không?”

Xe của Kiều Chấn Huy chạy đi. Tôi cũng không hiểu, tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy.

Rõ ràng là ngay từ đầu anh đã biết tôi giả mạo, lừa lấy thân phận của em gái anh. Anh cũng biết tôi tiếp cận Hứa Thời Tư không phải là mục đích tốt đẹp, vậy mà anh lại đưa tay ra giúp đỡ tôi, không phải là rất nực cười sao?

Kiều Chấn Huy gắp cho tôi một miếng chân giò lớn bỏ vào trong bát.

“Em mau ăn đi, nghe nói thai phụ ăn nhiều giò mới có sữa cho đứa bé sau này. Sau đó tôi đưa em đi sắm ít đồ của trẻ sơ sinh.”

“Anh không cần phải làm như vậy. Thời gian qua, anh đã giúp mẹ con em rất nhiều rồi.”

Kiều Chấn Huy lại vờ như không nghe thấy, tiếp tục gắp thêm miếng đu đủ bỏ cho tôi.

“Ăn đi, em nói nhiều quá đó. Sao trước đây anh không phát hiện ra em là một người lắm chuyện như vậy nhỉ?”

Tôi nhìn mẹ Tịnh Vân, bà ấy cũng động viên tôi mau ăn đi để chiều đi khám thai. Mấy tháng nay tôi trốn tránh Hứa Thời Tư cũng không ăn được một bữa ra trò.

Tôi lại không khách khí, ăn hết món ăn đắt tiền này qua món khác. Dù sao cái này cũng là anh em nhà bọn họ nợ tôi.

“Em đi vệ sinh một chút.”

Anh lo lắng nhìn tôi.

“Cẩn thận một chút, em đang có thai.”

Đột nhiên tôi thấy gương mặt cứng đờ của Kiều Chấn Huy. Tôi có dự cảm không lành, tôi xoay lưng lại phía sau, lại phát hiện ra người sau lưng không biết đã đến từ lúc nào.

Là Hứa Thời Tư.

Anh nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy quỷ.

Rồi ánh mắt anh lại di chuyển xuống chiếc bụng của tôi. Mới có mấy tháng không gặp, tôi tăng cân lên rất nhiều, lại còn mặc đồ bà bầu rộng, có lẽ cũng không đẹp như xưa.

Mà cái quái gì chứ?

Tôi đã bao giờ đẹp được như Lâm Linh hay Kiều Nhan đâu.

Trong lồng ngực tôi đột nhiên có một cỗ cảm xúc ngột ngạt tầng tầng lớp lớp đè lên. Đáy mắt có một tia u ám xẹt qua, cả người Hứa Thời Tư giống như bị khí lạnh bao vây.

Gương mặt anh trắng bạch như bị bệnh, có lẽ như không có tôi, bệnh của anh lại nặng thêm mấy phần. Có lẽ sau này Lâm Linh cũng sẽ giúp anh chữa bệnh thôi.

“Sầm Sơ, em vẫn còn sống?”

Đôi mắt tôi khẽ nhúc nhích, trong đầu cũng dần hiện lên một vài ký ức rõ ràng.

Hôm đó, anh đã nói không cần tôi nữa. Anh vì người phụ nữ khác muốn giết chết tôi.

Bất giác tôi hoảng loạn lùi lại phía sau đụng phải cạnh bàn. Kiều Chấn Huy đứng dậy chạy lại đỡ tôi.

Ánh mắt của Hứa Thời Tư lúc này rất khó chịu, giống như là ngàn mũi tên băng xuyên qua, lạnh lẽo đến cùng cực.

“Em có thai sao?”

Tôi sợ anh cướp lấy đứa bé, liền ôm chặt bụng.

“Không liên quan gì đến anh.”

Sắc mặt anh u ám, quai hàm cắn chặt như muốn rớt ra. Đôi mắt sâu không đáy của anh giống như bị bao phủ bởi một tầng sương dày đặc.

Cô giống như đang muốn nói, đứa trẻ trong bụng cô một chút cũng không dính líu đến anh. Vậy năm tháng nay cô đã đi đâu?

Anh đã tìm cô ở khắp mọi nơi, tưởng chừng như phát điên lên chỉ vì đi tìm cô.

Kết quả…

Tại sao lại ở cùng Kiều Chấn Huy?

“Không phải là của anh vậy thì là của ai? Rõ ràng em là vợ anh.”

“Tôi không phải…”

Vẻ mặt tôi không thay đổi một chút nào, tôi chỉ cười chua chát.

“Tôi không phải Kiều Nhan.”

Tôi muốn thức tỉnh anh. Vai diễn này tôi diễn quá lâu rồi, cảm thấy có chút mệt mỏi không muốn diễn nữa. Diễn giả nhưng tôi lại để tình cảm đan xen thật.

Nếu như lúc đó tôi không dao động, kết quả đã không như thế này.

Tôi không hối hận vì đã yêu anh, chỉ muốn ngăn bản thân không yêu anh nữa mà thôi.

“Sầm Sơ, đừng gạt anh.”

Tôi thấy đôi mắt anh đỏ hoe, tôi thấy giọng nói anh nghẹn ứ lại. Tôi chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Hứa Thời Tư khiến cho tôi có chút hoảng sợ.

Anh tiến lên, muốn nắm lấy tay tôi kéo về nhưng tôi đã tránh né, ngược lại còn khoác tay Kiều Chấn Huy, cười trào phúng, ngữ điệu giống như đang khiêu khích.

“Tôi không phải Kiều Nhan nên tôi sẽ không ở bên cạnh anh nữa.”

Một nụ cười như đánh tan tất cả, khiến tất cả những gì chúng tôi có trong một năm qua tan thành mây khói.

Tôi không muốn ngu ngốc nữa, một tính mạng của Tịnh Vân là đã quá đủ rồi, không cần phải thêm một người nào trả giá cho cuộc đời của tôi nữa.

Tôi kéo tay Kiều Chấn Huy, muốn anh đưa tôi đi.

“Anh ơi, chẳng phải anh nói đưa em đi mua đồ em bé sao?”

Khóe môi Kiều Chấn Huy giật giật, khẽ liếc mắt nhìn Hứa Thời Tư, anh có thể cảm nhận thấy sát ý từ trong đôi mắt đen của anh ta.

“Đứa trẻ là của Kiều Chấn Huy sao?”

Anh nhìn tôi chăm chú, giống như đang chờ đợi câu trả lời mà anh không hề mong chờ vậy.

“Vậy anh nghĩ tôi sẽ giữ lại đứa trẻ con của kẻ thù sao?”