Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 4: Nữ trên nam dưới.




Tôi bị đối tượng ám sát ôm xuống giường, lại còn bị hắn ta cưỡng hôn.

Tuy môi hắn rất mềm, lại có chút ngọt. Tôi không phải là người dễ dàng bị nam sắc đánh gục mặc dù tên bệnh kiều này càng nhìn càng cảm thấy tuấn mỹ mê hoặc. Da trắng, mắt to, chân mày lại rậm.

Diện mạo của anh rất xuất sắc, không thua kém gì mấy nam diễn viên nổi tiếng.

Nếu như có thể sinh được một tiểu oa oa thừa hưởng hết vẻ đẹp của hắn, nói không chừng cũng không phải là quá lỗ.

“Ưm…”

Tôi bị hôn choáng váng cả người, hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn của Hứa Thời Tư, không có cách nào thoát ra được.

Tôi cũng không muốn động lòng đâu.

Thật đấy!

Chỉ là làm sao có thể thoát khỏi nam sắc dâng tận miệng như thế này chứ?

Tôi cũng chỉ là thiếu nữ quanh năm chém giết, chưa từng một lần yêu đương, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa làm.

Lần này thì hay rồi. Mục tiêu ám sát lại dùng tiền muốn tôi phá thân hắn, nếm trải mùi vị của hoan lạc.

Bàn tay vốn dĩ đang nắm lấy cằm của tôi lại không biết từ lúc nào đang vòng qua eo tôi, kéo tôi dựa sát vào người hắn.

Cả người của Hứa Thời Tư vừa vặn chen vào giữa hai chân tôi. Quần áo chưa cởi, chỉ là nửa thân dưới của hắn xâm nhập vào giữa hai chân tôi mà thôi.

Sau đó không đợi tôi mở miệng nói một lời, anh lại bắt đầu hôn thật sâu.

Ánh trăng ngày rằm chiếu lên gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen nhánh như kia chất chứa cả một bầu trời sao mênh mông, nhưng giờ phút này lại chỉ chứa đựng duy nhất một hình bóng.

Vị thái tử gia vốn dĩ không thể xâm phạm bây giờ lại đang trêu ghẹo một nữ sát thủ như tôi. Có phải là quá nực cười rồi hay không?

Hứa Thời Tư hôn tôi rất chuyên chú. Dường như cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ, đầu lưỡi luồn vào trong xâm nhập khe hở giữa môi tôi, từng chút một tiến sâu vào, cùng lưỡi chơi đánh nhau.

Kỹ năng hôn tốt như vậy mà bảo là còn trinh. Có mà trinh mông nhà hắn ấy.

Hôn tôi muốn ngộp thở luôn đây này.

Thật sự không thể tin được người đàn ông vừa nói muốn tôi sinh con cho hắn, quay đi đã cắn mút môi tôi như muốn rút cạn hơi tôi đến chết.

Chắc không phải là hắn đang lừa gạt định hôn chết tôi đấy chứ?

Đúng là tư bản đáng chết mà!

Một tên bệnh ốm như anh ta lấy đâu ra sức lực mà hôn cô lâu thế chứ?

Đầu lưỡi truyền đến sức nóng, ngực chạm ngực, bàn tay tôi chạm lên bờ ngực trần rắn chắc của Hứa Thời Tư, dứt khoát đẩy ra. Còn hôn nữa tôi sẽ chết ngộp thật đấy.

“Hứa gia, em sắp bị anh hôn chết rồi.”

“Là do em hôn quá tệ thôi. Chẳng lẽ em là hôn lần đầu?”

Tôi im bặt không trả lời nhưng má đã ửng hồng như thiếu nữ mới yêu, Hứa Thời Tư nhìn thấy, trên môi không che giấu thêm được vài phần ý cười.

Ghé sát vành tai tôi buông lời ái muội.

“Vậy xem ra sau này tôi phải đích thân tập luyện thêm cho em rồi.”

Cái tên chết bầm này!

Rõ ràng đây là đang lợi dụng làm bậy mà.

“Cho nên… anh đừng… vội vàng như vậy có được không?”

“Tôi có thể không vội vàng sao? Tôi đã chờ em lâu lắm rồi.”

“Chờ em sao?” Tôi chớp chớp mắt hỏi lại.

Sắc mặt Hứa Thời Tư đột nhiên có chút thay đổi, cố tình lảng tránh vấn đề.

“Khụ khụ… À thì, bệnh tình của tôi không cho phép chúng ta làm tình quá lâu đâu.”

Vậy sao còn khoe khoang rằng đại chiến ba trăm hiệp cũng không thành vấn đề.

Thế mà mới hôn thôi đã kêu mệt?

Nghe hắn nói, tôi có chút lo lắng.

“Vậy anh có cần uống thuốc trước khi làm không? Em sợ anh giữa chừng không chịu nổi.”

“Không cần đâu, tôi yếu như vậy, em nằm trên là được rồi.”

Sầm Sơ: “Tôi cmn nó lời rồi.”

Trợn tròn mắt. Tôi thật sự không ngờ anh ta lại có thể nghiêm túc nói ra được những lời đó.

Tôi là con gái đấy, là con gái đấy.

Tại sao lại bắt tôi phải nằm trên?

Tôi lại còn là lần đầu làm chuyện này, tư thế nhún nhảy trên người đàn ông kia quả thật chưa từng làm qua.

“Em thấy hay là thôi để bữa khác đi. Hôm nay em không biết làm.”

Tôi quay người định bò xuống khỏi người hắn nhưng đối phương nào cho tôi cơ hội đó. Eo tôi lại bị anh giữ chặt lấy, sức lực không hề nhỏ. Rõ ràng là đêm nay không muốn để cho con mồi trốn thoát.

“Ngoan nào, chẳng lẽ em không muốn lấy một tỷ kia sao?”

“Nhưng… mấy chuyện người lớn đó em quả thật không biết.”

“Giống như chơi thú nhún thôi mà. Em không biết vậy thì tôi dạy em.”

Tôi có chút hơi sợ hãi tên bệnh ốm này rồi nha.

Không biết trong cái đầu đẹp trai đó là ẩn chứa mấy cái thứ đồi bại gì nữa.

Sao có thể không chút kiêng dè như vậy chứ?

Hắn thiếu hơi gái đến phát điên rồi à?

“Làm… làm gì?”

“Đầu tiên thì phải cởi quần áo ra cái đã, như vậy thì mới cho cái kia vào bên trong em được.”

Tôi trợn tròn mắt.

Ôi mẹ ơi, một sát thủ như tôi sao lại có bước hướng dẫn làm chuyện người lớn thế này chứ?