Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 39: Mau dỗ dành anh đi!




Khi tôi thay một bộ đồ ngủ mới, bỏ qua cơn đau ở cánh tay, lén chui vào trong chăn của Hứa Thời Tư đang ngủ say không biết trời trăng mây gió gì giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đột nhiên Hứa Thời Tư cựa mình thức dậy sờ sang bên cạnh, muốn ôm lấy tôi. Anh phát hiện có điều kỳ lạ.

“Bảo bối, em mới đi đâu à?”

Tôi chột dạ, nuốt nước bọt nhìn Hứa Thời Tư vội lảng tránh đi.

“Không… không có.”

“Vậy tại sao em lại mặc đồ? Đêm qua rõ ràng là cả hai chúng ta đều cùng không mặc đồ kia mà?”

Tôi giật mình hốt hoảng, vội vàng suy nghĩ một lý do để biện giải.

“Em lạnh!”

Hơi thở nóng rực của anh ngậm lấy vành tai tôi nhưng muốn trừng phạt.

“Có biết ở chỗ của anh, nói dối sẽ có hậu quả như thế nào không?”

Anh không phải là lần đầu nói câu này.

Lần đầu tiên khi tôi lẻn vào phòng anh, anh cũng nói câu này nhưng lúc đó tôi còn chưa phải là người của anh.

Bây giờ toàn bộ thân thể đều là thuộc về anh. Tôi có muốn phản bác cũng không được.

“Em…”

Anh đột nhiên lật người tôi lại, để tôi nằm dưới anh. Ánh sáng từ bên ngoài truyền tới chút ánh sáng của rạng đông. Đôi mắt của Hứa Thời Tư thâm thúy yên tĩnh, giống như đang tức giận.

Tôi có chút chột dạ, không biết anh đã thức từ khi nào.

“Đêm qua anh làm em đau muốn chết. Làm gì còn sức mà lết khỏi giường.”

Anh cũng xác định đêm qua mình giống mãnh thú vồ vập cô cuồng nhiệt đến không thể khép chân.

Anh cũng có mục đích của riêng mình. Mong cô không còn sức mà rời khỏi giường.

Vậy mà cô vẫn còn sức lừa dối anh đi làm cái nhiệm vụ chết tiệt kia.

Anh tức giận nắm lấy váy ngủ Bazaar của cô xé toạc để lộ toàn bộ thân thể đầy những dấu hôn đỏ đậm của anh đêm qua.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Vì tôi không mặc nội y nên khi váy ngủ bị xé toạc liền lộ ra cảnh xuân trước mắt. Bao gồm cả vết thương của cuộc giao đấu mới nãy.

Những ngón tay dài của anh hờ hững lướt qua hai giây sau đó chạm đến nơi vết bầm đang rỉ máu trên cổ tôi.

“Hứa Thời Tư!”

“Anh nhớ đêm qua mình không có làm em bị thương ở chỗ này.”

Từng sợi tóc rơi xuống tán loạn, một mảng đỏ nhiễm đè nén trong mắt tôi, tôi giật mình với hành động này của Hứa Thời Tư. Không hiểu tại sao anh lại tức giận?

Đáp lại tôi chỉ là một tiếng cười khẽ.

Môi mỏng của anh như có như không dán lên trên vai tôi, mút thật mạnh chỗ đang bị thương.

“Tôi bảo em gọi tôi là gì?”

Vết thương vốn dĩ không đau mấy lại bị anh hút mạnh đến đau nhức tràn vào xương trắng, tôi ứa nước mắt gọi tên anh.

“Là… Hứa gia.”

Dường như câu trả lời không khiến anh hài lòng, hơi thở cực nóng phả ra, anh cắn lấy bả vai tôi trừng phạt.

“Hức… Thời Tư…”

Lần này đã di chuyển xuống mút mạnh đầu ngực để trừng phạt.

“Hức… anh ức hiếp em…”

“Gọi anh là chồng.”

“Chồng sao?”

“Ừm, đã đeo nhẫn của anh rồi thì cả đời này em chính là vợ của anh.”

Kể cả khi tôi không phải là Kiều Nhan sao?

Kể cả khi anh biết thân phận sát thủ của tôi sao?

Kể cả khi anh biết tôi luôn lừa dối anh hết lần này đến lần khác sao?

Vẫn tha thứ cho tôi sao? Chắc chắn là không.

Bởi vì anh kiêu ngạo như vậy, không cho phép ai lừa gạt mình đâu. Anh tàn nhẫn như vậy, rồi sẽ vứt bỏ tôi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ anh đã mở hộc tủ bên cạnh ra lấy thuốc bôi vào vết thương cho tôi.

“Sau này tuyệt đối không được để bản thân bị thương nữa có biết không? Em bị thương tôi rất đau lòng.”

Những ngón tay anh dịu dàng chỉ sợ tôi đau. Tôi chưa từng được quan tâm như thế, có chút cảm động.

Tôi đỏ mặt, lấy lùi làm tiến. Dù sao bây giờ cũng không chọc giận anh được, đầu ngón tay xoa xoa trên ngực anh, đôi môi nhỏ lại làm nũng.

“Chồng, em biết sai rồi.”

“Vậy em định bù đắp cho anh thế nào đây?”

Tôi cắn môi nhìn anh. Trong mắt Hứa Thời Tư nhuốm màu dục vọng quen thuộc.

“Chẳng phải đêm qua anh đã làm rất nhiều lần rồi sao?”

“Nhưng em vẫn còn sức để lết đi đó thôi.”

Tôi câm nín.

Giấu đầu lòi đuôi bị phát hiện.

Tôi thật ngu ngốc.

“Đừng làm nhiều, không tốt cho sức khỏe của anh.”

Tôi muốn đẩy anh ra, chỉ là tôi chưa hành động thì tay phải của anh bỗng nhiên giữ lấy gáy tôi.

Một giây sau, nụ hôn rơi xuống, che cả một bầu trời.

Môi tôi bị anh chiếm lấy cực kỳ hung ác.

Rõ ràng đây là một nụ hôn trừng phạt. Anh cường thế chồng chất phủ lên môi tôi.

“Ưm… ưm…”

Chỗ vết thương không đau nữa.

“Bệnh của anh, anh tự mình biết. Có thể làm đến đâu, cũng chỉ có mình anh biết.”

Giọng điệu anh trầm thấp, ngọt ngào đến khiến cho con người ta thấy nao lòng.

“Sau này ngủ với anh không cần phải mặc đồ. Nếu không, em mặc bộ nào anh xé bộ đó. Dù sao thì tiền nhà họ Hứa nhiều như vậy, cũng cần phải có chỗ tiêu.”

Tôi trợn mắt mắt nhìn anh, bất giác hét lên.

“Hứa Thời Tư, anh điên rồi.”

“Phải, anh chính là điên rồi. Vì em mà phát điên.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, bàn tay mười ngón đan xen đè tôi xuống giường. Dường như là cực kỳ tức giận, dường như lại chan chứa yêu thương.

Tâm tư đàn ông khó đoán.

Biểu hiện ngoài mặt cũng chưa chắc là yêu thương.

Càng kháng cự lại càng khiêu khích.

“Dỗ dành anh đi.”

Mông bị vỗ xuống, cô nghe được âm thanh khản đặc căng cứng của anh.

“Một chút thôi, mở chân ra. Anh muốn đi vào. Thao chết tiểu ngang bướng nhà em.”

Hóa ta là nhà Hứa Thời Tư có tiền thật nhưng mà là tiền sử bệnh tâm thần.