“Em để quên nhẫn kim cương ở đây này.”
Khi tôi còn đang loay hoay đã thấy anh nắm lấy tay tôi, cưỡng ép tôi đeo chiếc nhẫn kim cương 18 cara tuy nhỏ nhưng mà vẫn lóa mắt.
Tôi giật mình nhìn xuống thì đã thấy trên tay mình là chiếc nhẫn kim cương mới nãy tôi đã chọn.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn Hứa Thời Tư thì thấy anh đã quỳ một chân ở dưới sàn nhà.
Ánh mắt anh vô cùng thâm tình nắm lấy tay tôi, hôn lên chỗ ngón tay anh vừa đeo nhẫn. Giọng nói trầm khàn vang lên vô cùng rõ ràng.
“Kiều Nhan, gả cho anh đi có được không?”
Aaaa… Cứu mạng!
Đại ma đầu này tại sao khi cười lên lại đẹp trai như vậy chứ?
Lại còn nói chuyện ngọt ngào như vậy nữa. Làm sao mà tôi chống đỡ nổi.
Nhưng tôi cố giữ lấy vẻ bình tĩnh, tò mò hỏi anh.
“Không phải anh nói mua nhẫn kim cương tặng cho cô gái khác sao?”
“Sao em không hỏi cô gái đó đó phải là em không?”
Ừ nhỉ, lúc nãy nóng giận quá nên tôi cũng không nghĩ đến.
“Vậy… anh mua nhẫn kim cương tặng ai?”
Hứa Thời Tư nhìn tôi cười cười. Dường như đã đạt được mục đích, anh cũng không che giấu nữa.
Bởi anh biết nếu không nói ra, để tôi hiểu lầm sẽ rất nghiêm trọng.
“Em không nhớ hôm nay là ngày gì à?”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại anh.
“Hôm nay là ngày gì?”
“Là ngày sinh nhật của em cũng là ngày anh muốn cầu hôn em, vậy thì em nghĩ đối tượng sẽ là ai?”
Tôi ngu nhưng cũng không ngốc.
Tuy không biết tại sao ngày sinh nhật của tôi lại trùng với sinh nhật của Kiều Nhan. Nhưng đây cũng coi như là được hưởng phúc ké.
Bởi vì đối với một cô gái mồ côi như tôi, mỗi ngày trôi qua cũng như nhau cả thôi, mỗi lần đến ngày này, cũng không ai chúc mừng sinh nhật tôi, không ai tặng quà cho tôi. Chỉ có sư phụ sẽ lặng lẽ dậy từ sớm nấu cho tôi một bát sủi cảo nóng.
Sau đó ông dịu dàng nói với tôi: “Sầm Sơ, dù có thế nào cũng hãy ghi nhớ ngày này. Nó là ngày con được nhìn thấy thế giới tuyệt đẹp này.”
Nhưng tôi lại cảm thấy ngày sinh thần chẳng phải là ngày tốt đẹp gì cả. Mỗi lần nghĩ đến nó, tôi sẽ nghĩ đến ba mẹ, người đã bỏ rơi tôi một mình đơn độc đối diện với mọi thứ.
Đến hôm nay tôi mới biết thì ra không phải do ngày tháng mà là do mệnh tôi có số thiên sát cô tinh. Chỉ có thể một mình.
Rõ ràng là cùng ngày sinh với nhau. Một người là tiểu thư cao quý được sống trong nhung lụa từ nhỏ. Một người lại chưa từng được yêu thương, luôn phải giành giật với người khác để tồn tại.
Thân phận khác biệt, nhưng cuối cùng tôi lại vì mượn thân phận của người khác mà nhận lấy thứ không thuộc về mình.
Cho dù là tình cảm cũng là vay mượn của người khác.
Khi anh biết được tôi không phải là Kiều Nhan, liệu anh có còn đối xử dịu dàng với tôi như vậy hay không?
Đột nhiên, nước mắt tôi rơi xuống. Anh cuống quít hốt hoảng như bị ai đó gắp lửa vào bỏ tay.
“Tại sao em lại khóc?”
Tôi cũng không phát hiện ra. Anh hoảng loạn vội vàng đứng dậy dùng tay lau nước mắt cho tôi.
“Em sao vậy? Em thấy không khỏe chỗ nào à?”
“Hứa Thời Tư, nếu như bây giờ anh hối hận có thể vẫn còn kịp đó.”
Hứa Thời Tư cau mày, trong ánh mắt lộ ra vài phần âm trầm khó đoán?
“Hối hận? Tại sao anh lại phải hối hận?”
Đáy mắt anh càng lúc càng thâm trầm, độ cong bên môi càng lúc càng nguy hiểm.
Anh đi đến ôm lấy eo tôi, bàn tay của anh rất ấm áp khiến cho tôi có cảm giác như có dòng điện xoẹt ngang qua.
“Nói chuyện thì nói chuyện, anh đứng gần như thế làm cái gì?”
“Anh biết một cách chữa nín khóc rất hay.”
Tôi tròn mắt nhìn anh, “Cách gì?”
“Hôn môi.”
Tôi thật sự rất muốn mắng anh. Đồ Hứa cơ hội!
Nhưng anh lại không chút do dự nâng cằm tôi lên. Anh mang theo sự cường thế bá đạo hôn tôi nồng nhiệt khiến đáy lòng tôi run rẩy.
Mỗi lần Hứa Thời Tư hôn tôi, cảm giác đều đê mê khó cưỡng như vậy. Khiến tôi cho rằng anh rất yêu tôi, muốn tôi hoàn toàn thuộc về anh.
Tôi thuận lợi tiếp lấy nụ hôn sâu của Hứa Thời Tư. Cuối cùng tôi chợt nhớ ra hình như chúng tôi vẫn còn đang đứng ở giữa cửa hàng đá quý nổi tiếng mà hôn nhau.
Tôi đẩy ngực anh ra, nhưng anh lại không có nguyện ý, tức giận mà cắn một cái vào môi tôi.
Ôi, đau chết đi được!
Hô hấp anh nặng nề, môi mỏng khẽ thều thào bên tai tôi.
“Mới nãy em như vậy là sao? Em ghen à?”
Tôi lập tức đỏ mặt, che giấu.
“Làm gì có chứ?”
“Vậy thì ý của em là như thế nào? Em muốn trả nhẫn?”
“Ừm.”
Tôi muốn trả nhẫn là thật.
Anh cau mày, ánh mắt lộ ra vài phần tức giận, nắm lấy bả vai tôi.
“Tại sao không chịu gả cho anh?”
Tôi bị dọa sợ, vội vàng giải thích.
“Không phải, em muốn đổi chiếc nhẫn kim cương lớn hơn có được không? Chiếc này hơi nhỏ.”
Anh nhìn tôi cười tà mị.
“Chẳng phải lúc nãy em nói kích thước không quan trọng sao?”
Có đánh chết tôi cũng sẽ không nói mới nãy nghĩ anh tặng cho cô gái khác nên tôi mới chọn cái hột nhỏ nhất trong tiệm đâu.
Tôi mỉm cười, giống như con thỏ nhỏ mà chui vào lòng anh.
“Kích thước quan trọng chứ? Rất là quan trọng luôn.”
“Càng to càng tốt?”
Tôi gật đầu lia lịa, “Phải.”
“Anh cũng có một chỗ khác rất to. Em có muốn sờ thử không?”
Đệch! Đúng là đừng đem chuyện đứng đắn đi nói chuyện với lưu manh thì sẽ tốt hơn.