Tôi là một sát thủ ngầm của một băng phái.
Dạo gần đây đối tượng ám sát của tôi bạo hồng rồi.
Không những không làm gì được hắn ngược lại còn bị hắn đè lên giường, làm ra đủ mọi loại tư thế xấu hổ.
Thật không dễ dàng gì mới có thể lết thân thể đau nhức đến băng phái đi báo cáo. Xui xẻo thế nào mà vừa vào đã giáp mặt ông trùm.
Nhìn tướng đi của tôi, hắn híp mắt nhìn tôi, ánh mắt cường thế như lưỡi dao mỏng sờ vào gáy.
Hình như phía sau ông ta còn có một người đang ngồi nhưng tôi không cách nào nhìn thấy được mặt hắn bởi vì hắn xoay lưng lại với tôi.
Có lẽ là đại boss thần bí.
Tôi cũng không quan tâm cúi đầu, cung kính.
“Ông chủ.”
“Tình hình thế nào rồi? Cô đã tiếp cận được mục tiêu chưa?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, tỏ ra bản thân rất chuyên nghiệp.
“Tôi đã lợi dụng thân phận vị hôn thê mà tiếp cận bên cạnh đối tượng.”
“Tốt! Hắn có nghi ngờ gì cô không?”
Nghi ngờ?
Xác định là không nha.
Bởi vì con người của Hứa Thời Tư nếu như đã nghi ngờ thì sẽ không có chuyện đặt ở bên cạnh, lại càng không thể ôm ấp cô nồng cháy như vậy rồi.
Nói đến nồng cháy thì cô chỉ mong hắn thật sự mau mau liệt dương thật ấy chứ chẳng đùa chứ thân thể tôi sắp không chống đỡ nổi rồi.
Một người đàn ông uống thuốc cầm hơi sống qua ngày như hắn vậy mà đêm đêm lại chẳng khác nào mãnh thú săn mồi. Tuy là nằm trên nhưng tôi đây cũng mệt chếc mẹ.
Đúng là con khổng tước càng kiêu ngạo, trầm tĩnh khi nổi sóng thì còn không bằng- cả cầm- thú!
“Một chút cũng không nghi ngờ. Còn đưa tôi vào sống cùng hắn.”
“Vậy sao cô lại đi hai hàng?”
Ông ta có chút tỏ ra nghi ngờ. Tim tôi đập loạn xạ.
“Ông không biết hắn ta biến thái đến như thế nào đâu. Hắn dùng mọi thủ đoạn giày vò tôi đêm ngày nhưng tôi nhất quyết vẫn chống trả đến cùng.”
“Giày vò kiểu gì mà ghê thế?”
“Chơi thú nhún.”
“Ồ.” Ông ta làm như ra vẻ ngạc nhiên lắm á.
“Nếu như không phải vì nhiệm vụ, tôi cũng hy sinh nhiều đến như vậy.”
“Được rồi, sẽ cân nhắc tiến độ hoàn thành kế hoạch mà thưởng thêm cho cô.”
Tôi nghe đến tiền, gật đầu lia lịa.
Tôi nghe thấy người phía sau ho khan, sau đó lại từ sau bộ tây trang kia, giọng nói trầm khàn vang lên.
“Vậy cô thấy… anh ta… có đẹp trai hay không?”
Tại sao tôi lại cảm thấy giọng nói kia có phần quen thuộc nhỉ?
Cũng không nhớ ra là đã từng nghe qua ở đâu. Có lẽ là một người nào đó tôi từng gặp trong cuộc đời.
Tôi không quá bận tâm nhưng câu hỏi kia làm tôi chếc cười.
Hứa Thời Tư có đẹp trai hay không? Cái này mà cũng cần phải hỏi?
Cả Biện Kinh này, ai ai cũng biết một dạo có một Paparazzi chuyên săn tin lá cải theo đuôi Hứa Thời Tư, muốn chụp lại ảnh xấu để dìm anh xuống.
Nhưng sau một tháng anh ta liền than trời mà bỏ nghề, bởi vì không thể chụp nổi một tấm hình xấu của Hứa Thời Tư.
Sau khi loạt ảnh được cho là xấu nhất được tung ra, số lượng fan hâm mộ gửi hoa đến cho Hứa Thời Tư đã tăng lên gấp đôi.
Không thua gì một ngôi sao đỉnh lưu.
Cái này mà là ảnh dìm xuống cái gì chứ?
Có mà đẩy anh ta lên tận mây xanh luôn ấy chứ?
Các cô gái trẻ trong thành phố ghen tị với tôi.
Sau khi ảnh cưới tung ra, quà của fan hâm mộ đã không còn được gửi đến nhà họ Hứa nữa.
Hứa Thời Tư lại cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ có tôi trở thành cây đinh trong mắt họ.
Tôi đi bên cạnh Hứa Thời Tư giống như là một con vịt khoác lên váy thiên nga vậy, vẫn là không có khí chất thiên tiên như anh ta.
Hứa Thời Tư đương nhiên là đẹp rồi, đẹp đến mức khiến cho tôi cảm thấy nếu như anh ta bị tuyệt hậu thì sẽ tiếc lắm.
Gương mặt trầm tĩnh quyến rũ, body ngon nghẻ, phải nói là khiến cho người ta ấn tượng từ lần đầu tiên tiên nhìn thấy.
Nếu như không đẹp, có cho tiền tôi cũng chẳng nguyện hiến dâng thân thể nhiệt tình như vậy.
Nhưng tôi lại dối lòng, lên tiếng chê bai anh.
“Đẹp trai thì có tác dụng gì chứ? Ngài đừng nhìn anh ta bề ngoài thanh lãnh, đứng đắn, khi cởi quần ra lại chẳng khác nào cầm thú. Người gì mà thích bóc lột người khác, bóc lột xong lại dỗ dành. Anh ta tưởng anh ta là ai chứ? Làm như tôi thích anh ta lắm ấy mà mặt dày bám lấy dai như đỉa. Không cảm thấy bản thân rất phiền à?”
Chắc toàn bộ năng lực diễn xuất của tôi chỉ sinh ra để dành đóng với Hứa Thời Tư thôi á.
Đóng ngôn tình cảm lạnh.
Hắn phải cảm ơn tôi đi, vì trước lúc chếc còn cảm nhận được mùi vị hạnh phúc của tình yêu.
Cái này gọi là chết vì gái là cái chết thoải mái.
Tôi còn chưa dứt lời liền cảm thấy lạnh cả sống lưng. Nếu như anh biết tôi nói xấu hắn như vậy, xác định đêm nay khó mà rời khỏi giường.
Giọng nói kia gằn xuống. “Vậy là cô không thích hắn ta?”
Tôi chột dạ.
“Làm sao có thể. Đàn ông gì mà chỉ biết cứng lên, làm sao tôi có thích loại đàn ông cao ngạo, tùy tiện như vậy được.”
Lần này anh ta thực sự tức giận, đập bàn một cái đứng lên dọa cho tôi hồn bay phách lạc.
“Ngài đừng lo, sẽ không có chuyện có tình cảm quá phận với mục tiêu đâu. Tất cả đều là vì nhiệm vụ.”
“Không được, tôi trả em thêm một trăm triệu, dùng mọi cách để quyến rũ Hứa Thời Tư cho tôi. Tốt nhất là khiến cho hắn yêu em đến chết đi sống lại.”
Ây, giọng điệu dùng tiền để ra điều kiện này với người khác có chút quen quen à nha.