Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 12: Bị ăn sạch rồi.




“Mẹ, con muốn kết hôn với Kiều Nhan.”

Khoảnh khắc tôi nghe thấy anh ta nói như vậy, tim tôi có chút đập nhanh. Dù không phải là gọi tên tôi, nhưng hiện tại đang ở trước mặt anh ta là tôi.

Giọng nói trầm khàn kia cùng với ánh mắt chân thành nhìn tôi, tôi không thể không nói rằng tim mình có chút rung động.

Có thể cảm nhận được, đêm qua anh ta đã hoàn toàn bị tôi câu dẫn mất hồn rồi.

Bây giờ tôi mới biết, thì ra tôi cũng có một mặt hấp dẫn đàn ông này chẳng thua kém gì Tiểu Mỹ trong bang cả.

Tôi thấy mẹ Hứa rút ra hai tấm thẻ ngân hàng. Cái này tôi có xem phim, tôi biết chắc chắn là mẹ Hứa đang muốn dùng tiền để chia cắt tình yêu của chúng tôi.

“Năm trăm triệu.”

Tôi lắc đầu, so với con số tôi kỳ vọng quá ít.

“Tám trăm triệu.”

Vẫn không vừa ý.

Chẳng lẽ tôi thật sự phải nói với bà ấy là con trai bà ấy đã hứa cho tôi một tỷ để sinh con cho anh ta sao?

Tám mươi triệu làm sao mà đủ.

Tôi là một con người có nguyên tắc, ai trả nhiều hơn thì tôi theo người đó.

Hứa Thời Tư lạnh lùng liếc nhìn mẹ hắn, nắm chặt tay tôi không rời nửa bước.

Thật may là hôm qua anh hét giá một tỷ. Nếu không giờ chắc chắn đã mất vợ.

“Mẹ à, cô ấy không phải là người phụ nữ như vậy. Tình cảm của chúng con tám trăm triệu có thể mua được sao?”

Đúng, tám trăm không mua được, một tỷ rưỡi, hai tỷ thì có thể được.

“Hai đứa mới gặp mặt thôi mà.”

“Con muốn sinh con với cô ấy.”

Lần này người phun trà là mẹ Hứa, người làm cũng ngớ cả người, đánh rơi cả chổi.

Ai nấy cũng nhìn tôi, không biết tôi đã giở thủ đoạn cao siêu gì mà có thể trong một đêm biến một người khô khan như vậy trở nên say mê tôi đến thần hồn điên đảo.

Lần đầu tiên bà thấy Hứa Thời Tư bày ra vẻ mặt này, gấp gáp muốn cưới vợ như vậy.

Bà còn cho rằng có khi nào Hứa Thời Tư uống thuốc nhiều quá, nằm lâu trên giường khiến cho não bị hỏng luôn rồi không?

Trước đây bà giới thiệu cho anh không ít tiểu thư con nhà danh giá, xinh đẹp không phải bàn cãi. Vậy mà đến ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không thèm nhìn.

Khuyên nhủ mãi cái đầu óc sắt đá cũng không lay chuyển. Bà còn định lấy t.i.n.h t.r.ù.n.g của anh đi trữ đông rồi đi thụ tinh nhân tạo đấy.

Thật không ngờ anh lại đổi ý cái xoạch!

Bây giờ đột nhiên trong phòng xuất hiện phụ nữ, không những trực tiếp gạo sống nấu thành cơm, còn không nhịn được muốn lập tức cưới con nhà người ta luôn rồi.

Dường như thằng con trai ế hai mươi lăm năm của bà vậy mà biết yêu rồi. Lại còn là kiểu tổng tài bá đạo cuồng chiếm hữu nữa chớ.

Chết mất thôi!

Đúng là dò lòng đông, không đong được lòng người mà.

“Con gái nhà người ta bị con ăn sạch rồi?”

Hứa Thời Tư chỉ nhàn nhạt gật đầu, giống như chẳng phải chuyện gì to tát cả,“Ừm. Đời này không phải cô ấy thì con không cưới.”

Thì ra không phải là anh không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là người anh thấy hứng thú bây giờ mới sa lưới mà thôi.

“Vậy sao lần trước đưa hình của Kiều Nhan, con ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn đã từ chối?”

“Lần trước cảm thấy không thích. Bây giờ lại thích rồi, cảm thấy cô ấy cũng không tệ.”

Không tệ mà liền ăn con người ta ngay lần đầu gặp mặt?

Thích đến không thể nhịn được mà còn bày đặt.

Tôi cũng cảm thấy thắc mắc.

Chớp mắt không biết sao tôi lại ở trong phòng của con trai bà, ngủ với hắn ta liền bám dính như sam. Bên ngoài thì cao ngạo thế đó đến bây giờ mới lộ bộ mặt cầm thú ra.

Có phải là thiếu tư vị phụ nữ quá lâu rồi cho nên ăn một lần liền không thể tiếp tục nhịn được nữa hay không?

“Nhưng con bé chỉ mới mười bảy tuổi. Sao con không thể nhịn thêm đến qua sinh nhật của con bé?”

Hai nhà họ Hứa, Kiều đã định đợi qua sinh nhật mười tám tuổi của Kiều Nhan liền tổ chức hôn lễ.

“Bệnh tình của con trai mẹ không thể đợi được đâu.”

Bệnh tình như vậy mà chuyện kia vẫn làm được mới hay chứ. Thái tử bệnh kiều thở không ra hơi vậy mà có sức chơi thú nhún cả đêm cơ đấy.

Đùa tôi à?

“Con suy nghĩ kỹ rồi? Không đi theo phương pháp sinh sản vô tính kia nữa?”

“Có vợ rồi sao lại cần phải sinh con kiểu không có nhân đạo đó? Cho con và Tiểu Nhan kết hôn, khẳng định chưa đến một năm mẹ sẽ được bồng cháu.”

Tôi sắp chui xuống đất rồi.

Thái tử gia Hứa Thời Tư lấy đâu ra cái tự tin đó? Anh ta còn là tên bệnh yếu cả Biện Kinh này ai cũng biết.

Đừng nói là có thai, một đêm còn không biết được mấy phát. Điều này không phải là tôi nghĩ, mà là cả Biện Kinh ai cũng nghĩ vậy.

“Chẳng phải con không được sao? Yếu thì đừng có bày đặt mà ra gió.”

Tôi không nhịn được, phụt cười, quay sang liền nhìn thấy gương mặt khó coi của Hứa Thời Tư đang nhìn chằm chằm tôi, tôi tém tém lại.

“Bé iu, nói cho mẹ nghe, đêm qua anh có “được” hay không?”