Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 1: Sinh con cho tôi.




Tôi là một sát thủ ngầm của một băng đảng, biệt hiệu “Báo thủ thích tiền“. Sau khi gia nhập, tôi được ông trùm giao cho một nhiệm vụ, đó chính là đi ám sát Hứa Thời Tư.

“Sầm Sơ, nhiệm vụ lần này đã có người bỏ ra một trăm triệu thuê cô đích thân đi làm.”

“Một… một trăm triệu?”

Tôi giơ mười ngón tay lên, hình như là đã quá con số tôi chờ mong.

Là nhiệm vụ gì mà bỏ ra tận một trăm triệu chứ?

Lại còn là đích thân tôi đi làm?

Chắc không phải là muốn tôi đi nộp mạng đó chứ?

Tôi thích tiền thật nhưng thật sự rất tiếc cái ghẻ của mình.

“Không nghe nhầm đâu. Là một trăm triệu mua mạng của Hứa Thời Tư, thái tử gia của Biện Kinh.”

Hứa Thời Tư?

Có phải là Hứa Thời Tư, người thừa kế duy nhất của Hứa gia giàu nhất kinh thành không?

Bên ngoài đồn hắn là thái tử gia hào hoa của Biện Kinh nhưng quanh năm lại bị bệnh tật quấn thân, trói gà không chặt. Tuy có được quyền lực một tay che trời nhưng chỉ là một tên bệnh ốm nằm thoi thóp chờ chết.

Như vậy cũng quá là xem thường tôi đi. Một tên sắp chết còn cần tôi phải ra tay sao?

EASY GAME!!!

“Không nhận thì tôi đành từ chối người ta vậy.”

Ngu mới không nhận!

Cái này chẳng phải là ngồi rung đùi tiền cũng tự chạy vào túi sao?

Tôi rất tiếc một trăm triệu đó, cho nên trước khi ông ta thay đổi liền tóm lấy, gật đầu đồng ý.

“Tôi nhận.”

“Không được hối hận.”

“Không hối hận!”

Sao tôi phải hối hận chứ?

Chỉ là một tên bệnh ốm sao có thể làm khó được tôi?

Tôi mất thời gian hơn một tuần nghiên cứu đối tượng ám sát lần này.

Cảm thấy bây giờ chỉ cần một lý do thích hợp để tôi xuất hiện bên cạnh hắn ta, chờ đến khi hắn chết, để người trả tiền thấy được tôi hoàn thành tốt nhiệm vụ là được.

Nhưng hắn lại là người không gần nữ sắc, sức khỏe tốt lên một chút liền sưu tầm đồ cổ, không có hứng thú với phụ nữ.

Tôi căn bản không có cơ hội tiếp cận được hắn. Cảm tưởng muốn từ bỏ không ít lần.

Bên thuê thấy tôi không có động tĩnh gì, còn sốt ruột hơn cả tôi. Ra lệnh cho tôi trong vòng một tuần phải tiếp cận được đối tượng.

Sau đó một tuần, tôi lại nghe đồn Hứa Thời Tư lại sắp kết thông gia với Kiều gia. Không cần nghĩ cũng biết cái kết của cô dâu thê thảm đến nhường nào.

Hắn như con ma bệnh, không biết sẽ tắt thở lúc nào, bây giờ ai gả cho hắn, sớm hay muộn cũng trở thành góa phụ mà thôi.

Nhưng nếu như tôi giả làm vị hôn thê kia của hắn, chơi đùa chết hắn, nói không chừng khi hắn chết, tôi cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ vậy, đêm trước ngày kết hôn tôi liền lẻn vào Kiều gia, đến tìm vị hôn thê kia của hắn. Nhìn vị tiểu thư lá ngọc cành vàng, bề ngoài băng thanh ngọc khiết, mà sau khi đóng cửa lại có thể bày ra vẻ mặt phóng túng trên thân thể người đàn ông đến như vậy.

“Ây da, Mặc Cảnh… Nhẹ… nhẹ một chút.”

“Thật sự là một tiểu yêu tinh câu dẫn người khác mà.”

“Còn không phải tại anh sao? Làm người ta mệt muốn chết.”

“Mệt sao? Sao tôi lại thấy em rên sung sướng như vậy chứ?”

“Đáng ghét!”

Sau khi cuộc hoan ái trôi qua, người đàn ông kia liền giả vờ thở dài.

“Kiều Nhan, em định gả cho tên Hứa Thời Tư đó sao? Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên bệnh ốm, nếu như thật sự gả qua đó. Nói không chừng sẽ phải làm góa phụ cả đời.”

“Mặc Cảnh, em cũng không muốn gả cho tên sắp chết đó đâu. Nhưng đây là hôn ước gia tộc, hay là… chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi, có được không?”

Sau đó tôi từ trên nóc nhà liền nhìn thấy hình ảnh vị tiểu thư kia bất chấp lễ giáo, hồng hạnh xuất tường, ngay trong đêm bỏ trốn cùng nhân tình.

Đây đúng là ông trời đang giúp tôi mà.

“Chậc, ngay cả vị hôn thê bao năm cũng chê hắn. Có phải là quá thê thảm rồi không?”

Tôi có chút thương hại hắn.

Tôi nhìn mình trong gương, tám chín phần tương đồng với cô gái kia, nếu như Hứa Thời Tư quanh năm nằm trên giường, chắc là cũng chưa từng nhìn thấy mặt vị hôn thê đâu nhỉ?

Tôi liền nảy ra một ý.

Đêm đó, tôi giả làm vị hôn thê Kiều Nhan kia của hắn, lẻn vào phòng hắn, không biết vô tình hay cố ý lại thấy hắn đã nằm khỏa thân trên giường để lộ ngực trần chờ tôi.

Thân thể này… mẹ ôi, cơ bắp sáu múi mồn một. Còn ngon hơn cả người trong mộng của tôi.

Đây rõ ràng nào có giống như một tên bệnh kiều ốm yếu chứ?

Gương mặt này, rõ ràng là một mỹ nam tuấn mỹ. Tôi bị nam sắc che mờ mắt, muốn đến sờ thử.

Nhưng tôi còn chưa kịp sờ vào liền bất ngờ bị một bàn tay tóm được, kéo tôi ngã xuống giường, đè ngã lên người bệnh kiều.

Khi mắt đối mắt, từ hơi thở hắn truyền đến giọng nói ngắt quãng.

“Em đến rồi?”

Tôi hoảng loạn nhìn hắn. Không lẽ trong phi vụ đầu tiên tôi vậy mà lại bại lộ thân phận trước mặt mục tiêu.

“Anh… nhận ra tôi sao?”

“Đương nhiên, em là người được chọn để sinh con cho tôi mà.”

Tôi: “Hả???”

Hắn vuốt cằm cô, cười như không cười.

Người đàn ông ốm yếu như vậy mà lại cho người ta cái cảm giác ớn lạnh qua đầu. Chắc chắn chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì rồi.