Phong cuồng tuyết đại (gió thổi điên cuồng, tuyết rơi dày đặc), đại địa một mảnh trời mênh mông, phóng mắt nhìn lại trời đất toàn một màu trắng xóa không có cỏ cây xanh ngắt như ngày hè, cũng không thấy ngưu dương súc vật chỉ có vẻ tiêu điều.
“Phu nhân, bên ngoài gió lớn cẩn thận cảm lạnh.”
Thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa, Minh Dương Liễu buông màn xe hướng tới thị nữ ngồi đối diện cười cười “Không có chuyện gì, chính là ngồi xe lâu khó tránh khỏi có chút bực mình, nhìn xem bên ngoài hít thở không khí.” Nàng làm sao có thể mảnh mai như vậy, nhưng đang ở dị quốc cũng không nên biểu lộ nhiều cảm xúc.
“Vương gia dặn dò nô tỳ chiếu cố phu nhân cẩn thận, nếu người không tốt lại hỏ tội nô tỳ.”
Huyệt thái dương của nàng giật giật cố nén tức giận. Bình Nguyên Vương này hắn cùng trượng phu nàng nhất định là vì nàng sao? Nàng tuyệt đối tin tưởng chính mình ở Khánh Quốc có chuyện gì đều đến tai trượng phu, đến lúc đó Trấn An Đại tướng quân ghen sẽ thực phiền toái.
Thị nữ này làm hết phận sự cho đến biên thành Khánh Quốc. Khâu Phượng Thành sai thị nữ khác tới hầu hạ nàng, hắn hạ lệnh là nàng nếu có chút sơ xuất thị nữ chỉ cần mang đầu đi gặp, làm cho nha hoàn vô cùng ngạc nhiên.
Cứ như vậy trước khi đến được thủ đô Khánh Quốc nàng sẽ phát điên mất .
“Ngươi không cần khẩn trương như vậy, kỳ thật hiện tại thân phận ta không phải là khách quý của Khánh Quốc.”
“Chính là, lời nói của Vương gia là quân lệnh, quân lệnh như núi.”
Quên đi, nàng cũng không muốn nói nhiều, nha đầu kia đã muốn như vậy nói thêm chỉ e phí sức.
Nhắm mắt lại chợp mắt, nàng lười nói thêm. Thị nữ vội vàng giúp nàng thượng thảm, hơn nữa trong xe ngựa vốn còn có chậu than, không bao lâu nàng mơ mơ màng màng ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ nàng bị một loạt tiếng đánh nhau làm bừng tỉnh.
Thị nữ thấy nàng tỉnh lại, sợ hãi nói “Phu nhân, chúng ta gặp phải mã tặc!”
“Mã tặc?” đạo phỉ cũng thực cả gan làm loạn dám tập kích quan quân hộ tống đoàn xe của Khánh Quốc.
“Là nha, mã tặc này quay lại như gió, Vương gia truy kích và tiêu diệt nhiều lần cuối cùng đã xong, không nghĩ tới. . . . . .” Thị nữ vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt cũng không dám hướng ngoài xe xem.
“Gần đây vận khí thật sự là kém.” Tặng rượu lại xuất hiện vấn đề bây giờ còn gặp được thổ phỉ, nàng thật muốn hỏi lão thiên gia nàng là thiếu hắn vàng hay bạc.”Tề bá!” Nàng hướng ngoài xe gọi.
“Tiểu thư.”
“Tình huống thế nào?”
“Thoát thân không khó.”
“Vậy là tốt rồi.” Có thể chạy trốn thì không vấn đề.
Thị nữ thanh âm run run hỏi “Phu nhân, thật sự không có việc gì sao?”
“Ngươi cảm thấy được Vương gia các ngươi lợi hại hay không lợi hại?”
Nàng lập tức kiêu ngạo trả lời “Vương gia là anh hùng Khánh Quốc của chúng nô tỳ nha.”
“Ngươi đã nói là anh hùng của Khánh Quốc, hiện tại lại hộ tống chúng ta đi kinh thành, ngươi còn cần lo lắng sao?”
Nghe nàng nói như vậy thị nữ rốt cục yên lòng, không hề giống con chim sợ cành cong.
“Tiểu thư, có chuyện.” Tề bá không cố ý đè thấp thanh âm truyền vào trong xe.
Minh Dương Liễu trong lòng khẽ động, “Làm sao vậy?”
“Bọn họ không giống mã tặc.”
“Không giống? Có ý tứ gì?”
“Là sát thủ.” Tạm dừng một lúc, Tề bá mang theo tia trầm trọng.
“Sát thủ?” Thị nữ phát ra một tiếng thét cao vút.
Minh Dương Liễu nhịn không được dùng tay che tai, nàng không bị giả mã tặc dọa đến, cũng sẽ bị nha đầu nhát gan dọa hết hồn.
“Bọn họ hẳn là nhằm vào tiểu thư, hộ vệ của Bình Nguyên Vương ra sức giết địch”
“Kia. . . . . . Chúng ta nên trốn hay là không trốn?”
Tề bá trầm ngâm nói, “Hẳn là hoàn hảo, thỉnh tiểu thư ở trong xe ngủ tiếp một hồi.”
Minh Dương Liễu hạnh mâu trợn lớn, nàng không có nghe sai đi, lúc này Tề bá còn muốn nàng yên tâm ngủ?
Bất quá Tề bá đã nói như vậy, nàng tùy tiện chạy ra cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Đúng lúc này một đại hán xâm nhập thùng xe, một phen lắc lắc cương đao đặt trên cổ nàng, nàng không thể không thở dài thầm nghĩ “Tề bá, gạt ta như vậy hảo ngoạn sao?”
Từ đầu tới cuối nàng không biết đến tình huống bên ngoài là bởi vì nàng căn bản cũng không hướng ngoài cửa sổ xe liếc mắt một cái. Nàng sợ phải nhìn thấy huyết chảy, xác người tứ tung, nhưng hiện tại nàng cảm thấy bị một thanh đao đè trên cổ cũng không phải một hình ảnh đẹp mắt.
Sau đó nàng hậu tri hậu giác phát hiện một sự kiện, không thấy Tề bá.
Quả nhiên là thoát thân không khó, nàng bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi nói cái gì?” Luôn luôn mang vẻ mặt lạnh như băng, nghe binh lính mang tin tức đến, Ân Võ Kiệt cả kinh đánh đổ ly trà trên tay .
“Phu nhân không thấy .”
“Cái gì kêu không thấy ?”
“Trước khi đến kinh thành Khánh Quốc trên đường gặp phải mã tặc, hỗn chiến xảy ra, phu nhân mất tích .”
“Tề bá đâu?”
“Cũng không thấy .”
Ân Võ Kiệt tức giận, “Quân đội của Khánh Quốc làm ăn như thế sao? Cái kia Bình Nguyên Vương không phải vẫn khoe khoang thủ hạ dưới tay thực cao cường sao? Như thế nào để người bị cướp đi?”
“Bình Nguyên Vương nói vô cùng tiếc nuối, sẽ vì việc này phụ trách.”
“Nói như thế thực nhẹ nhàng, nếu Liễu nhi có chuyện gì, Khâu Phượng Thành mang đầu đến gặp đi!” Theo lời nói Ân Võ Kiệt đã bóp nát ly trà.
Trong quân doanh mọi người đều biết nếu Tướng quân đổi giọng gọi tên của Bình Nguyên Vương, chứng tỏ Tướng quân vô cùng tức giận. Đoàn người nhìn nhìn lẫn nhau, xem ra nếu phu nhân có chuyện ngoài ý muốn, cho dù hai quốc không chiến Tướng quân cùng Vương gia nhất định sẽ xảy ra tử chiến.
Ân Võ Kiệt cố gắng khống chế tức giận, “Phái thám tử tiếp tục hỏi thăm tin tức, phải tìm ra nơi mà phu nhân rơi xuống.”
“Vâng”
“Mặt khác, chặt chẽ chú ý tin tức từ kinh thành Khánh Quốc, ta nghĩ lần này chuyện tình chỉ sợ không chỉ … như thế.” Bình Nguyên Vương ở Khánh quốc tác phong mạnh mẽ vang dội, có người lại động thủ trên đầu Thái tuế, này không phải trực tiếp cho hắn một cái tát, nếu hắn từ bỏ ý đồ thực là sự kiện lạ .
Thấy hắn phân phó xong, mọi người cáo lui.
“Liễu nhi. . . . . .” Một tiếng đau khổ thốt ra, hai bàn tay nắm chặt.
“Ngươi không thể có việc, không thể. . . . . .”
“Tiểu thư, không có việc gì , đừng mở miệng, im lặng đi theo ta.”
Không có việc gì mới là lạ!
Nếu không phải bốn phía đen thùi một mảnh thân thủ cũng không thấy, Minh Dương Liễu đã sớm nổi điên với Tề bá .
Đáng giận, thời điểm này Tề bá cư nhiên chạy, như thế nào cũng không nghĩ tới nàng tay trói gà không chặt, bị một đám người cao mã đại nam nhân bắt được phải như thế nào ứng đối. Hiện tại hỏi nàng có chuyện gì hay không, như thế nào không khiến nàng tức giận đến cắn răng.
Bất quá, hiện tại không phải thời điểm tính toán, nếu không tình tình Tề bá không tốt, một mình đi trước, lưu nàng ở trong này thì thảm nha.
Vì thế, Minh Dương Liễu âm thầm khiêm tốn cúi đầu, đi theo quản gia thừa dịp không có trăng trốn ra thần miếu quỷ dị rách nát.
Sở dĩ nói nó quỷ dị, bởi vì nàng thật sự không thể lý giải, đám người kia vừa thấy nàng liền hướng nàng muốn cái gì “Quy linh ngọc”, đồ vật kia là cái quỷ gì a, nàng nghe cũng chưa nghe qua.
Bởi vì nàng cấp không ra cái bọn họ cần, không nghĩ tới bị bọn họ trói chặt tứ chi giống như hàng hóa mà canh giữ.
“Tiểu thư, ngươi có thể nói .”
Minh Dương Liễu chạy trốn thở hồng hộc, lập tức không khách khí mở miệng “Tề bá, ngươi như thế nào có thể ném ta chạy trước?”
“Ta không chạy trước đêm nay ai tới cứu ngươi?” Tề bá nhìn nhìn khắp nơi, không rõ biểu tình trả lời.
“. . . . . .”
“Bọn họ muốn gì ngươi biết không?”
“Bọn họ muốn cái gì Quy linh ngọc.”
Tề bá sắc mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, điều này làm cho nàng rất là ngạc nhiên truy vấn nói”Tề bá, Quy linh ngọc là đồ vật gì?” Có thể làm cho Tề bá biến sắc mặt, nhất định là có gì đó.
“Bình phù Hoàng gia Khánh quốc.” biểu tình trên mặt Tề bá càng nghiêm túc.
Nàng vừa nghe càng không hiểu ra sao “Kia vì cái gì hội theo ta hỏi?”
“Này chỉ sợ phải chờ khi chúng ta đến kinh thành Khánh Quốc mới biết được .”
“Còn muốn đi a?” Nàng nhịn không được mặt lộ vẻ uể oải.
“Chẳng lẽ tiểu thư muốn làm thủ phạm khiến hai quốc khai chiến ?”
“Ta tự nhận còn chưa đủ tư cách làm kẻ gây họa, cám ơn Tề bá ngươi để mắt đến ta như vậy.”
“Chúng ta đi thôi.” Tề bá đi vào một tòa Lâm tiền, mang hai con ngựa ra.
Minh Dương Liễu nghĩ đến vấn đề “Tề bá, ngươi cảm thấy được tướng công ta nghe được tin tức ta mất tích, thật sự hội phát điên làm cho hai quốc khai chiến sao?”
“Tiểu thư yên tâm, ta đã truyền tin cho cô gia .” Ý tứ là hai quốc tạm thời còn không chiến.
Nàng thở dài, “Tuy rằng ta rất muốn nhìn hắn bởi vì ta mà mất đi lý trí, chính ta cũng rõ ràng nhưng kết quả kia ta gánh không nổi.”
“Đi thôi.” Tề bá giúp đỡ nàng lên ngựa.”Chúng ta vào kinh đi tìm Kim Lan công chúa.”
Nàng gật đầu nói “Ta nghĩ chuyện này mười mươi cùng nàng không khỏi quan hệ.” Nha đầu kia lần trước bị nàng chỉnh như thế, lần này quay lại chỉnh nàng đi? Nếu không, những người đó như thế nào lại cùng nàng muốn cái gì binh phù Khánh quốc?
“Yên tâm đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ta đều hảo hảo bảo hộ tiểu thư.”
“Ân, ta biết, Tề bá hiểu rõ ta nhất.”
Bóng đêm che giấu, Tề bá không tiếng động nở nụ cười. Là nha, hắn không có thê thất nữ nhi, từ nhỏ xem nàng lớn lên, sớm đem nàng làm như nữ nhi của chính mình, không đau nàng lại đau ai đâu?
Ngôi vị hoàng đế chi tranh.
Hoàng đế Khánh quốc bị giam lỏng, mà Kim Lan công chúa đưa nàng tới một quán rượu , cho nàng xem trò hay của các ca ca nàng.
Thật sự là luận điệu cũ rích nha, từ cổ chí kim hoàng gia ba năm không trình diễn trò hay liền không chịu được. Chính là Minh Dương Liễu không nghĩ tới đời này chính mình sẽ có cơ hội ở trong này diễn một vai.
Hơn nữa, có một việc cũng làm cho nàng hoang mang, nhìn từ trên xuống dưới tả tả hữu hữu, tỉ mỉ đánh giá, Kim Lan công chúa ngồi ở trung tâm. Sau đó vẻ mặt thỉnh giáo hỏi nàng
“Vì cái gì ngươi rõ ràng là công chúa, lại nắm giữ binh phù Hoàng gia?”
“Bởi vì người khác không thể tưởng được.” Nguyên nhân liền đơn giản như vậy.
“Kia, vì cái gì Quy linh ngọc không phải là ngọc ” Nguyên lai lần trước hai người cùng nhau biện rượu, Kim Lan công chúa nhét lung tung vào ngực của nàng, ngọc kia lại giống như tảng đá, cũng giống nghiên mực gì đó hóa ra lại là Quy linh ngọc mã tặc muốn.
Haizz, tên cũng không chuyên nghiệp nha, rõ ràng không phải ngọc gì đó lại kêu ngọc, cho dù bọn họ đánh chết nàng, nàng cũng không biết chính mình có a. Nếu vì nguyên nhân này mà đánh mất mạng nhỏ, Diêm vương cũng thật dọa người nha.
“Đây là tên tổ tiên ta truyền lại, ta cũng không hiểu được.” Kim Lan công chúa nhún nhún vai, “Ta cảm thấy được nó càng giống một khối đá lại có phần giống như nghiên mực cũ, ném tới ven đường cũng không có người nhặt.”
“Đúng rồi.” Quả nhiên tất cả mọi người đều cho là như thế, thật không hiểu tổ tiên Khánh Quốc suy nghĩ cái gì.
“Lần này đem ngươi tới nơi này, thật sự là có lỗi.”
“Không đối thoại rõ ràng sẽ không thấy được thành ý, công chúa điện hạ có hay không tỏ rõ tính tình như thế?”
“Làm người như vậy thực hiệu quả và lợi ích, chúng ta tốt xấu cũng có tình so với kim kiên hữu tình.” Kim Lan công chúa tươi cười thực sáng lạn.
Bên cạnh, bọn hạ nhân nhịn không được trên trán đầy hắc tuyến. Hai nữ nhân xinh đẹp như hoa, nhưng nghe đoạn đối thoại lại không thể không há hốc mồm.
“Công chúa biết ta là thương nhân, thương nhân vốn là trọng hiệu quả và lợi ích.” Minh Dương Liễu nói thực hợp lý hợp tình.
“Chính là ta tin tưởng ngươi không phải lợi dụng huân tâm nhân.”
Sờ sờ cằm, Minh Dương Liễu hơi hơi trầm ngâm một chút, “Kỳ thật, ta cũng không có thể xác định chính mình có phải hay không lợi dụng huân tâm nhân nha, nếu ta biết đồ vật kia là Quy linh ngọc, ta liền khai giá bán cho bọn họ không chừng.”
“Nếu ngươi thật sự là người như vậy, lúc trước ta sẽ không đem đồ vật kia đưa cho ngươi .”
“Ngươi khi đó uống đến hai mắt mờ mịt, mơ hồ rớt ra ngoài là chuyện thường nha.” Nàng hoài nghi nói.
“Trọng yếu gì đó, ta sẽ không đi công tác sai nha.”
Ngẫm lại, binh phù nặng như vậy, nếu uống rượu làm hỏng việc kia, thật sự là rất nguy hiểm. Nàng nghĩ “Hoàng đế Khánh quốc sẽ không ngu ngốc như thế, như vậy cái này tỏ vẻ. . . . ”
Kim Lan công chúa thình lình mở miệng nói “Rượu ta uống phi thường không tốt.”
“Cũng vậy.”
“Rượu là nhược điểm của ta.”
Minh Dương Liễu thu liễm ý cười, nàng nghe ra ý tứ của nàng .”Cho nên quá mức rõ ràng nhược điểm nhất định không phải nhược điểm.” Rượu phẩm không tốt có hai loại tiên thiên cùng ngày mốt, chính mình là tiên thiên, Kim Lan công chúa xem ra chính là ngày mốt.(cái này ta không rõ, đang tìm hiểu thêm, bạn nào biết xin chỉ giúp)
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Kim Lan công chúa “Ha ha” cười, cầm tay nàng, vô cùng vui sướng nói “Cho nên ta mới có thể nói chúng ta tri kỷ nha.”
Nàng thở dài nói “Cám ơn ngươi giúp ta, đồ vật kia đã muốn làm cho ta mất đi rất nhiều, ta thật sự rất cao hứng có thể nhận thức ngươi. Tuy rằng ngươi mang đến phiền toái lớn như vậy”.
Minh Dương Liễu không hỏi nhiều là nàng (Kim Lan) đã mất đi cái gì, lạnh nhạt nói “Đồ vật này nọ ngươi vẫn nên thu hồi đi.” Vật phỏng tay như vậy chẳng khác nào bình thuốc nổ, không biết khi nào thì sẽ đưa tới họa sát thân, nhất định phải xa lắm nhưng không nhất định là rất xa.
“Đồ vật này nọ ngươi mang ở trên người sao?”
“Như thế nào có thể.”
“Vậy ngươi phải như thế nào đưa ta?”
“Ta trở về lập tức sai người mang tới cho ngươi.”
Kim Lan công chúa có chút không đồng ý, “Để cho người khác chuyển giao ngươi yên tâm sao?” Nàng lo lắng nói “Như vậy đi, ngươi liền giữ đi, đối ngoại ta sẽ nói đồ vật này nọ đã ở trong tay ta.”
Minh Dương Liễu nghe được liền cứng lưỡi, nàng cũng không phải hoàng gia Khánh Quốc. Lại nói tiếp, nàng là người của quốc gia đối địch, như vậy quan hệ đến tồn vong hoàng thất, tín vật làm hoàng quyền thay đối lại nằm trong tay nàng, bọn họ như thế nào yên tâm?
“Phụ hoàng ngươi sẽ không bị trư đá vào đầu đi, hắn như thế nào có thể đồng ý cho ngươi làm như vậy?”
Nàng bị lời của Minh Dương Liễu nói nở nụ cười “Lệnh phu là biên quan Nguyên soái, Bình Nguyên Vương dã tâm thật lớn, nếu binh phù trong tay ngươi, hắn cũng phải kiêng kị, đây là vì lê dân hai nước mà suy nghĩ. Ai, cũng không phải mỗi hoàng đế đều cực kì hiếu chiến, tranh phách thiên hạ.”
Minh Dương Liễu liền hiểu, “Theo điểm này xem ra ta cảm thấy được hoàng đế hai nước tương xứng.” Nói trắng ra là không hề có chí lớn, chỉ lo chỗ ngồi trong nhà mình mà thôi.”Bất quá, đây cũng không phải kế lâu dài.”
“Thiên hạ vốn là thuận thế mà làm, ta không muốn hai nước xảy ra chiến sự không ngừng, nếu thế hệ ta chưởng quản Quy linh ngọc, liền từ từ tính.”
Nhìn thấy khí phách từ vị công chúa xinh đẹp, Minh Dương Liễu nói không ra lời, nàng không thể nghi ngờ một vị hảo công chúa chăm lo bảo vệ con dân mình. Nếu là thân là nam nhi có thể trở thành một thế hệ minh quân, thật sự đáng tiếc. . . . . .
“Nếu là tri âm, sao không cùng ta chịu trách nhiệm to lớn này đi?”
Nghe vậy, trong lòng Minh Dương Liễu dâng lên một cỗ cảm giác khó có thể nói lên lời, ai nói nữ nhân không có tâm ý , ý chí bốn biển đâu?
”Hảo, ta đáp ứng với ngươi.”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời bưng ly trà trong tay lên, lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đi vào biên thành, Minh Dương Liễu có loại cảm giác như là mấy đời.
Mạc danh kỳ diệu bị liên lụy vào hoàng thất Khánh quốc, nhưng cũng may hữu kinh vô hiểm.
“Suy nghĩ cái gì vậy?” Một đôi bàn tay to đem nàng tiến vào lồng ngực ấm áp.
“Sự kiện này thực như một giấc mộng.”
“Nàng không nên lợi dụng ngươi.” Ân Võ Kiệt đối vị Kim Lan công chúa kia rất không hài lòng.
Nàng cười cười, thân thủ ôm lấy thắt lưng trượng phu, mặt dán tại lồng ngực hắn, lẩm bẩm nói “Chúng ta làm sao không lợi dụng nàng đâu? Chính cái gọi là mười năm Đông, mười năm Tây, phong thủy thay phiên chuyển, mọi người có thể cho nhau thông cảm một chút, cũng không quan hệ.”
“Nếu lần này xuất binh, có lẽ có thể phân tranh lãnh thổ hai nước.”
“Chưa được Hoàng Thượng cho phép, ngươi một mình xuất binh, không sợ tội sao”
“Vì ngươi, ta cam nguyện.”
”Ngươi. . . . . .” Nàng cảm động nhìn hắn. Hắn thật sự sẽ vì nàng mà mạo hiểm như vậy sao?
”Bất quá, ngươi cũng không quá lo lắng, đừng nói ta nhận được tin tức từ Tề bá, cho dù thực sữ xuất binh, Hoàng Thượng cũng sẽ không trách tội ta.”
Nàng nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“Khi ngươi nhận được thánh chỉ từ Hoàng thượng, ta liền viết mật chỉ trình Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói hết thảy tự ta xử trí.”
”Cái gì? làm ta cảm động như vậy.” Minh Dương Liễu có cảm giác mắc mưu.
“Ngươi như thế nào sinh khí?” Ân Võ Kiệt không hiểu ra sao.
”Tiểu thư sinh khí vì ngươi không có hướng quan giận dữ vì hồng nhan.” Đi theo phía sau bọn họ, Tề bá chậm rãi giải thích.
Hắn vô tội nói “Chính là ta nếu thực làm như vậy, chỉ sợ ngươi lại giận đi?”
”Ai nói?” Minh Dương Liễu lườm hắn một cái.
”Lần sau ta liền làm cái hướng quan giận dữ vì hồng nhan”
“Cái gì?” Hắn còn muốn có lần sau? Hắn là ngại nàng mệnh quá dài có thể như vậy đùa sao?
Minh Dương Liễu nổi giận, nàng dùng sức đẩy hắn ra, đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa tức giận nói “Ta muốn đi bái tặng Quan Âm, ta không cần hài tử, ta phải là nữ nhân, ta nhất định phải là nữ nhân !”Namnhân có cái gì tốt, tức chết nàng .
“Cái gì?” Hắn phản ứng chậm nửa nhịp , “Cái gì hài tử, nữ nhân. . . . Từ từ, ngươi có thai ?!”
”Ta không cần hài tử, tức chết ta. . . . . .” Nàng không trả lời hắn, còn nhắc đi nhắc lại không ngớt.
”Liễu nhi ―–” Ân Võ Kiệt vội vàng đuổi theo thê tử, tươi cười càng lớn, hắn phải làm phụ thân rồi a.
Tề bá vẫn chậm rì rì tiêu sái ở phía sau, vừa đi vừa lắc đầu, thoạt nhìn tính tình tiểu thư náo loạn thật vui vẻ nha.
Bất quá, thì tính sao, như vậy mới náo nhiệt thôi. Mùa đông rét lạnh náo nhiệt một chút mới không làm cho người ta cảm thấy được biên tái lạnh khủng khiếp.
Hắn đã bắt đầu chờ mong, lại tính xem nên sinh mấy cái tiểu oa nhi, cuộc sống bên này thực phấn khích.
Toàn văn hoàn