Trích Tinh

Chương 4








Trước kia Tần Ngụy Vũ mặc dù ở nhà ăn cơm, cũng là dùng một bộ đồ ăn của riêng hắn, đồng thời nhất định phải khử trùng định kỳ. Nếu như ăn là cơm tàu, nếu là đồ ăn Trung Quốc, hắn sẽ yêu cầu người dì ở nhà để riêng những món ăn để ăn trước, để không bị trao đổi nước bọt với những người khác trong cùng một món ăn, tình cờ đi ra ngoài xã giao đối phương tính không biết hắn, ở chỗ ngồi không chuẩn bị đũa riêng, hắn cũng chỉ uống rượu, đũa cũng không chạm.

Trước kia mỗi khi gặp Tần Ngụy Vũ có xã giao, Kỷ Chi Nam đều lo lắng không yên, chỉ lo hắn không ăn được cơm đói hỏng dạ dày, còn đặc biệt mua bình giữ ấm, buổi tối để dì bỏ thức ăn vào, gọi tài xế của hắn mang tới, để cho hắn ra khỏi trên bàn rượu là có thể ăn cơm nóng.

Có một lần Kỷ Chi Nam thúc công việc quay chụp kết sớm, hồi đó bọn họ mới vừa kết hôn chưa tới nửa năm, tân hôn yến nhĩ, Kỷ Chi Nam quả nhiên là mỗi thời mỗi khắc đều để hắn ở trong lòng, về đến nhà cũng không kịp thay quần áo, cầm bình giữ nhiệt dì chuẩn bị xong, vội vàng ngồi xe chạy đến khách sạn Tần Ngụy Vũ ở.

Trên đường cậu tưởng tượng vẻ mặt lúc Tần Ngụy Vũ nhìn thấy cậu, là kinh hỉ nhiều hơn hay là ngọt ngào nhiều hơn?

Kết quả cả hai đều không có, Tần Ngụy Vũ nhìn thấy cậu, không nhận ra mà nhíu mày, một câu quan tâm săn sóc Kỷ Chi Nam còn không chưa mở miệng, Tần Ngụy Vũ liền giục cậu lên xe trước.

Kỷ Chi Nam chỉ nghĩ rằng có nhiều người xung quanh, hắnhắn xấu hổ. Khi xuống xe, mở bình giữ nhiệt, Kỷ Chi Nam mỉm cười, dùng thìa múc canh đưa vào miệng Tần Ngụy Vũ.

Vẻ mặt anh ta trước sau như một không biểu cảm, miễn miễn cưỡng cưỡng uống mấy ngụm.

Trong lòng Kỷ Chi Nam hạnh phúc nổi bong bóng, cao hứng liền không có đầu óc, mình cũng dùng muỗng này nếm thử một miếng canh, sau đó làm nũng nói với Tần Ngụy Vũ: "Uống ngon thật, khó trách anh đồng ý nể nang mặt mũi uống nhiều như vậy."

Sau đó Tần Ngụy Vũ cũng không uống thêm một miếng canh, cũng không đụng tới cơm và thức ăn khác, Kỷ Chi Nam ở trên xe dùng khăn ướt khử trùng lau qua lau lại cái muỗng, hắn đều không nhận, chỉ nói không thấy ngon miệng.

Kỷ Chi Nam vừa hối hận lại khó chịu, ở trong lòng chửi mình khốn nạn, miệng tiện, cái nào đều bị coi thường.

Sinh hoạt của đôi phu thê sau đó, cậu lại không phạm phải sai lầm tương tự, cậu khờ dại cho rằng, chỉ cần như vậy để Tần Ngụy Vũ thoả mãn, hắn sẽ càng ngày càng thích mình.

Kỷ Chi Nam đi ra cửa hàng đồ nướng, xoa mạnh tay vẫn không thể ấm lên.

Đời trước cho một tháng trước đến chết, Kỷ Chi Nam trong lúc vô tình đi đến một nơi nào đó, ở cửa tận mắt thấy người kia dùng tay cho Tần Ngụy Vũ ăn bánh bích quy, cậu không nhịn được muốn đến ngăn cản, đã nhìn thấy Tần Ngụy Vũ không do dự, mặt lạnh hé miệng cắn bánh bích quy vào miệng.

Nếu nói Tần Ngụy Vũ có bệnh thích sạch sẽ, nhưng lại không tồn tại đối với đặc biệt người, đáng tiếc cậu không có tư cách trong chỗ đó.

Hiện tại Tần Ngụy Vũ làm như vậychẳng qua là phát hiện mình không dễ xử lý như mong đợi, tự cho là kế sách thông minh thôi.

Thực sự là làm khó hắn chịu đựng dơ bẩn.

Kỷ Chi Nam kéo cổ áo lên phía trên, dùng sức dậm chân, cảm giác hai chân có chút cảm giác, từ trong túi lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi taxi, đột nhiên trên người nặng xuống, có bộ quần áo từ phía sau khoác lên.

Là cái áo khoác mang theo mùi thịt nướng, bỏ mùi vị qua một bên không nói, kỳ thực còn rất ấm áp.

Kỷ Chi Nam liếc Tần Ngụy Vũ, Tần Ngụy Vũ đưa tay giúp cậu khép lại vạt áo, nói: "Bên ngoài lạnh, em mặc quá ít."

Kỷ Chi Nam không có từ chối, vừa nãy ở trong cửa hàng hất tay hắn như vậy, trong thời gian ngắn cậu không có lá gan lần thứ hai đối nghịch với người trước mặt.

Trước kia Tần Ngụy Vũ thường đóng vai lão công ưu tú, vẫn sẽ thường thường cho cậu chút quan tâm, như là "Mặc nhiều quần áo", "Uống nhiều nước nóng", bây giờ suy nghĩ một chút, Kỷ Chi Nam bị những điều qua loa kia làm cảm động, sợ là một kẻ ngốc.

Kỷ Chi Nam 21 tuổi quay đầu nhìn lại thằng ngốc Kỷ Chi Nam 23 tuổi kia, cảm thấy người sau xác thực tiện, tiện đến buồn cười.

"Tôi đưa em về nhà." Tri kỷ một buổi tối Tần Ngụy Vũ nói.

"Không cần, tôi tự gọi xe."

"Xe của tôi ở đó bên kia." Tần Ngụy Vũ chỉ chỉ đường đối diện, "Thời gian này không gọi được xe."

Xác thực, đợi vài phút cũng không có tài xế nhận. Ngày lạnh như thế, Kỷ Chi Nam không muốn bịt kín đi chen chúc ở be buýt công cộng hoặc là tàu điện ngầm, quán cơm nhỏ bên trong không ai nhận ra cậu, không có nghĩa là chỗ khác sẽ không có người nhận ra được, dù sao những người hâm mộ đều nói trong ánh mắt cậu có những vì sao, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm.

Kỷ Chi Nam mang theo chút tự hào tựa mật ngọt, ngồi vào xeTần Ngụy Vũ.

Hai đời cậu gộp lại, số lần ngồi xe này một cái tay đều đếm hết, Tần Ngụy Vũ bình thường trên căn bản đều mang theo tài xế ra ngoài, tính chất công việc cảu hai người bọn họ không giống nhau, cơ hội cùng tiến vào cùng ra vốn rất ít, cho tới hôm nay, Kỷ Chi Nam mới biết rõ bảng số xe của Tần Ngụy Vũ.

Cậu yên lặng nhớ kỹ ở trong lòng, sau đó nhìn thấy sẽ đi đường vòng.

Tần Ngụy Vũ đóng cửa xe, trước tiên mở máy điều hòa không khí cao hơn thuận tiện để động cơ dự nhiệt, trong khoảnh khắc này, hắn nhạy cảm ngửi thấy có gì đó không ổn, suy nghĩ gì đó và nói: “Em cởi áo khoác ra.”

Trong xe dần dần ấm áp lên, Kỷ Chi Nam đang có ý này, nhanh nhẹn bỏ áo khoác ra, vừa muốn ném tới chỗ ngồi ở phía sau xe, Tần Ngụy Vũ bên cạnh không biết từ nơi nào lấy ra một cái áo khoác đến đưa cho cậu: "Mặc cái này đi, cái kia có mùi."

Kỷ Chi Nam còn ngẩn người, Tần Ngụy Vũ liền trao đổi hai cái áo khoác trên tay hai người, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài, đem cái áo khoác có mùi bỏ vào cốp sau, cuối cùng mang theo một thân hàn khí ngồi trở lại chỗ lái, trên người chỉ còn một cái áo sơ mi đơn bạc.

Kỷ Chi Nam cầm áo khoác kia, giống như khoai lang nóng bỏng tay, mặc cũng không được, ném cũng không được, ôm nó rối rắm cả đường.

Quán thịt nướng cách chỗ ở hiện tại của cậu cũng không xa, dưới tình huống đường lớn chỉ có một đèn đỏ, bốn mươi phút liền đến cửa tiểu khu.

Tần Ngụy Vũ mở cửa sổ xe ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài: "Em sống ở đây à? ”

Kỷ Chi Nam "Ừ" một tiếng, cự tuyệt đề nghị đưa cậu lên lầu, xuống xe cũng không quay đầu lại đi vào trong tiểu khu, ngay cả một câu "tạm biệt" cũng không lưu lại.

Tần Ngụy Vũ nhìn bóng lưng cậu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, mới xuống xe, dưới ánh đèn đường ban đêm châm một điếu thuốc. Sao lúc sáng lúc tối, từng vòng khói trắng phiêu tán trong gió, hắn dựa vào cửa xe, giống như không cảm thấy lạnh dù chỉ một chút.

"Này."

Đột nhiên có âm thanh vang lên ở phía sau, Tần Ngụy Vũ lên tiếng quay đầu lại, thấy Kỷ Chi Nam trở về xuất hiện ở bên kia thân xe.

Cậu không đeo khẩu trang cùng kính râm, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay cùng một đoạn cổ trắng lộ ra bên ngoài, đầu mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.

"Áo khoác của anh, thiếu chút nữa đã quên." Kỷ Chi Nam ném quần áo lên nóc xe, quay đầu định đi.

Tần Ngụy Vũ ba bước gộp thành hai bước vòng tới trước mặt cậu, lại muốn khoác áo khoác lên người cậu: "Đừng để lạnh. ”

Kỷ Chi Nam không kiên nhẫn, cậu đối với bộ dạng làm tịch này của Tần Ngụy Vũ cảm thấy ghê tởm. Cậu lùi lại và kéo dài khoảng cách: "Không cần, đi bộ hai bước là đến cửa." ”

Sau đó nhanh chóng đút hai tay vào túi, sải bước rời đi.

Tần Ngụy Vũ không đuổi theo nữa.

Hắn hút thuốc trong tay xong, ôm áo khoác ngồi trong xe một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đưa tay sờ sờ hai tay áo quần áo, trong đó một cái cúc áo đã lỏng chỉ, hư hư treo ở mép tay áo, vừa chạm vào liền muốn rơi xuống.

Sau khi sờ được cái nút sắp rơi kia, biểu tình trên mặt Tần Ngụy Vũ dần dần dịu đi, tuy rằng vẫn lạnh như băng, góc cạnh cùng đường cong lại mang theo vài phần nhu hòa.

Kỷ Chi Nam lại ở nhà làm cá muối hai ngày, sáng hôm đó nhận được điện thoại của anh hai Kỷ Chi Chương.

"Lần trước bảo anh giúp tìm nguyên tác tiếng Anh, anh tìm được rồi, anh đưa cho em hay em về nhà lấy?"

Kỷ Chi Nam chậc chậc một tiếng, ở trong đầu tìm kiếm nửa ngày, mới nhớ lại chuyện này đối với cậu mà nói đã cách hai năm, nhíu mày nói: "Thật ngại quá a anh hai, em không cần, anh tự mình xem đi. ”

Kỷ Chi Chương: "... Anh đã đọc qua. ”

Kỷ Chi Nam: "Vậy... Nhìn lại lần nữa? ”

Kỷ Chi Chương: "..."

Khi Kỷ Chi Nam cho rằng cuộc điện thoại này lại không vui mà cúp máy, Kỷ Chi Chương nói: "Gần đây sức khỏe của bà nội không tốt lắm, mỗi ngày đều nhắc nhở em nhớ em. ”

Kỷ Chi Nam cúp điện thoại, bắt đầu tự dọn dẹp.

Cũng được, đi thì đi, vừa lúc đem thứ lần trước không để ý trả về.

Chợp mắt trên xe, Kỷ Chi Nam hất cổ đi vào biệt thự Kỷ gia ở ngoại ô, lười biếng chào hỏi anh hau đang ngồi trong phòng khách, đi lên lầu đi vào phòng bà nội.

Bà nội đã hơn tám mươi tuổi, mắc bệnh Alzheimer nhiều năm, ý thức khi thì rõ ràng khi thì mơ hồ, hai năm nay thân thể bà coi như khỏe hơn, không muốn ở trong bệnh viện, cha Kỷ An Đông tìm một người chăm sóc ở nhà chăm sóc bà.

" Tiểu Tinh tới rồi, lại đây ngồi!" Bà nội vừa thấy Kỷ Chi Nam vào cửa, liền cao hứng vẫy tay với cậu.

Kỷ Chi Nam nhất thời có chút hoảng hốt. Đã bao lâu rồi cậu chưa từng nghe ai gọi tên này?

Bà nội là người thân cận nhất từ nhỏ ngoài mẹ, khi Kỷ An Đông đưa cậu đến nhà họ Kỷ, sợ người ngoài bàn tán nên giấu cậu ở nhà không cho cậu ra ngoài, những khoảnh khắc u ám kia, là khi đó bà nội đã mắc bệnh Alzheimer cùng cậu vượt qua.

Tuy rằng bà còn không đủ khả năng chiếu cố bản thân, nhưng trong đoạn thời gian khó khăn kia, chính bà cho Kỷ Chi Nam một chút ấm áp cùng an ủi.

"Tiểu Tinh muốn kết hôn, không cần bà nội." Bà kéo tay Kỷ Chi Nam lẩm bẩm.

Kỷ Chi Nam vỗ vỗ bàn tay khô héo như củi trên mu bàn tay cậu, cười hỏi: "Ai nói vậy? Sao Tiểu Tinh lại nỡ không cần bà nội? ”

Bà nội đầu tiên bĩu môi ủy khuất, sau đó lại cười rộ lên: "Đứa nhỏ Tần gia kia, tốt, xứng với tiểu Tinh chúng ta, được. ”

Không biết là ai rót canh mê hồn, cả thế giới đều nói Tần Ngụy Vũ tốt.

Mấy ngày trước trong điện thoại, Chu Như bóng gió nói hỏi cậu và Tần Ngụy Vũ kết giao như thế nào, ánh mắt kén chọn như cô, cũng khen Tần Ngụy Vũ tốt, bối cảnh sinh ra tốt, năng lực làm việc mạnh mẽ, không có tin tức, càng khó có được chính là bộ dạng cũng phi thường đẹp trai, bảo cậu hảo hảo nắm chắc.

"Hôn sự với Tần gia suy nghĩ thế nào?" Kỷ Chi Chương gõ cửa đi vào phòng, đặt một quyển sách thật dày lên bàn, do dự một lát nói: "Kỳ thật Tần Ngụy Vũ người không tệ, tuy rằng thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng nội tâm rất thiện lương. ”

Kỷ Chi Nam đang đem một số ít sách vở trên giá sách trong phòng mình bỏ vào trong vali, nghĩ thầm, là rất thiện lương, tay chân cởi quần áo đưa áo khoác đặc biệt lưu loát, quỷ biết đã đưa áo khoác ấm áp bao nhiêu người mặc qua.

Kiếp trước giữa cậu và anh hai vốn không có đoạn đối thoại này, bởi vì Kỷ Chi Nam ngốc kia sau khi biết cha an bài đối tượng kết hôn là Tần Ngụy Vũ, cao hứng đến hận không thể lập tức lôi kéo hắn đi đăng ký kết hôn, nào còn cần người khác ở trước mặt cậu khoe khoang Tần Ngụy Vũ có bao nhiêu tốt, để cho cậu động tâm?

"À." Kỷ Chi Nam đáp lại qua loa một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên.

Kỷ Chi Dương cũng không phải trời sinh tính tình tốt, nhìn thái độ này của Kỷ Chi Nam nhất thời tức giận: "Gần đây em rốt cuộc làm sao vậy, âm dương quái khí? ”

Phản ứng của Kỷ Chi Nam đối với anh ta một chút cũng không ngoài ý muốn: "Không có, em đang suy nghĩ. ”

Cậu thực sự đang suy nghĩ về mọi thứ.

Cậu đang cố gắng hủy những cuốn sách này.

- -------

Hiện tại là 4h3p sáng, tui làm đêm ở cửa hàng tiện lợi ấy, rảnh rỗi quá dịch bằng điện thoại và post thêm 1 chương:)))) làm xuyên đêm buồn ngủ thật sự í. Tui làm nghề này 3 4 năm rồi mà vẫn cảm thấy buồn ngủ ko chịu đc:(((

Mấy nay tui mới tải đc 1 app dịch tiếng trung trên điện thoại. Dịch văn bản mượt mà hơn cách dịch bằng QT nhiều:((( còn ít tốn thời gian chỉnh lại hơn QT, mỗi tội tốn pin điện thoại qué:v Hông ấy tui chuyển qua dịch bằng app he, chứ dùng QT edit mất 2 tiếng cho 1 chương, xài app chỉ tốn 1 tiếng 30p:vvvv