Trích Tiên

Chương 1-1: NỮ HOÀNG (1)




Edit: Thích Cháo Trắng - Diễn đàn Lê Quý Đôn

"Lang quân xướng, nương tử tùy, ngươi phương xướng ta đăng tràng. Mẫu từ, nữ nhi hiếu, thiên tử đường tiền cạnh hành yêu." (*)

Tháng mười hai, năm Nguyên Gia đầu tiên, một bài đồng dao truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của Đông đô. Đám trẻ nhỏ búi tóc trái đào chơi đùa hát ca trên đường, người đi đường nghe thấy lại không dám trò chuyện, kéo chặt quần áo, vội vàng đi qua thật nhanh. Chỉ có cha mẹ của chúng là liên tục không ngừng che miệng con gái lại, kéo về nhà mắng: "Không muốn sống nữa hả, chuyện của vị kia mà các con cũng dám nói? Còn không nghe lời, mẹ sẽ bỏ con ở cửa ra vào, để con bị yêu quái Trấn Yêu Ti bắt đi ăn thịt!"

Trẻ nhỏ căn bản không hiểu bài đồng dao có ý nghĩa gì, thế nhưng khi nghe thấy tên Trấn Yêu Ti, thì bọn chúng lập tức bị dọa sợ đến mức oa oa khóc lớn, dỗ cũng không dỗ được.

Năm Nguyên Gia đầu tiên, cũng là năm thứ tám không có gì làm. Nữ Hoàng Vũ Chiếu đăng cơ năm thứ tám, ác danh Trấn Yêu Ti đã vang vọng khắp bốn bể Thần Châu, cũng dùng để dọa trẻ con ngừng khóc đêm. Một cái khác cũng nổi danh không kém, còn có Trấn Yêu Ti chỉ huy sứ, chiêu mộ vây cánh, thêu dệt tội danh, gây ra vô số án oan, hại không biết bao nhiêu danh môn vọng tộc rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, công chúa An Định, Lý Triều Ca.

Lý Triều Ca biết có rất nhiều người hận nàng, ở trong Đông Đô này có biết bao nhiêu người cầu Thần bái Phật, cả ngày lẫn đêm chỉ ngóng trông nàng chết.

Đệ đệ, muội muội của nàng, biểu huynh biểu đệ của nàng, thậm chí đến trượng phu của nàng, cũng đều ngóng trông có một ngày này.

Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ vẫn phải thất vọng. Nữ quan mặc cung trang màu đỏ quỳ gối trước người Lý Triều Ca, giúp Lý Triều Ca vẽ mày, tô lại mắt, thoa chút son môi, cuối cùng, các nàng đội chiếc mũ miện với chuỗi ngọc nguy nga lộng lẫy lên trên đầu Lý Triều Ca, cùng nhau quỳ xuống hô vang: "Bệ hạ vạn tuế."

Trong ngoài điện Đại Nghiệp, tất cả mọi người nối đuôi nhau quỳ rạp trên mặt đất, nhu hòa cúi đầu xuống, trong miệng hô: "Bệ hạ vạn tuế."

Lý Triều Ca đứng yên, nhìn chằm chằm người trong gương. Hàng lông mày thanh mảnh hơi nhướn lên, mũi cao, thẳng, đôi mắt đẹp mà sắc bén, mặc trên người áo Long Cổn đầu đội mũ miện ngọc trai, đẹp nhưng lại đầy khí thế hung hăng, giương nanh múa vuốt. Người ngoài có đồn đại về nàng như thế nào, cũng không ai có thể phủ nhận, đây là một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Nàng là công chúa An Định, một nàng công chúa lưu lạc khắp dân gian, thân mang tiếng xấu, cuộc sống chẳng khác nào một trò hề. Nhưng bây giờ, nàng đã là Nữ Hoàng của Đại Đường.

Vào tháng trước Đại Thánh Hoàng đế Vũ Chiếu đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trước khi chết, đã truyền lại hoàng vị cho trưởng nữ là Lý Triều Ca. Lý Triều Ca thuận theo thiên thời, kế vị làm vua, hôm nay là đại điển đăng cơ của nàng.

Nhóm nữ quan cụp mắt cúi đầu, căn bản là không dám nhìn Lý Triều Ca. Còn nữ quan Nghi cục thì nghiêm chỉnh tiến lên, hành lễ quỳ bái với nàng, cung kính nói: "Bệ hạ, giờ lành sắp đến, mời người di giá đến điện Hàm Nguyên."

Lý Triều Ca hờ hững gật đầu, mười hai chuỗi ngọc nhẹ nhàng va chạm, phát ra âm thanh rất dễ nghe. Lý Triều Ca không cần cung nhân nâng, tự mình vững vững vàng vàng đứng đậy khỏi chiếc đệm hương bồ. Lý Triều Ca vừa mới đứng được vững thì một nữ quan khác đã vội vã đi tới, sắc mặt nàng ta trắng bệch, ánh mắt trốn tránh, hoàn toàn không dám đối mặt với Lý Triều Ca. Bởi vì quá mức sợ hãi, thân thể nữ quan cũng đang run lên nhè nhẹ.

Không cần mở miệng, Lý Triều Ca đã hiểu: "Hoàng phu bên kia có chuyện? Đại điển chuẩn bị phải bắt đầu rồi, Hoàng phu có lời gì, thì chờ lễ điển kết thúc xong rồi nói sau."

"Không phải ạ." Nữ quan nơm nớp lo sợ nói nói: “Hoàng phu không chịu mặc cát y. Hoàng phu còn nói, muốn gặp bệ hạ một lần."Thích Cháo Trắng - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lại không chịu mặc sao. Lý Triều Ca cảm thấy hơi đáng tiếc, vợ chồng sáu năm lại chia phòng ở riêng, trở mặt thành thù. Thế nhưng cho dù có như vậy thì sau khi nàng lên ngôi, vẫn luôn nghĩ phong Bùi Kỷ An là bạn lữ duy nhất của mình.

Trên phố đồn đãi Lý Triều Ca hoang dâm vô độ, trai lơ vô số, thế nhưng chỉ riêng mình Lý Triều Ca biết, nàng chỉ có hắn mà thôi.

Lý Triều Ca hít vào một hơi thật nhẹ, nói: "Thôi, nếu tâm tình Hoàng phu đã không tốt, vậy thì cứ lùi lễ phong tước lại thêm một chút đi. Người đâu, truyền lời ta, đại điển đăng cơ lập tức bắt đầu."

Nữ quan xác nhận, nghiêm mặt đi ra ngoài. Thế nhưng các nàng vừa mới đi được hai bước, đã bị động tĩnh bên ngoài cản lại. Hộ vệ và bọn thái giám bị bóng dáng mờ ảo hệt như bóng ma ném vào cửa điện, tên thái giám đứng dậy đầu tiên, muốn thỉnh tội với Lý Triều Ca: "Bệ hạ, nô tài có tội..."

Lý Triều Ca phất tay, thản nhiên nói: "Đủ rồi, trẫm đã biết. Các ngươi lui hết ra đi."

Lý Triều Ca biết mình đắc tội rất nhiều người, cho nên đã bồi dưỡng vây cánh, thu thập dị nhân, sắp xếp người canh gác trùng trùng điệp điệp bên ngoài tẩm điện. Thế nhưng Lý Triều Ca cũng biết, những người này cùng lắm cũng chỉ có chút công phu quyền cước thô thiển mà thôi, làm sao ngăn được Bùi lang đã từng văn võ song tu, danh tiếng vang dội khắp Trường An đây?

Đám cung nhân đều biết Nữ Hoàng và Hoàng phu có rất nhiều hiểu lầm, bọn họ không dám chờ lâu, lòng bàn chân như được bôi dầu lập tức chạy trốn. Sau khi đám người hầu lui hết ra ngoài, trong điện Đại Nghiệp trở nên trống rỗng, không gian rộng lớn tráng lệ, lại có một loại cảm giác im ắng tịch mịch và áp lực.

Cửa đại điện sáng ngời, một bóng người mặc áo xanh bước qua cửa, đứng ở trong đại điện, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lý Triều Ca.

Lý Triều Ca đội chiếc mũ miện đế vương với hàng chuỗi ngọc trên đầu trông cực kỳ trang nghiêm, đối mặt với Bùi Kỷ An đứng phía xa xa. Toàn thân nàng mặc trang phục lộng lẫy, mà Bùi Kỷ An thì vẫn còn mặc chiếc áo xanh hắn vẫn hay mặc nhất, khắp toàn thân chỉ cài một cây trâm ngọc làm trang sức, tay cầm một thanh trường kiếm.

Trông hắn vẫn y hệt như năm đó mới gặp nàng. Cho đến nay Lý Triều Ca vẫn luôn nhớ kỹ thời khắc đầu tiên mà nàng nhìn thấy Bùi Kỷ An, Bùi Kỷ An cũng có cách ăn mặc như thế. Quân tử khoác trên mình một bộ áo xanh, như gió mát, như trăng sáng, như tiên nhân dưới ánh trăng, trong nháy mắt đã bắt được lòng của Lý Triều Ca.

Từ cái nhìn kia, Lý Triều Ca liền không từ thủ đoạn để có được hắn. Thế nhưng nàng xuất hiện muộn quá, Bùi Kỷ An đã đính hôn cùng hoàng muội Lý Thường Nhạc. Lý Thường Nhạc là đứa trẻ nhỏ nhất trong cung, là công chúa được mẫu thân sủng ái nhất, từ nhỏ đã hưởng thụ hết cẩm y ngọc thực, thanh danh tốt đẹp, vinh quang mà lớn lên, là viên minh châu tất cả mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, cũng là ánh trăng sáng mà Bùi Kỷ An bảo vệ suốt mười năm. Bùi Kỷ An và Lý Thường Nhạc thành hôn, có thể nói chính là đôi trai tài gái sắc mà ông trời tác hợp, là việc vui mà tất cả mọi người đều mong ngóng.

Chỉ có Lý Triều Ca là không phục. Vì cầu xin mẫu thân tứ hôn cho nàng và Bùi Kỷ An, mà nàng không tiếc từ bỏ tôn nghiêm và sự lương thiện của mình, từ sáng bước chân vào tối, thay mẫu thân làm một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Có người phản đối Thái hậu lâm triều, có người phản đối việc nữ nhân cầm quyền, có người phản đối mẫu thân xưng đế, mẫu thân không tiện ra mặt, vậy thì từ tội danh mà Lý Triều Ca mưu hại, thẳng tay giết chết toàn bộ những người phản đối.Thích Cháo Trắng - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lý Triều Ca dựa vào những chiến công đẫm máu này, đổi lấy một tờ thánh chỉ tứ hôn. Từ nhỏ nàng đã phải lưu lạc dân gian, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đã quen việc dựa vào cướp đoạt để duy trì mạng sống. Nàng thích một người, thế nhưng nàng lại không biết làm thế nào để nói cho hắn biết, cũng không biết làm sao có thể khiến cho đối phương thích mình, vậy nên nàng đoạt hắn về trước, sau đó đối xử với hắn rất tốt, rất tốt. Lý Triều Ca cho rằng, bên nhau lâu ngày mới hiểu rõ lòng người, chỉ cần nàng trao đi chân tình, Bùi Kỷ An nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý.

Thế nhưng, không phải như vậy. Vị phò mã mà nàng yêu nhất, Hoàng phu tôn quý của nàng, vào trước lúc nàng tiến hành điển lễ đăng cơ phong tước, lại mặc áo trắng đơn giản, đả thương tất cả người hầu trên đường đi đến tẩm điện để tìm nàng đối chất.

Lý Triều Ca cười với Bùi Kỷ An, nói: "Hoàng phu, sao chàng lại tới đây?"

"Đừng gọi ta là Hoàng phu." Bùi Kỷ An nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng, môi mỏng khẽ mấp máy, mỗi một từ phun ra đều bén nhọn như đao: “Cái chức vị này, khiến ta cảm thấy buồn nôn."

"Được." Lý Triều Ca tốt tính, bao dung với hắn, nói: “Nếu chàng đã không thích, vậy để ta bảo mọi người gọi chàng là phò mã."

Sắc mặt của Bùi Kỷ An vẫn lạnh lùng như thế, hắn hoàn toàn không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Lý Triều Ca, thế nhưng mối quan hệ hôn nhân của hắn và Lý Triều Ca, lại được viết rõ ràng trên thánh chỉ. Bùi Kỷ An nghĩ đến mục đích đến đây của mình, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn, chậm rãi hỏi: "Lý Triều Ca, đây là lần cuối cùng ta chủ động tới tìm ngươi, những lời này, ta cũng sẽ không nói lại lần thứ hai. Ta hỏi ngươi, có ngươi đã giết Triệu vương hay không?"

Ý cười trong mắt Lý Triều Ca trở nên ảm đạm hơn, thần sắc cũng lạnh lùng. Hóa ra, đây mới là mục đích của hắn. Nếu không phải vì những người này, có lẽ, căn bản là hắn cũng khinh thường việc đi đến tẩm cung của nàng.

Đại trượng phu dám làm dám chịu, Lý Triều Ca không hề do dự, gật đầu xác nhận: "Là ta."

Triệu vương Lý Hoài, là đệ đệ của Lý Triều Ca, cũng đã từng là Thái tử. Bắt đầu từ năm trước, ý kiến hô hào lập Triệu vương Lý Hoài kế vị trong triều càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều thần tử âm thầm nói chuyện thay Lý Hoài, mà đáng sợ là, mẫu thân cũng có khuynh hướng truyền lại ngôi vị cho đệ đệ. Lý Triều Ca đã đắc tội với nhiều người như vậy, nàng không làm hoàng đế, thì kẻ phải chết tiếp theo chính là nàng. Lý Triều Ca chỉ có thể vu cho Lý Hoài tội mưu phản, đầy nó đi lưu vong, cũng ra tay giết chết hắn trên đường lưu vong.

Quả nhiên là nàng. Ngón tay Bùi Kỷ An siết chặt thành quyền, trên mu bàn tay nổi lên cả gân xanh: "Đại Thánh Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, có phải là do ngươi hay không?"

Đại Thánh Hoàng đế chính là mẫu thân Vũ Chiếu. Lý Triều Ca nghe xong thì sảng khoái thừa nhận: "Là ta."

Sau khi tin tức Lý Hoài chết truyền vào trong cung, mẫu thân ói ra một ngụm máu, bệnh tình bỗng nhiên nặng hơn. Vào tháng mười một, mẫu thân gọi Lý Triều Ca đến trước sập, Thích Cháo Trắng - Diễn đàn Lê Quý Đôn chất vấn nàng thực chất thì chuyện Lý Hoài mưu phản là gì.

Lý Triều Ca có thể làm thế nào được? Đã đi đến bước này, nàng cũng không còn đường lui nữa. Nàng chỉ có thể giết chết mẫu thân, giả truyền thánh chỉ, tự lập mình làm đế.

"Thanh danh trăm năm của Bùi gia nhà ta, ngoại tổ gia lập được bao nhiêu chiến công hiển hách, cuối cùng lại rơi vào kết cục cửa tan nhà nát, lột quan phế tước, có phải đều là do ngươi làm hay không?"

"Là ta."

Nhà ngoại của Bùi Kỷ An là Trường Tôn gia, cũng là một gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy ở Trường An. Trường Tôn gia từng có người được làm hoàng hậu, rất hiểu văn chương, được hai vị Cao hoàng Đế yêu thích, mẫu thân muốn vén bức rèm châu kia lên, tự lập làm đế, cũng chỉ có thể diệt trừ Trường Tôn gia. Phụ thân của Bùi Kỷ An không thức thời, đứng ra nói đỡ cho Trường Tôn gia, lại còn dám vạch tội. Lý Triều Ca đã gắng hết sức để bảo vệ tính mạng người nhà họ Bùi, nếu không, rơi vào tay đám ác quan kia, Bùi gia sao có thể toàn thân mà lui?

Hai mắt Bùi Kỷ An đỏ bừng, trừng lớn như muốn rách cả mí mắt, chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi nữ nhân trước mắt mình này. Những năm qua, mỗi lần hắn nghĩ đến tất cả những gì ngoại tổ phụ, biểu huynh và người của nhà họ Bùi phải chịu đựng, liền hận không thể tự kết liễu sinh mạng của bản thân, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Tất cả đều do hắn, trêu chọc phải nữ nhân này, khiến cho gia tộc và ngoại tổ gặp phải tai hoạ vô biên.

Bùi Kỷ An nhắm chặt mắt lại, tự ép buộc bản thân giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Sở Nguyệt trên đường tiến cung bị người từ hẻm nhỏ xông ra tấn công, xe hỏng người chết, lúc nàng ấy chết, còn đang mang thai ba tháng. Đây cũng là ngươi làm sao?"

--- ------