Trích Tâm

Chương 7




Edit: Doll

Trên trời Ngưu Lang Chức Nữ gặp mặt, nhân gian thiếu nam thiếu nữ hoài xuân.

Huyện Bình An là một trấn nhỏ thanh bình và yên ổn, người dân có cuộc sống sung túc và nhộn nhịp. Mỗi năm cứ vào dịp Thất Tịch sẽ vô cùng náo nhiệt.

Ban ngày Diệp Trăn ngủ rất lâu, tới tận hoàng hôn mới tỉnh. Cậu lảo đảo bị Hạ Thanh Diêm kéo ra từ trong chăn, ôm ngồi trên ghế.

Tận khi Hạ Thanh Diêm dùng khăn ấm giúp cậu lau mặt cậu mới tỉnh táo lại đôi chút. Diệp Trăn nhìn Hạ Thanh Diêm lấy từ trên bàn ra một bao giấy dầu, dùng vải lụa buộc thành hình vuông, trên giấy còn vẽ một vài bông hoa đào.

Nhìn rất tinh xảo.

"Lại mua cái gì vậy?" Diệp Trăn vẻ mặt cạn lời mà nhìn Hạ Thanh Diêm, sau khi người này ở bên cạnh cậu bắt đầu đam mê mua đồ cho cậu, từ đồ cổ quý hiếm đến quần áo trang sức, tất cả mọi thứ trong nhà sắp không có chỗ để.

Đặc biệt là y phục, đủ loại kiểu dáng đủ loại màu sắc, mấu chốt là chính bản thân Hạ Thanh Diêm lúc nào cũng không mặc đen thì mặc trắng, vậy mà lại bắt Diệp Trăn ăn mặc xinh đẹp trẻ tuổi, nhìn trông như không có tuổi ấy.

Hạ Thanh Diêm bị vẻ mặt bất lực của cậu chọc cười, hai ba lượt mở ra bao giấy, bên trong rõ ràng là một bộ y phục.

Hồng nhạt.

"Thử xem có hợp không." Hạ Thanh Diêm rũ bộ y phục ra để Diệp Trăn có thể thấy toàn bộ.

Vải lụa mỏng manh, mềm mại xếp thành nhiều tầng.

Đến cả sợi tóc của Diệp Trăn cũng muốn từ chối mặc bộ này: "Không được không được, tự ngươi mặc đi."

"Đây là ta đặc biệt mua cho Trăn nhi, Trăn nhi không định thử chút sao?"

Người này đã bao tuổi rồi mà cứ thích giả bộ đáng thương.

Diệp Trăn không hề giao động: "Ta đã có rất nhiều y phục, ngươi nên tốt với bản thân hơn một chút, bộ y phục này ngươi nên giữ lại cho chính mình đi."

Diệp Trăn đứng cách y xa một chút, sợ đứng gần quá tí nữa chạy không thoát được.

Làm gì có chuyện Hạ Thanh Diêm không đoán được suy nghĩ của cậu, y đưa tay ôm lấy eo Diệp Trăn, ghé vào tai cậu nói: "Ta mặc y phục cỡ nào, chẳng lẽ Trăn nhi không biết ư?"

Hơi nóng phả vào vành tai Diệp Trăn, khiến tai cậu đỏ ửng, Hạ Thanh Diêm lại tiếp tục nói: "Hơn nữa đây là ta đặt làm theo số đo của Trăn nhi, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp. Hôm nay là Thất Tịch, ta muốn nhìn thấy em mặc bộ này."

Cảm giác ấm nóng và ẩm ướt di chuyển một đường từ lỗ tai xuống đến cổ, sau đó lại triền miên trên xương quai xanh một hồi, Diệp Trăn mềm nhũn nằm trong lòng ngực Hạ Thanh Diêm.

Chờ tới khi cậu tỉnh táo lại thì Hạ Thanh Diêm đang giúp cậu thắt đai lưng rồi.

Diệp Trăn hạn hán lời, chỉ có thể dùng đôi mắt trong veo ướt át trừng đối phương.

"Giống như một chàng tiên nhỏ vậy." Hạ Thanh Diêm hài lòng hôn miệng Diệp Trăn.

Sau đó, y bế ngang Diệp Trăn lên, y phục tầng tầng lớp lớp vẽ ra trên không trung một đoá hoa màu hồng nhạt.

"Đi ăn cơm, ăn no rồi ta mang em ra ngoài."

"Đi đâu vậy?" Diệp Trăn ôm cổ y.

"Đương nhiên là mang chàng tiên nhỏ nhà chúng ta đi xem Thất Tịch ở nhân gian rồi."

...

Trên đường người đến người đi, đa số là các thiếu nam thiếu nữ ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, trong tay họ cầm theo lễ vật, nếu nhìn trúng người bào thì sẽ tặng lễ vật đó cho đối phương.

Bọn họ mang theo đèn lồng, tìm kiếm người mà mình ưng ý. Thế gian có tình, mới có thể tạo nên thịnh cảnh đặc biệt nơi đây.

Tại ngày lễ hội vô cùng náo nhiệt này, Hạ Thanh Diêm không tìm thấy Diệp Trăn.

Nguyên nhân là do Diệp Trăn nhìn thấy đèn lồng trong tay người khác thì cũng muốn có một cái, trước quầy bán đèn lồng rất nhiều người nên Hạ Thanh Diêm bảo cậu đứng tại chỗ đợi.

Kết quả là lúc y mua được trở về thì không thấy Diệp Trăn đâu.

Cho dù biết rõ Diệp Trăn có ở một mình cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm thì trong lòng Hạ Thanh Diêm vẫn nóng như lửa đốt, y xuyên qua từng đám người chen chúc tìm kiếm Diệp Trăn.

Lúc y đang vội vàng định đi qua một cây cầu sang phố bên cạnh tìm kiếm thì Diệp Trăn gọi tên y.

"Hạ Thanh Diêm."

Diệp Trăn đứng ở dưới một gốc đào bên bờ sông, hoa đào rực rỡ, trong tay Diệp Trăn cầm một chiếc đèn lồng.

Dưới ánh đèn dầu nửa mờ nửa tỏ, cậu cười nhạt.

Bọn họ đứng cách một con sông mà nhìn nhau, trong mắt Diệp Trăn có ánh lửa hắt từ ngọn đèn, trong mắt Hạ Thanh Diêm thì có một Diệp Trăn.

Y tung người bay đến bên cạnh Diệp Trăn, lúc chạm đất đèn đuốc rực rỡ ngợp trời.

Hạ Thanh Diêm hỏi: "Đẹp không? Đây là món quà mà ta tặng cho em."

"Mượn hoa hiến phật, không tồi đâu."

"Nếu muốn mượn hoa thì cũng là người khác mượn hoa chứ."

Diệp Trăn kinh ngạc: "Là ngươi làm sao?"

"Đương nhiên, quà tặng dành cho Trăn nhi nhất định phải là một thứ duy nhất."

Trên đường về nhà, Điệp Trăn ghé vào trên lưng Hạ Thanh Diêm.

"Hạ Thanh Diêm, ngươi thật phá của."

"Ta đã sớm nói là Trăn nhi giúp ta giữ tiền, nếu em mà đồng ý thì bây giờ em đã là một tiểu thần tiên phú khả địch quốc rồi."

Diệp Trăn lắc đầu: "Không đâu, giữ tiền rất mệt mỏi."

"Giữ tiền mệt vậy em chỉ cần lo tiêu tiền là được rồi."

Diệp Trăn bắt đầu mơ mơ màng màng, nghĩ đến cái gì nói cái đó: "Vậy nếu tiêu hết thì sao?"

"Tiêu hết tiền thì ta ra ngoài kiếm, em chỉ cần ăn ngon mặc đẹp chờ ta về nhà là được."

"Hừ..." Người trên lưng không có nói gì nữa.

Hạ Thanh Diêm đột nhiên rất muốn nói một câu.

"Trăn nhi, ta muốn cưới em."

"Ưm... Hả?!" Diệp Trăn lập tức thanh tỉnh: "Sao lại đột nhiên nói lời này?"

"Nghĩ đến thì nói. Trăn nhi gả không?"

"Chúng ta hiện tại có thành hôn hay không cũng đâu có gì khác nhau, hơn nữa, nếu bàn về cưới thì cũng là ta cưới ngươi chứ." Diệp Trăn vùi đầu vào cổ y, giọng nói phát ra có chút ngại ngùng.

"Muốn cho Trăn nhi của ta một cái nghi thức. Từ lần đầu gặp em, ta đã cảm thấy ta sống cả đời này chỉ vì tìm em, yêu em, cùng em thành hôn, vĩnh viễn che chở cho em."

"Trăn nhi, chúng ta thành hôn được không?"

Một hồi lâu sau, Diệp Trăn mới đáp lại.

"Ừm."

_Hoàn_

___

Doll: Đây là lần đầu tui edit cổ trang nên còn hơi bỡ ngỡ, có gì mấy cô chỉ bảo với ạ???