Trích Tâm

Chương 2




Edit: Doll

Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống vùng núi phía tây, Tạ Tĩnh Uyên đạp tia nắng cuối ngày về tới Phù Vân sơn trang, hắn mặc một bộ trường bào đen được cắt may tỉ mỉ, mái tóc búi cao cài một cây trâm ngọc đơn giản. Khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn.

Trong tay hắn cầm một hộp điểm tâm trân quý.

Vừa mới bước chân vào thôn trang đã có hạ nhân tới báo cáo với hắn tình hình hôm nay của Diệp Trăn, nói là hôm nay cậu ngủ trưa hai canh giờ, vừa tỉnh dậy đã mơ mơ màng màng đi tìm đồ vật, giày cũng không thèm mang, tìm mệt mỏi rồi thì lại tự về phòng nghỉ ngơi.

Tạ Tĩnh Uyên đi vào phòng liền nhìn thấy Diệp Trăn đang ngồi ôm đầu gối ở trên giường, trên người cậu chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng mỏng tang, mái tóc rối tung. Cậu trợn tròn hai mắt, nhưng trong ánh mắt lại không có gì cả.

Tạ Tĩnh Uyên đặt điểm tâm lên bàn, đi vào trèo lên giường ôm cậu, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cực thấp của cậu liền lấy chăn bông bên cạnh bao lấy cậu rồi ôm cả chăn lẫn người cậu vào lòng.

Sau đó hắn mới nhẹ nhàng mở miệng: "Trăn nhi, sao lại không đắp chăn thế, mấy ngày nay trời trở gió lạnh, ngươi lại không thích uống thuốc."

"Không uống thuốc." Nửa bên mặt Diệp Trăn trôn ở trong lớp chăn bông, lại còn bị Tạ Tĩnh Uyên ôm vào trong lòng nên chỉ phát ra ba chữ ồm ồm.

Mà những chữ này bị Tạ Tĩnh Uyên cho là cậu đang làm nũng, mềm mại như bông đánh vào lòng hắn.

"Được, không uống thuốc."

Tạ Tĩnh Uyên dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu Diệp Trăn, rồi lại nói: "Vì sao Trăn nhi không vui vậy? Nói cho ta được không? Ta là phu quân của ngươi, chúng ta đã ký hôn khế, đãi tiệc khách khứa, vậy nên điều gì Trăn nhi cũng có thể nói với ta."

Diệp Trăn từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn.

"Ta muốn tìm đồ vật của ta, ngươi giúp ta tìm được không?"

Trong cặp mắt kia chỉ có sự thuần khiết chân thành và thẳng thắn, ngay cả tình yêu cùng sự hận thù trước đây đối với hắn cũng đã biến mất không còn tung tích. Nhìn vào đôi mắt này, Tạ Tĩnh Uyên không biết là mình nên cảm thấy may mắn hay thương tâm, hắn đưa tay lên mơn trớn mặt mày của Diệp Trăn, đôi mày thanh tú, mắt như sao, tựa như cành mai trắng trên Phi Lai Phong, một tiểu thần tiên không nhiễm chút khói lửa trần gian.

"Vậy Trăn nhi muốn tìm về thứ gì nào?"

Tạ Tĩnh Uyên không biết những lời này là hắn đang hỏi chính mình hay là hỏi Diệp Trăn.

Diệp Trăn mở to mắt, trong ánh mắt cậu hiện lên chút hoang mang khó hiểu: "Ta đã đánh mất cái gì... Ta cũng không biết... Nhưng mà ta đã đánh mất đồ của mình rồi, ta muốn tìm, ta muốn tìm về..."

Cậu vừa hoảng loạn lặp đi lặp lại vừa không tự chủ được mà đưa tay sờ ngực Tạ Tĩnh Uyên, ở nơi đó có nhiệt độ và tiếng nhịp đập phảng phất thu hút cậu.

Tay duỗi đến giữa không trung đã bị Tạ Tĩnh Uyên bắt được, sau đó hắn nắm tay cậu áp lên mặt mình. Tạ Tĩnh Uyên cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay của Diệp Trăn, rất lạnh lẽo, nhưng giường như Tạ Tĩnh Uyên không hề để ý.

Hắn chỉ cần Diệp Trăn ở bên cạnh hắn, cho dù là một hoạt tử nhân toàn thân lạnh lẽo thì có sao đâu.

"Trăn nhi, ngươi không đánh mất bất cứ thứ gì cả. Có ta ở đây rồi, ngươi không cần sợ."

Diệp Trăn từ trong hỗn loạn mở mắt ra, sắc mặt của cậu tái nhợt, đầu đau kinh khủng như thee vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng vậy, nhưng mà đã lâu rồi cậu không mơ thấy ác mộng. Trong đầu cậu không có ký ức, không có tư duy, ngay cả tình cảm cậu cũng không có nốt, cậu như thể một con rối gỗ, không thể tương thích với thế giới tràn ngập sự sống này.

Vừa mới sáng sớm Tạ Tĩnh Uyên đã ra khỏi cửa, Phù Vân sơn trang vừa mới bắt đầu xây dựng lại nên rất nhiều việc.

Thời điểm không quá sớm cũng không quá muộn trong ngày, hạ nhân trong thôn trang đều vội vã làm việc của bản thân, hai người hạ nhân ngày thường chăm sóc Diệp Trăn cũng không biết đã đi chỗ nào. Diệp Trăn đứng ở trong đình viện, thế giới của cậu từ trước tới nay đều không một tiếng động. Có lẽ hôm nay là một ngày đặc biệt, ánh nắng nhạt hắt lên lồng ngực tĩnh lặng của cậu, cậu thuận theo khát vọng nguyên thủy nhất của bản thân mà bước ra khỏi Phù Vân sơn trang.

Phù Vân sơn trang được xây dựng trên đỉnh núi Phù Vân, bên trong sơn trang thoáng đãng tao nhã, bên ngoài sơn trang lại được núi rừng bao quanh.

Từ trước đến nay Diệp Trăn chưa bao giờ ra ngoài một mình cả nên chỉ chốc lát sau đã lạc đường trong rừng. Tuy nhiên cậu vốn chẳng có mục đích nào cả, cứ đi lung tung như vậy thôi.

Lúc Hạ Thanh Diêm đột nhiên từ trên trời đáp xuống trước mặt Diệp Trăn, tuy rằng nhẹ nhàng tới mức không làm rụng một chiếc lá nào cả nhưng lại làm đầu óc vốn trì độn của Diệp Trăn căng một hồi lâu. Cậu mắt to trừng mắt nhỏ với người vừa mới đáp xuống này.

Hạ Thanh Diêm nhìn người chỉ có hai con mắt là tỏ vẻ khiếp sợ này, duỗi ngón trỏ chọc vào bên má Diệp Trăn, mềm mại, chọc một cái tạo thành một lúm đồng tiền nho nhỏ.

Diệp Trăn cũng đáp lễ y bằng một cái lúm đồng tiền khác.

Hạ Thanh Diêm buồn cười vì cậu trẻ con mà trả đũa, y vươn hai ngón tay kẹp lại ngón trỏ chưa kịp thu hồi của Diệp Trăn, sau đó mở miệng: "Lâu rồi không ra bên ngoài, hiện tại trong giang hồ toàn là người đẹp đẽ mà lả lướt như vậy sao?"

Bản chất của con người vốn là theo đuổi cái đẹp, dù cho Diệp Trăn mất đi kí ức cũng không tránh khỏi bị Hạ Thanh Diêm thu hút, giống hệt như đứa trẻ nhìn thấy bức tranh xinh đẹp vậy, huống hồ người này tuấn lãng xuất trần, khí chất hơn người, đứng gần là có thể cảm nhận được khí thế của cường giả. Diệp Trăn như thể tìm được món đồ chơi mình yêu thích, đôi mắt trống rỗng của cậu bắt đầu có chút tìm tòi nghiên cứu, cả người lập tức trông có sức sống hẳn lên.

Cậu không trả lời câu hỏi của y, mà hỏi ngược lại: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại rơi từ trên trời xuống?"

Từ ánh mắt đầu tiên đối diện tới câu hỏi vừa rồi, Hạ Thanh Diêm phát hiện Diệp Trăn không bình thường, trí thông minh của cậu còn kém xa trí thông minh bình thường của một người trưởng thành.

Hạ Thanh Diêm dùng giọng dỗ trẻ con nói với cậu: "Đúng vậy, ta là thần tiên từ trên trời xuống, em nhắm mắt lại, ta làm ảo thuật cho em xem được không?"

Diệp Trăn thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hạ Thanh Diêm vận chuyển công lực, dơ tay niết quyết, ngón trỏ và ngón giữa khép lại đặt giữa mi tâm Diệp Trăn, chỉ qua một hơi hít thở là y đã biết đáp án, y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Quả nhiên, trái tim làm bằng linh mộc Nam Hải, nhưng mà gỗ chung quy cũng chỉ là gỗ mà thôi, sao không dứt khoát đặt vào một tảng đá đi?"

Diệp Trăn không hiểu y đang nói gì, cậu mở to mắt nhìn trong tay y không có gì cả, ở trong lòng bắt đầu coi kẻ trước mặt thành kẻ dối trá rồi. Đôi mắt vì chờ mong mà sáng rực lên bắt đầu ảm đạm, cậu rũ mi bĩu môi.

Vẻ lên án không tiếng động này làm sao qua mắt được Hạ Thanh Diêm, y cụp mắt nhìn bản thân, tháo ra một miếng ngọc bội treo ở bên hông, đưa cho Diệp Trăn: "Mau xem, đây là đồ vật ta biến ra, ta không lừa em."

Miếng ngọc sáng trong, trong trắng có chút xanh lục, khung ngoài hình tròn, ở giữa có khảm một mảnh trăng rằm, giữa mặt trăng có một hạt châu màu xanh lục, tựa như mặt trăng ôm lấy hạt châu kia. Diệp Trăn đặt ngọc bội ở trong lòng bàn tay, mặt trăng rằm kia còn toả ra nhiệt độ ấm áp, người bình thường có thể không phát hiện ra nhưng nhiệt độ cơ thể Diệp Trăn rất thấp, bởi vậy dù độ ấm kia nhỏ bé không đáng kể thì cậu vẫn cảm nhận được.

"Cho ta ư?" Trong giọng nói của Diệp Trăn ẩn giấu chút vui vẻ nho nhỏ.

"Ừ."

"Cảm ơn, ta rất thích."

Hạ Thanh Diêm nhìn đôi mắt cậu, nơi đó tựa như mặt hồ bị gió thổi nhẹ, gợn sóng lăn tăn, ngâm trong đó là ánh sao rơi xuống từ bầu trời, khẽ đong đưa vui vẻ.

"Nói cho ta biết tên của em đi." Hạ Thanh Diêm cầm lòng không được mà hỏi ra miệng.

"Diệp Trăn."

Nhưng cách đó không xa bắt đầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập quấy rầy cuộc nói chuyện của họ.

Là Tạ Tĩnh Uyên tìm đến.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Diệp Trăn vô thức nắm chặt ngọc bội, giấu vào ống tay áo.

"Trăn nhi! Ngươi chạy đi đâu vậy, làm ta lo lắng muốn chết." Tạ Tĩnh Uyên ôm Diệp Trăn vào trong lòng.

Hạ Thanh Diêm đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mắt, ý vị không rõ mà nhướn mày. Tạ Tĩnh Uyên lúc này mới chú ý tới người bên cạnh: "Ta ta các hạ đã chăm sóc cho Trăn nhi. Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ là?"

"Người không tên tuổi, không đáng nhắc tới."

Tạ Tĩnh Uyên đã nhận ra thái độ lãnh đạm của đối phương, vừa khéo hắn cũng không muốn tiếp xúc với người này: "Thân thể Trăn nhi yếu ớt, không chịu nổi sự ẩm ướt lạnh lẽo của nơi này, ta dẫn hắn về trước, cáo từ."

"Trăn nhi, chúng ta về nhà thôi." Tạ Tĩnh Uyên dắt tay Diệp Trăn.

Đi không đến mười bước, thanh âm Hạ Thanh Diêm vang lên từ phía sau: "Thần mộc Nam Hải tuy là linh vật nhưng cũng chỉ là một khối gỗ, tuy có thể giữ lại mạng sống nhưng lại làm tổn hại tâm trí. Hiện tại cậu ấy không khác gì một đứa trẻ phải không? Ngươi dùng một mảnh gỗ đổi lấy trái tim máu thịt của cậu ấy, cậu ấy đã đồng ý chưa?"

Đây là một câu hỏi nhưng cũng là một câu trả lời. Làm gì có ai muốn đổi một trái tim tươi sống đang đập mạnh để lấy một mảnh gỗ cứng ngắc bất động đâu?

Tạ Tĩnh Uyên không trả lời, chỉ là bàn tay phải của hắn xiết chặt thành quyền, tay trái vẫn giữ chặt tay Diệp Trăn.

Tạ Tĩnh Uyên quay đầu nhìn Hạ Thanh Diêm, trong mắt trừ bỏ phẫn nộ còn có chút kinh ngạc, hắn không biết đối phương làm sao mà trong thời gian ngắn ngủi có thể nhìn ra hắn dùng linh mộc Nam Hải đúc lại trái tim cho Diệp Trăn. Nhưng mà Hạ Thanh Diêm chỉ lẳng lặng đứng ở đó, không có bất kỳ biểu tình nào cả. Gió từ trong rừng sâu thổi tới mang theo hơi thở thần bí, vạt áo Hạ Thanh Diêm nhẹ nhàng bay lên, y đứng ở đó, hoà thành một thể với bối cảnh nơi này, thần bí mà mạnh mẽ.