Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 9 - Chương 71




Bàng Tịch cười xòa đưa tay mời: - Còn chưa chết được, Trĩ Khuê mau ngồi đi, lão phu gọi ông tới là muốn bàn chuyện hôn sự cho đám nhỏ, cuối xuân này cho chúng thành hôn, ý ông thế nào?

Hàn Kỳ trầm mặc chốc lát: - Đã tới mức này rồi, chúng ta tất nhiên chỉ còn cách chung thuyền cùng chèo, lão phu tất nhiên là đồng ý.

- Hơn vạn dũng sĩ bị đưa tới tuyệt địa nạp mạng, Cao gia công hầu mấy đời, nói hủy là hủy triệt để ngay được, bệ hạ rốt vẫn là rồng, trước kia chẳng qua chỉ là thể hiện ra một mặt nhân từ của mình thôi. Nhìn gương của Cao gia, lão phu cho rằng, bệ hạ tuyệt đối không dừng kế hoạch của mình vì bất kỳ lý do gì. Hai ta đã tận tâm tận lực vì Đại Tống rồi, giờ đã tới lúc nghĩ cho bản thân một chút.

Bàng Tịch gật gù: - Như thế hôn sự của bọn nhỏ sẽ phải đơn giản nhanh gọn, ông đừng để ý.

- Tất nhiên rồi, chúng ta không thể để đám ngự sử có cớ công kích được, năm ngoái ta còn trách ngài sao lại ngăn cảnh hành động ở Liêu Đông, giờ không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Bàng công.

- Ài, tự bảo thì tự bảo, nhưng giang sơn gấm vóc này, chúng ta đốc tâm huyết cả đời vào nó, tất nhiên phải tận lực bảo vệ, dù sao giang sơn này không phải chỉ của riêng hoàng gia. Bàng Tịch buồn bã thở dài:

Đề tài này quá nặng nề, Hàn Kỳ không muốn đi quá sâu: - Vân Tranh cũng đang ra sức củng cố Nhạn Môn Quan, văn thư đàn hặc y chất thành núi rồi, xu mật viện vừa nhận được tin, y còn đại khai sát giới ở Cao gia sơn và Vu Liêu pha, giết chết hai tên đô ngu hầu, dùng quân côn đánh chết mười mấy tổng quản lén buôn bán đồ sắt cho Tây Hạ.

Bàng Tịch khẽ hừ một tiếng: - Mới chỉ vài chục mạng, lão phu còn tưởng Vân Tranh tới Nhạn Môn Quan sẽ triệt để thanh lọc nhọt độc Cao Kế Tuyên để lại nơi đó, xem ra y đã mất đi hào khí năm xưa, Vân Tranh cái thời vì mấy trăm xe lương thực mà truy đuổi trăm dặm giết tướng chủ một quân đã còn. Hừ hừ, một vị đại học sĩ chính tam phẩm giết vài tên quân hán, huống hồ y còn ăn cơm quân ngũ, đám ngự sử ngôn quan chẳng lẽ dám đàn hặc y ở chuyện này? Xem chừng y sợ rồi, không dám mạnh tay với hệ phái Cao Kế Tuyên.

Hàn Kỳ nhìn bên ngoài cửa sổ, hai người nói chuyện không chú ý, mưa xuân lây phây được gió thổi vào phòng, chẳng thể xoa dịu lòng người: - Y không thể không sợ, đám ngự sử ngôn quan ngày càng không ra gì, Văn Ngạn Bác đã không khống chế nổi nữa, bệ hạ tước một nửa quyền lợi của ông ta giao đại tư mã của tông thất chủ quản, đông tây lưỡng các giờ gộp lại thành gián viện, chẳng khác nào con chó điên của hoàng gia.

- Trời đẹp, mưa vừa đến Đang xuân thánh thót rơi Vào đêm nương cánh gió Êm đềm mát muôn nơi. Bảng Tịch ngồi thẳng người lên ngắm cảnh sắc ngoài trời: - Quan gia thủ đoạn thật ghê gớm, cuối cùng cũng đã lộ ra khí phách quân chủ rồi, lão phu không biết nên chúc mừng hay nên bi ai đây, nực cười cho Vân Tranh trước kia còn không ngừng kích thích hùng tâm của quan gia, để giờ chính bản thân nếm trái đắng.

- Một con rồng dù có tỏ ra hiền hòa, bản chất vẫn là tàn nhẫn, hơn vạn tinh anh của Nê Cổ trại đi nạp mạng, không thương lượng, không nghe bất kỳ ai khuyên can, không hỏi ý kiến cũng không giải thích với bất kỳ ai, không thông qua bất kỳ cơ cấu nào, tất cả chỉ vì thể hiện quyền lực chí cao vô thượng.

- Để tất cả thần tử thấy, quân bảo thần chết, thần không thể không chết, ha ha ha, đó là tâm thuật đế vương, năm xưa lão phu truyền dạy cho quan gia như thế, không ngờ lúc quan gia sử dụng nó lại là thế này.

- Ngươi đâu, mang rượu!

Thấy Hàn Kỳ định ngăn cản, Bàng Tịch nói: - Uống hết bầu rượu này, từ nay trở đi lão phu cai rượu, Trĩ Khê, say với lão phu lần cuối đi, sau này chúng ta phải thật tỉnh táo, không còn cơ hội phạm chút sai lầm nào đâu.

Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, hết bầu rượu, Hàn Kỳ loạng choạng đứng dậy thi lễ với với Bàng Tịch rồi lảo đảo rời đi, không biết do say hay thương cảm, lúc này bầy trời Đông Kinh bị mây đen bao phủ, nhưng cũng là lúc mưa xuân tưới tắm.

Triệu Trinh đích tự mình nắm tay nhi tử tản bộ trong mưa, vì Triệu Húc còn rất nhỏ, nên hắn phải khom người xuống, tuy mệt mỏi, nhưng lại vui vẻ khuyến khích nhi tử chạy nhảy.

Trâu Đồng Minh và Trịnh Bân vác hai cái ô cực lớn chạy theo che chắn, theo sau bọn họ là một đám tần phi, bọn họ không có cái may măn đó, mưa xuân tuy nhỏ vẫn ướt váy áo, dán lên da thịt, khoe ra thân hình sức sống mơn mởn không kém hoa xuân, chỉ là chẳng có nam nhân nào hứng thú hân thưởng.

Ngự hoa viên đã ngập tràn trong xuân sắc, Triệu Húc nghịch ngợm không thích hoa nghênh xuân đang nở rộ, lại cực kỳ hứng thú với cỏ xanh, nó mỉm môi mím lợi nhổ bật cả rể, Triệu Trinh đứng bên mỉm cười cổ vũ.

Có thể ngồi trong chòi nghỉ chỉ có hoàng hậu và Thục phi mà thôi, một thì vui vẻ một thì kiêu ngạo chứng kiến cảnh trước mắt.

- Húc Nhi gân cốt cường tráng, chạy chơi lâu như vậy mà không biết mệt, còn nhổ được cỏ nữa. Hoàng hậu hoan hỉ nói với Thục phi:

- Tất nhiên rồi, không có thân thể cường tráng, tương lai làm sao quản lý được quốc gia, tỷ tỷ còn cứ chiều nó, nam nhân không chịu khổ thì không trưởng thành được.

- Tỷ tỷ không đành lòng, đáng thương cho quân gia chỉ có được chút cốt nhục này kế thừa...

Thục phi cắt ngang: - Chính vì thế càng nghiêm khắc dạy bảo.

Đang nói chuyện thì Triệu Trinh đã dẫn Triệu Húc từ trong mưa đi về, Thục phi nhìn thấy nhi tử ghé vào lòng phụ thân thì mắt phượng trừng lên, nhận lấy nhi tử đặt xuống đất, pha trà cho hoàng đế, không nhìn con lấy một cái.

Triệu Trinh vừa uống trà vừa đưa mắt nhìn Triệu Trúc tội nghiệp đứng đó, lại liếc nhìn sắc mặt Thục phi, tuy thương con nhưng cũng đành kệ, Thục phi thường nói sinh con như dê, chẳng bằng sinh con như sói, câu đó cũng đúng.

Một khi thành hoàng đế, không thể không tàn nhẫn.

Không một ai biết rằng Triệu Trinh đã suýt chết một lần, vì Trần Lâm đã giết sạch người biết chuyện rồi.

Nhớ tới lần vô cớ hôn mê đó, Triệu Trinh lạnh sống lưng, chỉ thấy ngực tê rần, tiếp ngay đó cơn đau thấu tim lan đi như mạng nhện rồi trước mắt tối xầm, trời xanh mây trắng đảo lộn, không có một chút dự phòng nào, nếu lúc đó mình không tỉnh lại nữa, Triệu Húc chưa chắc thuận lợi kế vị.

Sáu ngày, theo như Trần Lâm nói thì mình đã hôn mê tới sáu ngày, Đại Tống không ngờ thiếu hoàng đế mất sáu ngày, biết tin đó Triệu Trinh hết sức kinh hoàng, tưởng rằng ngoài kia thiên hạ đại loạn, không ngờ triều đường vẫn vận hành như thường, đại quân vẫn chinh phạt, bách tính vẫn canh tác, chẳng hề có chút xáo trộn nào hết, chỉ một lý do hoàng đế đóng cửa tham thiền là không ai hỏi tới hắn nữa.

Từ ngày đó trở đi, Triệu Trinh bi ai phát hiện ra, bao năm nay mình kiệt lực vì cái quốc gia này là vô nghĩa, mình căn bản là nhân vật có hay không cũng được. Nếu thế đứa con còn chưa dứt sữa của mình làm sao có thể được bách quan cho ngồi lên long ỷ.

Cả đời này của mình đã thất bại rồi, chẳng làm được việc gì, ngay cả sự tồn tại cũng bị người ta lãng quên, nếu như ngay cả hoàng vị cũng mất, Triệu Trinh không mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông.

Bây giờ mỗi buổi sáng mở mắt ra là Triệu Trinh cảm thấy may mắn mình còn sống, bất kể bên ngoài thời tiết thế nào, hắn cũng cảm tạ ông trời cho mình thêm một ngày.

Nếu như cuộc sống trước kia tính bằng năm, ngay Triệu Trinh gập ngón tay tính ngày tháng, chỉ cần có bất kỳ con đường tắt nào đạt được mục đích là hắn không bỏ qua, một người sống hôm nay chưa chắc còn có ngày mai thì chỉ cần chuyện gì có một phần hi vọng thành công thôi hắn cũng đánh cược.

Thế nên Cao Kế Tuyên nói có khả năng giết Da Luật Hồng Cơ, vậy thì làm đi, Nông điền thủy lợi pháp của Vương An Thạch nghe không tệ, làm đi, Bàng Tịch từ lâu đã muốn đuổi Vân Tranh đi thủ biên, vậy thì lần này cho y ra Nhạn Môn Quan luôn...

Nhìn sang nhi tử, Triệu Trinh nở nụ cười rạng rỡ, kệ Thục phi không hài lòng, cúi xuống bế nó lên, ngừi mùi sữa trên người nó, nghe giọng nói còn ngọng ngịu của nó, Triệu Trinh thấy phải đem cả thế giới này cho nhi tử, mới xứng với báu vật trời ban này.

***

Vì Triệu Quang Nghĩa thay ngôi của anh mình là Triệu Khuông Dận sau khi chết lại truyền ngôi cho con mình mà không trả về cho con Triệu Khuông Dận, nên nhà Tống có 2 dòng chính thống, lúc nào cũng nhăm nhe đề phòng nhau, truyện còn chưa lột tả được điều đó.

HẾT Q 9!