Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 8 - Chương 2




Kỳ Liên sơn.

Kỳ Liên sơn quanh năm tuyết trắng phau phau, băng tuyết ngàn năm không tan, như khăn cáp đạt mà chúng thân quấn lên người, mang theo thiên hình vạn trạng, như ngân xà quấn quanh, như hổ trắng ẩn nấp, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, càng đẹp không sao tả siết.

Có câu nói tuyết ở Kỳ Liên Sơn nuôi dưỡng hành lang Hà Tây, điều này không sai chút nào, Hắc Hà khởi nguồn từ Kỳ Liên Sơn đã che chở một cách ôn nhu nhất cho vùng đất khô hạn này.

Trên hành lang Hà Tây, thứ đặc sắc nhất chính là sa mạc Gobi, cái nơi ngoại trừ cát đá chỉ có gai lạc đà là thứ có thể sinh tồn. Gai lạc đà là một cây gai, chỉ có lạc đà mới có thể nhai thật kỹ rồi nuốt vào, dạ dày loài khác không tiêu hóa nổi. Lạc đà ăn mấy chục cân gai lạc đà có thể ba tháng không cần ăn, vì thế mà thịt lạc đà rất khô, dai, cắn không nổi, sờ vào cứng như đá, nếu không có cách nấu nướng thích hợp thì không ăn nổi, vì thế mục dân không giết lạc đà lấy thịt.

Chân và bướu lạc đà là thứ ngon nhất trên người lạc đà, nó dùng để đóng thuế, giết một con trâu phải nộp một cái chân, giết một con lạc đà, tất nhiên nộp chân và bướu.

Trong hoàng thành Tây Hạ, chân và bướu lạc đà đã chất cao như núi.

Khi Một Tàng thị ở trong Thừa Thiên tự đi ra, còn chưa tỉnh lại từ ảo cảnh mỹ hảo mà phật đà mang tới, đã nhìn thấy một thế giới úa vàng, viên xá lợi do Triệu Trinh ban cho đặt trên đỉnh phật tháp không giúp Tây Hạ tranh được tai họa, thân là quốc mẫu dân tộc du mục, Một Tàng thị chỉ thấy cỏ dài một tấc, lại còn khô héo.

Đây mới chỉ là đầu mùa hạ mà thôi, mọi năm vào mùa này phủ Hưng Khánh phải một màu xanh ngắt mới đúng.

Một Tàng Ngoa Bàng chẳng hề mong muội muội mình bước ra ngoài, nhất là thằng bé trong lòng Một Tàng thị càng là cái gai trong mắt hắn.

Một Tàng thị trong thời gian ngắn làm rõ tình trạng của Tây Hạ, thế giới chẳng hề mỹ hảo như ca ca nàng miêu tả, từ Sa Châu tới Tây Bình, Túc Châu, Tây Lương, toàn bộ hành lang Hà Tây đã rơi vào thảm cảnh, vì không đủ cỏ khô, vô số gia súc bị giết. Nước Sa Hồ ở Hoài Châu chỉ còn bằng sáu thành mọi năm, chỉ miễn cưỡng tưới được cho lương thực ở Hoài Châu, Tĩnh Châu, những nơi khác không tránh được thiên tai nữa.

Mã tặc Hồi Hột ở Tây Châu đã xâm phạm tới Sa Châu, phá liền ba trại, cướp đi vô số lương thực và gia súc, người Tây Hạ ở hành lang Hà Tây đã lâm vào tuyệt cảnh.

Một Tàng thị sau khi biết chuyện, triệu tập trọng thần tới Thừa Thiên tự thương lượng đối sách.

Quốc tướng Một Tàng Ngoa Bàng nói: - Nước Tống năm nay cũng lo mình chưa xong, nghe nói Hà Đông, Hà Tây đã có hơn trăm vạn nạn dân.

Tây Hạ và Đại Tống có giao ước, nếu Tây Hạ gặp thiên tai, Đại Tống quà tặng hàng năm của Đại Tống sẽ chuyển sang hình thức trả bằng lương thực, Một Tàng thị lắc đầu: - Ước định là ước định, không thể vì bọn họ chịu thiên tai mà thiếu quà tặng thường niên cho chúng ta, ai cũng hiểu đó là tiền bình an mà Đại Tống phải nộp. Hỏa Xích Minh, ngươi tới Đông Kinh nói với hoàng đế nước Tống, quà năm nay chỉ có thể là lương thực, chúng ta muốn tăng thêm ba thành.

Một Tàng Ngoa Bàng ngăn cản Hỏa Xích Minh đang muốn ra ngoài, chắp tay với Một Tàng thị: - Thái hậu minh xét, Đại Tống nay đã khác xưa, bọn họ đại thắng phương nam, trừ được mối lo ở hậu phương, bất kể là lòng dân hay lòng quân đều phấn chấn lớn, đưa ra yêu cầu này khác nào nói chúng ta muốn đánh trận.

- Chiến tranh là không thể tránh khỏi, nếu đã không cản được thiên tai thì chỉ đành đem tổn thất chuyển sang Đại Tống, nếu Đại Tống không trả thì chúng ta cướp, đó là đạo sinh tồn của sói. Một Tàng Ngoa Bàng, mấy năm qua ngươi luôn thúc đẩy quốc dân Hán hóa, chẳng lẽ ngươi quên đi nguồn cội tổ tiên rồi sao? Một Tàng thị một tay bế con, một tay phất lên: - Hỏa Xích Minh, lập tức đi sứ, nếu như không trả lương thực, võ sĩ Tây Hạ thà chiến tử ở Tống chứ không chết đói ở Tây Hạ.

Hỏa Xích Minh có chút ngần ngừ, nhưng thấy quốc tướng đã khép mắt lại, vội vàng đi an bài.

- Tây Bình quân ti bắc thượng, đoạt về gia súc và lương thực của chúng ta, Trác Lạc Hòa Nam quân ti, Tây Thọ Bảo Thái quân ti, binh tiến Lan Châu, hỏi Giác Tư La có cho chúng ta mượn đường đánh Tần Châu hay không, nếu không thì chúng ta giết thẳng qua Lan Châu luôn.

Một Tàng Ngoa Bàng thấy muội muội mình khẩu khí cứng rắn, một phụ nhân chưa bao giờ lên chiến trường mà nay lớn tiếng chỉ huy đại quân tác chiến, hắn chỉ biết thở dài: - Thái hậu đã quyết như thế, vậy cứ để thần an bài quân lược.

- Giác Tư La bệnh nặng, ba đứa nhi tử của ông ta ngầm đấu đá, mâu thuẫn trùng trùng, chúng ta không cần mượn đường gì hết, vì Giác Tư La biết một khi chúng ta thành công sẽ quay đầu đối phó với ông ta. Có ông ta ở phía sau, làm sao tướng sĩ yên tâm tới Đại Tống kiếm lương thực cho được, chỉ có cách đánh bại ông ta thôi.

- Hiện nay trấn thủ Tần Châu là danh thần Phú Bật của Đại Tống, cũng không dễ chơi hơn Giác Tư La đâu, một khi Tây Thọ Bảo Thái quân rời Khuất Ngô Sơn, Tĩnh Tắc quân sẽ không đối phó nổi với Hoài Đức quân, Trấn Nhung quân và Định Biên quân của Đại Tống cùng công kích.

- Mấy năm qua Đại Tống không ngừng tăng cường lực lượng của tây quân, Định Biên quân của Hoàn Châu đã thoát thai hoán cốt, Chủng Ngạc vốn không dễ đối phó, huống hồ có thêm thuốc nổ.

- Nếu thái hậu nhất định nam hạ, vậy để cho thần nghĩ cách vẹn toàn đã.

Một Tàng thị đứng lên thi lễ: - Quốc tướng mưu tính sâu xa, từng điều đều là lời tâm huyết, bản hậu sao không nhận lời trung ngôn cho được, chỉ là tai họa đâu có chờ người, bản hậu thả để những võ sĩ đó chiến tử còn hơn chết đói. Đi con đường nào, mong quốc tướng sớm hạ quyết tâm. Một Tàng thị nói xong bế nhi tử chảy nước giãi ròng ròng về phật đường.

Đám trọng thần cung kính tiễn nàng đi, sau đó Hưng Khách phủ chiêm sự Củng Phong đi tới: - Bẩm quốc tướng, lương thực dữ trữ của Hưng Khánh phủ chỉ đủ cho ba tháng nữa thôi, trong vòng ba tháng không giải quyết được, sẽ rơi vào hỗn loạn.

- Tháng chín năm ngoái, ta sai người vận chuyển ba mươi vạn đảm lương từ Hoài Châu, số lương thực này đủ dùng bảy tháng, thêm vào lương thực dự trữ, lương thực do Tĩnh Châu nộp thuế, vậy sao chỉ đủ ba tháng, trả lời ta, lương thực đi đâu rồi. Một Tàng Ngoa Bàng nhìn chằm chằm viên quan mới được trọng dụng này:

Củng Phong chẳng sợ hãi: - Bẩm quốc tướng, đều dùng xây dựng Thừa Thiên tự rồi, tháng ba năm nay chúng ta đem năm vạn đảm lương thực đem đổi sáu trăm cân bột vàng của Đại Tống, toàn bộ đều dùng dát vàng lên tượng Phật và mái vòng của phật tự.

Một Tàng Ngoa Bàng nhìn bức tượng phật cao lớn tỏa kim quang rực rỡ, lòng kích động chỉ muốn cho một mồi lửa thiêu trụi.

Các trọng thần chỉ biết thở dài nối nhau rời đại điện, Một Tàng Ngoa Bàng tới bên cạnh Dã Hỏa Hoàn Xích: - Tĩnh Tắc quân ti liệu có thể ngăn được Chủng Ngạc không?

Dã Hỏa Hoàn Xích đánh giá một lúc trả lời: - Chỉ có tám trăm dặm sa mạc mới ngăn được chủ lực Chủng Ngạc, hai năm qua hắn liên tục kiếm cứ sinh sự để khơi lên chiến tranh, thật bất hạnh là chúng ta bại nhiều thắng ít, thuốc nổ mới của bọn chúng rất kinh khủng.

Một Tàng Ngoa Bàng buông tiếng thở dài: - Một khi thế cân bằng bị phá vỡ là tạo nên sơ hở khắp nơi, chúng ta vốn ở thế thủ, nay cấp bách chuyển sang thế công đâu dễ.

- Tróc Sinh quân thì sao? Dã Hỏa Hoàn Xích trầm ngâm:

- Toàn quốc nay chỉ còn Tróc Sinh quân là đội quân cuối cùng có thể tùy ý điều động, ta vốn dùng tới quân vệ của Hưng Khánh phủ, nhưng không biết phải mở miệng với thái hậu ra sao.

Dã Hỏa Hoàn Xích nhìn về đại điện, lắc đầu: - Chuyện này là không thể, ngài hãy dùng Hắc Sơn Uy Phúc quân của ngài nam hạ đi, sai Tả Sương Thần Dũng quân tới Hắc Sơn, chỉ có quân vệ không rời Hưng Khánh phủ thì thái hậu mới đám ứng yêu cầu của quốc tướng.

Lửa giận trong lòng Một Tàng Ngoa Bàng muột vọt lên đỉnh đầu, quốc gia có nạn, trận còn chưa đánh, vậy mà thái hậu lẫn Dã Hỏa Hoàn Xích đều mưu đồ với Hắc Sơn Uy Phúc quân của hắn, không biết nghĩ xem bao năm qua bọn họ kháng cự quân Liêu quấy nhiễu thế nào. Mỗi năm hoàng đế nước Liêu tới Tây Kinh đạo sẵn bắn, Hắc Sơn Uy Phúc quân đều chịu khảo nghiệm khắc nghiệt, hai năm rồi không được bổ xung, đã vô cùng hư nhược, đám người này không muốn bỏ qua.

Chuyện tới mức này, Một Tàng Ngoa Bàng cảm thụ được ác ý mãnh liệt của muội muội, tước giảm thực lực của mình mới là chuyện đám người trong đại điện muốn nhất.

Một Tàng Ngoa Bàng về phủ, đứng trước bản đồ nghiên cứu, bản đồ này còn do Vân Tranh vẽ ra, không thể không nói, đây là tấm bản đồ chính xác nhất..