Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 7 - Chương 35




Một thân hình yểu điệu xuất hiện giữa đám nam nhân, nàng đi tới đâu bọn họ đứng thẳng dậy hô một tiếng “phu nhân”, đồng thời khẽ nuốt nước bọt, nhưng nàng không để ý, thong thả bước qua, trời khá lạnh rồi vẫn mặc loại váy mềm chuyên khoe thân hình của nữ tử Đông Kinh, mỗi bước chân uyển chuyển lại làm lụa mềm dán vào da thịt, bầu ngực phập phồng như muốn phá tung cúc áo thoát ra, vòng eo nhỏ thanh mảnh vừa một vòng tay, bụng nhỏ bằng phẳng trắng, chân ngọc thối thon thả ưu mỹ, không nơi đâu là không đẹp, không nơi đâu không dụ hoặc người ta phạm tội.

Thế nhưng đám tráng hán không sợ trời sợ đất đó chỉ dám nhìn trộm, không tên nào dám nhìn thẳng vào nàng.

Nàng đi theo hai con chim bồ câu vừa bay vào trang, tới tiểu viện nhỏ, thấy chúng đang đậu bên cửa sổ, mổ hạt cốc ăn, nàng bắt lấy con bồ câu hiền lành, cởi ống trúc ở chân nó, lại lấy từ con khác nửa đồng tiền, sau đó cho chúng vào lồng.

Mỹ phụ tiếp tục đi tới một gian nhà tranh đơn sơ, tường đắp đất đơn giản, trước cửa nhà có một đạo sĩ tóc tai hơi lôi thôi, đang ngồi trên ghế bành, bế khuê nữ vừa ngủ, thấy phụ nhân đi tới, cẩn thận đặt khuê nữ vào nôi, khẽ đung đưa, bàn tay to lớn gân guốc rất không hài hòa với cái nôi làm bằng gỗ đàn vô cùng tinh xảo.

- Thứ Lỗ Vốn ngủ rồi à? Mỹ phụ nhỏ nhẹ hỏi:

Tiếu Lâm tức giận nói: - Khuê nữ của ta làm sao lại là thứ lỗ vốn, nói với nàng bao nhiêu lần, không được gọi khuê nữ như thế, nó biết gọi cha mẹ rồi đấy.

Hoa Nương chẳng coi lời dọa dẫm đó ra gì: - Mong chờ bao lâu, tưởng sinh ra được đứa đeo kiếm, kết quả là sinh ra cái thứ lỗ vốn, huynh đi liền một lèo năm rưỡi, lúc đó muội bị khó sinh suýt nữa chết, một mình cắn răng vượt qua, con là do một tay muội nuôi lớn tới thế này, giờ huynh lại là người có lý à?

- Huynh là đạo sĩ, còn mặt mũi để khuê nữ gọi là cha sao? Dù sao muội không chịu nổi sự mất mặt đó, chẳng bằng đưa cho phu thê Vân Tranh nuôi, lớn lên mới thành đại gia khuê tú.

Con cũng đã sinh ra rồi, nhưng Hoa Nương vẫn không đổi cách xưng hô, lại nghe nàng nói thế Tiếu Lâm tức giận lắm, muốn quát thì thấy khuê nữ chóp chép trở mình, vội hạ giọng xuống: - Tiếu Lâm ta là hán tử đường đường chính chính, khuê nữ gọi ta một tiếng cha thì có vấn đề gì? Chỉ cần lão tử muốn, vươn tay ra là có quan chức, còn không cần phải rụt đầu làm rùa như Vân Tranh.

- Thôi đừng nói tới Vân Tranh nữa, y dám đánh ngự sử ngôn quan thừa sống thiếu chết, ai dám bảo y là rùa rụt đầu? Huynh nói thì hay đấy, đi kiếm chức quan về đây đi.

Tiếu Lâm đau đầu, liên tục dùng tay đấm trán: - Ta không thích bị ràng buộc, làm quan ngày ngày phải lên quan thự làm việc, phiền hà lắm.

Hoa Nương nhíu mày, nàng biết Tiếu Lâm thích làm lãng khách, sống sảng khoái, không phải nhìn mặt ai, nàng cũng chẳng ham hố làm quan phu nhân, chỉ là nhìn đứa con trong nôi, nói dứt khoát: - Kệ huynh, nhân lúc con nó còn nhỏ thì đốt đạo bào cho muội, sau này không được phép mặc đạo bào nữa, làm như mẹ con muội theo huynh như là tư bôn vậy, không làm đừng trách muội. Nói tới đó đưa thư và nửa đồng tiền cho Tiếu Lâm: - Vân gia vừa gửi tới.

Tiếu Lâm nhìn một cái, vội vàng chạy đi.

Hoa Nương cũng chẳng hứng quan tâm ông ta đi đâu, ghé vào nôi, chu môi ra cùng khuê nữ nói tiếng sao Hỏa.

Khuê nữ mắt to mi rậm, mồm lớn, giống hệt Tiếu Lâm, hoàn toàn không có chút nhu mì nào của Hoa Nương, làm Hoa Nương rất không cam lòng, khuê nữ của Lục Khinh Doanh như ngọc vậy, lớn lên thế nào cũng đẹp khuynh quốc khuynh thành.

- Tiểu tử Vân gia luôn rất kén chọn, con thế này lớn lên sao gả vào Vân gia chứ, ước hẹn có sẵn mà không thực hiện được, chẳng phải lỗ vốn là gì. Hoa Nương thủ thỉ, nàng rất muốn con mình có thể hoàn thành nuối tiếc của mình và Vân Tranh.

Nói thật tình, trên đời này thứ Hoa Nương ít tin tưởng nhất chính là tình cảm nam nữ, thậm chí còn né tránh nó, sợ nó làm mình tổn thương, nàng như con cá nhỏ, không chịu nổi hơi ấm trong tay người. Khi Tiếu Lâm đi hơn một năm không về, nàng chẳng bận tâm, ngay từ đầu sinh đứa con này ra, nàng đã chuẩn bị tinh thần một mình nuôi con cả đời rồi, nàng không cần nam nhân, nàng muốn một đứa con, vì không muốn bị cô độc.

Hoa Nương quật cường không cần dựa vào nam nhân để sống.

Về phần gả cho Tiếu Lâm, chẳng qua là một loại báo đáp thôi, sau khi Hắc Hổ chết, tình cảnh của nàng ở Nguyên Sơn vô cùng bấp bênh, nếu không nhanh chóng theo Hoa Mã Phong, không biết nàng phải qua tay bao nhiêu nam nhân nữa.

Một lần Hoa Mã Phong dẫn đám thuộc hạ đi tiêu diệt nhóm đối địch, tên thân tín của hắn lén quay về muốn cưỡng bức nàng, lần đó Hoa Nương nghĩ mình chết rồi, vì kẻ đó sau khi thỏa mãn thú dục thế nào cũng giết nàng tránh Hoa Mã Phong biết, đúng lúc ấy Tiếu Lâm xuất hiện, chẳng những cứu nàng một mạng, mà hành động anh hùng, thái độ chân thành tràn đầy chính khí khác hoàn toàn đám cường đạo, khiến nàng động tâm.

Bởi thế khi Tiếu Lâm ngỏ lời tha thiết muốn có đứa con, Hoa Nương đồng ý, nàng sớm quen coi thân thể của mình là một loại hàng rồi, lấy thân thể báo đáp là chuyện bình thường, mặc dù nàng cũng khát vọng mơ hồ về một gia đình êm ấm, nhưng nàng không đem hết niềm tin đặt vào bất kỳ nam nhân nào.

Rồi khi Tiếu Lâm trở về, kéo theo một xe đầy tiền bạc, nhìn thấy khuê nữ thế mà một hán tử cao lớn như gấu vứt cả cái xe chạy tới ôm khuê nữ khóc như trẻ lên ba, cảnh tượng đó chạm vào chỗ mềm nhất trong tim nàng, mới đồng ý theo ông ta lên kinh.

Không lâu sau Tiếu Lâm quay trở lại, rất cẩn thận chà cho ấm tay mới chạm vào khuê nữ: - Ngũ Câu lên kinh rồi, nhưng hiện giờ không tiện gặp chúng ta, ông ấy mượn ít nhân thủ điều tra một số việc, Vân Tranh muốn tiểu tổ Khuê Mộc Lang hiệp trợ.

- Sau này nàng đừng tham gia mấy chuyện này nữa, những việc Vân Tranh đang làm hiện nay đều rất nguy hiểm, chút sơ xảy là ảnh hưởng cả nhà, ta chỉ muốn nàng sống an ổn, nàng nửa đời hoạn nạn rồi, khó khăn lắm mới yên ổn được, phụ nhân gia phải nên hưởng phúc mới đúng.

Hưởng phúc, yên ổn? Hoa Nương cũng chẳng biết đó có phải thứ nàng thực sự rất ít suy nghĩ về cuộc sống, mỗi ngày thức dậy, nàng chỉ muốn sống thật vui vẻ hôm đó thôi, còn bây giờ nàng có thêm một mối bận tâm, là cái thứ lỗ vốn kia, bản thân thì nàng không nghĩ tới lâu rồi.

… …

Đông Kinh vào buổi tối luôn là lúc náo nhiệt nhất, trên con đường nhỏ toàn ngôi nhà treo đèn lồng đỏ rực, bốn bề đều vang lên tiếng ca véo von, tiếng cười lả lơi, thêm vào tiếng người cãi chửi nhau, huyên náo vô cùng.

Ngũ Câu gian nan chen lấn đám phương khách tìm hoa vấn liễu, cái đâu trọc trong đám đông vô cùng bắt mắt, thi thoảng có khăn tay ném lên đầu ông ta, đám kỹ nữ tựa hồ rất có hứng thú với hòa thượng.

Tên ăn mày mà hôm trước Ngũ Câu thuê đã phát hiện ra đám lưu manh kia ở Quế Chi Phường.

- Phật gia, ngài cứ ở đây không vào, chẳng lẽ là chuyên môn bắt gian? Tội gì chứ, phá chuyện tốt của người ta, sao bằng tác thành chuyện tốt? Nô gia rất chăm chỉ lễ Phật, Phật gia tới phòng độ hóa cho nô gia được không?

Một kỹ nữ thân thiết ôm lấy vai Ngũ Câu, bầu ngực lồ lộ cọ qua cọ lại cánh tay ông ta, làm đám phiêu khách cười ha hả giơ ngón tay khen ngợi, hòa thượng chơi kỹ nữ, thứ cấm kỵ người ta càng muốn thấy.

Một cơn đau nhói từ sau lưng truyền tới, biết đó là thanh chùy thủ sắc bén, Ngũ Câu chắp tay niệm phật, theo kỹ nữ đó đi vào ngõ sâu thăm thẳm trong tiếng vỗ tay reo hò. Ả kỹ nữ một tay vòng qua eo mỡ của Ngũ Câu, vẫn liên tục ném ánh mắt quyến rũ với đám phiêu khach.

Đi vào rất sâu trong ngõ, đèn đóm xa dần, lác đác vài tiếng chó sủa, ả kỹ nữ đâm mạnh một phát sau đó rút dao ra, Ngũ Câu ngã vật xuống đất.

Có tiếng bước chân lộn xộn, Ngũ Câu gian nan quay đầu lại, thấy mấy tên lưu manh hôm nọ đánh mình, một tên không chút kiêng dè hôn hít sờ mó ả kỹ nữ kia, tên cầm đầu ngồi xuống: - Ông là hòa thượng không tụng kinh cho tốt, quản chuyện không phải của mình làm gì? Được, nể mặt Bồ Tát, lão tử cho ông chết thống khoái.

Ngũ Câu gian nan nói: - Rốt cuộc các ngươi làm việc cho ai?

Tên lưu manh cười khùng khục: - Không nói được, hòa thượng, làm ma hồ đồ đi.

Ngũ Câu gật đầu buông một tiếng thở dài, chắp tay niệm phật hiệu: - Vậy ra tay đi.

HẾT!