Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 6 - Chương 21




Đại thắng từ Tây quân và Vũ Thắng quân không chỉ là tin vui với quan gia Đại Tống, bách tính Đông Kinh Biện Lương cũng hết sức hài lòng vì phúc lợi mà đại thắng lần này mang lại, quan gia mở nội phủ, phát tiền cho bách tính, tuy mỗi nhà chỉ có 15 đồng, nhưng là ân thưởng thực sự.

Quan gia năm nay tin vui không ngớt, tiểu hoàng tử ra đời, thưởng bách tính mỗi nhà 50 đồng, giờ lại thưởng nữa, bọn họ chỉ mong chuyện vui thế này càng nhiều càng tốt.

Thế nhưng có tin tốt có cả tin không biết có nên gọi là tốt không, thuế rượu Ngô Châu năm nay thu cực tốt, nghe nói là lần đầu tiên vượt thuế nông, đây chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang, làm chấn động không chỉ thiên tử, còn có văn võ bá quan suốt ngày âu sầu vì quốc khố không đủ.

Các vương triều xưa nay bất kể là triệu tập lao dịch hay trưng thu thương thực, tiền tệ, đều chủ yếu lấy từ nông nghiệp và nông dân, cho nên nhà thống trị đều lấy nông nghiệp làm gốc.

Nếu như thuế rượu thu được còn cao hơn thuế nông thì không cần nghĩ tới thuế nông nữa, có người liền suy nghĩ chỉ cần thương nghiệp không ngừng tăng trưởng là có thể đáp ứng nhu cầu chi tiêu ngày càng cao của triều đình. Ít người nhắc tới ( phương điền quân thuế pháp) mà quan gia cứ quyến luyến mãi, khiến người nhiều ruộng mừng lắm, nhưng đã có những đứa bé hát câu đồng dao " Vương áp quan tới đâu, tới đó toàn tửu quỷ".

* Thuế thu theo mẫu không thu theo đầu người.

Câu này rất đáng ghét, ai bảo Vương An Thạch tới đâu thì nơi đó toàn tửu quỷ, Ngô châu nhiều chướng khí, không cho người ta uống vài chén rượu tà khí xâm nhập à?

Vân Tranh không biết Vương An Thạch vì thí nghiệm bán rượu mà được thăng quan, càng không biết Vương An Thạch đã dâng vạn ngôn thư, mang trải nghiệm bản thân vạch trần phong khí đồi bại xa hoa của khoa cử, quan chế, điều này làm Văn Ngạn Bác tiến cử Vương An Thạch thăng quan vạn vạn lần không ngờ, nguyên tắc quản lý tài nguyên " thu tiền tài tiên hạ, dùng cho chi phí thiên hạ" do Vương An Thạch đề xuất càng làm đại thần trong triều xẩu hổ.

Chẳng có tâm tình để ý tới chuyện xảy ra ở Đông Kinh Biện Lương, cho dù có biết cũng chẳng liên quan, y đủ thứ để lo rồi.

Có thổ man một ngọn núi theo Nông Trí Cao tạo phản, tụ tập mấy nghìn người đốt phá châu phủ, gây động tĩnh lớn. Thông phán Đỗ Kỷ được điều làm trưởng quan dẹp loạn, dẫn đám Lương Tiếp qua vài chiến dịch, chém mấy trăm người, số còn lại chạy mất, Lương Tiếp trở về đại doanh, giao thành trì lại cho địa phương.

Đỗ Kỷ hạ lệnh chiêu an, dưới sự dụ hoặc của quan tước, vàng bạc, mỹ nữ, địch đều ra hàng, Đỗ Kỳ bày tiệc cho thuốc mê vào rượu, địch đều say. Đỗ Kỷ nói với thuộc hạ:" Giặc không đánh lại chúng ta mới hàng, đợi vây cánh bọn chúng cứng rồi sẽ lại phản, uy không đủ kiềm chế, ân không thể vỗ về, không cần nói tín nghĩa với chúng. Giết, không tha kẻ nào." Thế là hàng ắt giết, phàm giết vài nghìn người là lập bia bình man.

Có mưu trí, lại lớn gan, đó là quan văn Đại Tống, chỉ cần dưới tình huống bản thân không bị uy hiếp, để kiếm chính tích, chuyện gì bọn họ cũng dám làm, chỉ cần một tên làm ra chính tích là tên khác ùn ùn học theo, thế là Vân Tranh và Dư Tĩnh khiếp sợ nhìn bảy tám bia bình man trước mắt.

Lũ lợn ngu xuẩn, Vân Tranh gầm lên như thế trong lòng, là người cho họ mượn quân, y hối hận không thôi.

Người Hán ở Quảng Nam không nhiều bằng thổ dân, sau đại chiến cần vỗ về mới đúng, giết tùy tùng Nông Trí Cao đủ uy hiếp rồi, giờ giết mãi, không cho người ta đường sống, chẳng trách Nông Trí Cao cứ vung tay một cái là có người đi theo.

- An Đạo công, không thể giết người như thế được, giờ phải lấy vỗ về làm đầu, không thể chém giết thêm, nếu không biên cương chẳng bao giờ yên, ai nói cứ giết hết sạch người là thiên hạ thái bình?

Dư Tĩnh thở dài xua tay: - Ngươi cũng phải cảm thông cho bọn họ, làm quan ở Quảng Nam nhiều năm, chịu đựng thổ tộc đủ rồi, giờ có Vũ Thắng quân làm chỗ dựa, ra tay hơi quá một chút, bây giờ cũng nên dừng thôi.

Vân Tranh nhíu mày, đâu chỉ quá một chút, giờ y hoàn toàn nhìn thấu bản chất đám quan văn này, giọng gay gắt: - Hạ quan nghe nói lần này thổ tộc tạo phản là vì muốn thông thương với Đại Tống nhưng không được, nên mới đi theo Nông Trí Cao, không thể thông thương, cuộc sống thiếu thốn thì bọn họ đành phải cướp, an phủ sứ sao không mở chợ ở các ky mi châu, vừa tăng thuế thu lại ổn định lòng dân?

- Hạ quan không sao hiểu nổi, thông thương với thổ tộc thì chúng ta có nền sản xuất cao hơn, là bên được lợi nhiều hơn, vì sao quan phủ không đồng ý, chẳng lẽ có ẩn tình?

Dữ Tinh vẫn phủ nhận: - Làm gì có ẩn tình, giao dịch với thổ tộc lợi nhuận ít, người Liêu trừ lương thực và hàng hóa trên núi, không có mấy thứ khiến thương cổ chú ý, cho nên chẳng ai muốn giao dịch.

Vân Tranh biết ông ta chỉ kiếm cớ, đám người này đang lặp lại thảm kịch Lâm huyện lệnh gây ra ở Đậu Sa quan, y không muốn vạch trần, nếu ông ta nói không có lợi nhuận, vậy từ lợi nhuận phản bác: - Minh công, trong đất Thục có loại hoa trà được mọi người yêu thích, mà hoa trà có nhiều nhất ở Ung Châu, đó là hoa nhài. Ung Châu cũng là vùng sản xuất trà, chỉ cần chế tác tại chỗ chúng ta có ngay hoa trà thượng hạng.

- Ngoài ra còn có mía, thứ này để sản xuất đường, đường thì bán đi đâu chẳng được. Chưa hết, chẳng lẽ trong núi thiếu vị thuốc sao? Lần này Vũ Thắng quân về nhà chuẩn bị mang theo vô số thuốc, chỉ riêng việc cung cấp thuốc cho Vũ Thắng quân cũng đủ một tộc sống thoải mái.

Dư Tĩnh đuối lý, ngồi xuống nhìn Vân Tranh hỏi: - Rốt cuộc ngươi là sĩ tử, võ tướng hay thương cổ?

Hỏng, ông ta thẹn quá hóa giận rồi, vừa rồi hơi kích động, Vân Tranh cố nén giận, với đám người này giận không giải quyết được gì.

- Lão phu tuổi đã cao, không làm quan được mấy năm nữa, nhưng ngươi còn trẻ, đừng đi vào tuyệt lộ, ngươi là sĩ tử thì không nên quản chuyện thương cổ, là thương cổ thì không có quyền chất vấn quan viên, là võ quan thì không được quản chuyện địa phương, đã hiểu chưa? Dư Tĩnh thấy Vân Tranh không trả lời, hừ một tiếng nửa đe dọa nửa vỗ về: - Ngươi tay trắng dựng nghiệp, gian nan trong đó tất nhiên là vô vàn, nhìn trang bị Vũ Thắng quân còn hơn tây quân, nói rõ ngươi không đút tiền vào túi riêng, cho nên lão phu và Lương Hi mới khoan dung cho ngươi chuyện thò tay lấy chiến lợi phẩm, vì Đại Tống quá cần một quân đội cường đại.

- Đi đi, hiện ngươi là quân nhân thì phải lấy vinh diệu trên lưng ngựa, đánh bại Nông Trí Cao, để những kẻ lòng dạ bất trắc không dám tùy tiện xâm phạm biên tái nữa mới là đường chính đạo. Thiếu niên anh hùng đừng xen vào quá nhiều quyền mưu, vô tư mới dương uy được.

Nói đi nói lại, vòng vèo thế nào lại thành lỗi của mình rồi, thôi vậy, thôi vậy, chẳng phải chuyện của lão tử, đám quan văn các ngươi muốn phá nát Đại Tống này thì tùy, nhưng đừng hòng lão tử tiếp tay cho các ngươi.

Vân Tranh hiểu lắm chứ, đây là cái thời đại yêu cầu đạo đức cá nhân cao hơn yêu cầu năng lực, chỉ cần ngươi đứng ở cao độ đạo đức, cho dù ngươi làm mọi việc bung bét, thối khắm, người ta cũng chỉ chấm nước mắt, cảm thán nói, trời không chiều lòng người.

Phép tắc thông hành ở đời sau không có thị trường ở nơi này.

Vân Tranh thì lại không muốn làm một thánh nhân đại đức mà vô dụng, y không muốn giặc đến cửa chỉ biết treo cổ lên cổng thành tự sát, rồi được người đời khen ngợi.

Có câu nói, tính cách quyết định vận mệnh, nhưng hôm nay Vân Tranh phát hiện mình chẳng có cá tính riêng, khi nào cần cứng rắn thì mình sẽ trở nên cứng rắn, khi thấy phải điên dại thì giả điên giả dại, y không có giới hạn nhân cách, chuyện này do từ nhỏ vất vả phải phải luồn lách mà sống tạo thành, nên trước giờ làm việc không có tính nhất quán, bởi thế ngoài Vũ Thắng quân thì không tạo được uy, gần thì người ta nhờn, xa thì người ta oán.

Phiền lòng về quân doanh uống rượu thế nào cũng chẳng say, hai bầu rượu vào bụng, linh trí càng tỉnh táo.