Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 4 - Chương 55




Núi Không Động là nơi nhất định phải đi qua trên con đường tơ lụa cổ khi rời Quan Trung, phía tây nối Lục Bàn sơn, đông nhìn tới tám trăm dặm Tần Xuyên, nam dựa Y Quan sơn, bắc nối Trì Tiêu quan, sông Kính Hà và sông Yên Chi bao quanh nam bắc, rồi tụ hội trước núi này. Có rừng thông bạt ngàn, vách đá cheo leo, hang động chằng chịt, được gọi là Lũng Đông đệ nhất sơn. Lại vì tương truyền có tiên nhân Quảng Thành Tử tu luyện thành tiên ở đây, Hiên Viên hoàng đế cũng đích thân tới hỏi đạo của Quảng Thành Tử, cho nên núi này được đạo giáo suy tôn là thiên hạ đạo giáo đệ nhất sơn.

Phiền đây, trên núi này có nhiều động, thế là đạo tặc cũng nhiều, Đại Tống là cái triều đại quan phủ hèn yếu chưa từng có trên lịch sử, nên ai ai cũng có thể chiếm núi xưng vương, cầm cái đao nát là thoải mái ăn thịt miếng to, uống rượu bát lớn, làm Vân Tranh lần nào nghe tới cường đạo cũng thèm khát được làm cường đạo một phen, sướng quá mà, một huyện chỉ có mười hai cung thủ, sai dịch chèn ép bách tính là hảo thủ, chứ cầm đao đi đối phó với cường đạo thì quên đi.

Có lúc Vân Tranh nghĩ, mình giết cường đạo nhiều như vậy có phải vì ghen tỵ không?

Hiện vương của núi Không Động tên là Cái Thiên vương, bách tính gọi hắn là Nhục Man Đầu ( bánh bao thịt), đừng cười, không đáng cười chút nào đâu, vì chuyện hắn thích làm nhất là bắt người không chịu nộp tiền mãi lộ về làm bánh bao thịt, đem cho người nộp tiền ăn. Chẳng ai muốn ăn thịt người, cho nên khách thương thà đi đường vòng qua phủ Khánh Dương chứ không qua Nghi Châu.

Nói ra thì Nghi Châu thuộc về khu phòng vệ của Đức Thuận quân, tây quân luôn nổi tiếng tác chiến mạnh mẽ, không ngại hi sinh, song đói phó với Cái Thiên vương thì chịu, chẳng hiểu vì sao, đại quân hành động một cái là tên này biết ngay, trốn biệt vào núi sâu. Đại quân tha hồ mà tìm, khi nào tìm kiếm mệt mỏi là chúng nhảy xổ ra cắn trả, thế là đánh lần nào thua lần đó, có tới sáu vị đô giám vì thất bại mà bị chặt đầu, nên núi Không Động là chốn thương tâm của Đức Thuận quân.

Chủng Ngạc thấy Vân Tranh đồng ý là kéo y ngay về nhà mình, chỉ bản đồ núi Không Động trình bày: - Đạo phỉ trên núi thực ra chưa tới một nghìn tên, ta chỉ cần sáu bảy trăm người là đủ đánh bại Cái Thiên vương ở bình nguyên. Trước kia ta không có đủ mồi nhử tên này ra, hiện giờ thì khác, ngươi có hơn hai nghìn chiến mã, đây là một món hời cực lớn, chỉ cần Cái Thiên vương biết, nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay.

- Ta có năm trăm thân vệ, Mã Kim Hổ là một mãnh tướng, thêm vào hai trăm người của ngươi, diệt Cái Thiên vương không thành vấn đề.

- Có vấn đề đấy. Vân Tranh chen ngang:

- Vấn đề gì?

- Bộ hạ của ta ở Tây Hạ cũng không tổn thất một ai, rõ ràng đã an toàn về nhà, lại đi liều mạng với phỉ tặc, ích lợi chẳng thấy đâu, vì ngài tính lấy tiền thu được của chúng để trả tiền ngựa, vậy bọn ta liều mạng vì cái gì?

- Đừng lấy đại nghĩa ra thuyết phục ta, huynh đệ của ta quý giá lắm.

Vân Tranh chẳng chút khách khí phủ định kế hoạch của Chủng Ngạc, nghe là hiểu rồi quân doanh có gian tế của Cái Thiên vương, cho nên hắn không sợ quan quân, mà quan quân chẳng biết gì về hắn, lần nào đi tiễu trừ người ta cũng trốn biệt rồi, biết mẹ gì đâu, ai bảo nghìn người, lỡ chúng có vài ba nghìn, khác nào lấy bánh bao thịt ném chó, có đi không về.

Người của mình ai cũng đang nôn nóng một lòng chỉ muốn mau chóng trở về nhà, đây không phải thời điểm tốt để tác chiến.

Chủng Ngạc nắm chặt tay nói: - Đại trượng phu phải thế thiên hành đạo, dẹp sạch bất bình thế gian, ghét ác như thù mới là trang hảo hán, không uổng công sinh ra trên đời.

Vân Tranh lắc đầu: - Hai ta đều là quan thân, xách đao giết địch có chết cũng được triều đình ban thưởng, con cháu sống vô lo, bọn họ thì không, ai nấy là trụ cột trong nhà, chết một cái khác nào nhà sập, nên nếu có thể tránh nguy hiểm, là ta tận lực tránh.

- Thực lực Cái Thiên vương ai nói một nghìn người, tính luôn cả cấm quân Thuận Đức quân vào đó đi, ngài nói bọn chúng bắt không ít quan binh, chắc gì, có khi thấy làm cường đạo ngon lành quá nên theo thôi, con người mà, tay dính máu một lần là khó rửa sạch.

Chủng Ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm chấn song giật mạnh: - Chẳng lẽ cho chúng tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ chỉ tiền tài mới lay động được ngươi à?

- Không cần khích ta, phủ tôn là người cầm quân, thừa hiểu sĩ tốt muốn về nhà không thể tác chiến, nếu không đủ lợi ích thì khác nào xuất quân mà không có cớ, rất bất lợi.

Chủng Ngạc gật đầu: - Được, chiến lợi phẩm thu được ngươi chiếm ba thành, chiến mã tổn thất do ta bồi thường, thế đã được chưa?

- Một điều nữa, ngài phải tìm ra gian tế, ta ghét vừa đỡ tên trước mặt còn lo bị giáo đâm sau lưng, nếu không tìm ra gian tế thì ta đi đường vòng, ta là người mang đại công trở về, ai dám nói quân ta thiếu đại nghĩa? Muốn làm nguội lòng tướng sĩ sao? Vân Tranh dứt khoát nói:

Chủng Ngạc không phải là người kém mồm mép, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Vân Tranh ở mặt này, hơn nữa y nói rất có lý: - Ta nghi ngờ vài kẻ rồi, gian tế hẳn là trong số đó, ngươi tự tìm, ta chỉ phụ trách xuất binh.

Vân Tranh thở dài, muốn yên thân một ngày cũng không xong, hai nghìn con chiến mã, nay thành củ khoai nóng, từ quan phủ tới cường đạo, ai cũng muốn, nếu Trương Phương Bình ở đây, thế nào cũng chiếm đoạt một phần.

Chủng Ngạc được năm trăm chiến mã không thỏa mãn, hắn ta muốn nhiều hơn nữa, nhiệm vụ tiêu diệt Cái Thiên vương thực ra căn bản không có đường cho Vân Tranh từ chối, một vị tri châu tay nắm đại quyền quân chính mà dùng giọng thương lượng với y đã là nể mặt lắm rồi.

Ngũ Câu thấy Vân Tranh nắm chặt tay, ở bên nói: - Thế tôn trước khi thành phật có trăm triệu ác quỷ cắn nuốt, thế tôn với pháp lực vô thượng lấy huyết nhục nuôi ác quỷ, liên tiếp bảy năm thành phật.

- Lòng tham của ác quỷ có thể lấp đầy, lòng tham của con người là vô đáy, đó là ấn ký ở linh hồn, không trừ đi được, Địa Tạng vương bồ tát thề địa ngục chưa trống thì không thành phật, ước nguyện to lớn đó khó mà thực hiện. Ta kệ thế tôn Phật Tổ làm thế nào, ai vươn tay ra ta chặt tay, thò chân ta chặt chân, ta thà đề người ta sợ chứ không để người ta ức hiếp.

Bên ngoài kia đám Lương Tiếp, Bành Cửu vẫn vô tư vui cười, Vân Tranh không muốn làm ảnh hưởng tới tâm tình bọn họ, hôm nay cao hứng tới cùng.

- Tướng chủ ra rồi, mở tiệc.

Lương Tiếp thấy Vân Tranh đi tới thì hô lớn, thế là rượu mở nút đổ ra bát, thức ăn được bê lên, rau khô chấm tương dù kém một chút, nhưng rưới nước thịt lên vẫn ngon tuyệt.

- Mọi người có đủ hết chưa? Vân Tranh cầm bát rượu lên, hỏi lớn:

- Có! Toàn thể tướng sĩ đồng thanh:

- Vậy thì cạn!

Không cần người khác mời, tướng sĩ chiến thắng trở về tự có phương thức ăn mừng của mình, sau bát rượu đầu liền bỏ hết quy củ, chỉ có hoan lạc vô biên.

Ở Thanh Đường và Tây Hạ một thời gian dài, ai cũng học được vũ đạo đơn giản mà nhiệt tình sôi động của họ, rượu vào là nhảy múa, Ngỗi Minh là thích nhất, cười rất to, mặc vày màu như con bướm bay múa xuyên đám đông.

Chỉ có một người không tham gia vào ngày vui này, Hàn Lâm đứng trong phòng, cầm một bản tấu phong kín, đưa cho người trong bóng tối: - Đưa đến kinh sư lập tức.

Sau đó ngồi tựa vào cửa sổ, tay nhặt đậu rang, tay cầm vò rượu, chuyến đi Tây Hạ lần này, nguy hiểm không cao, nhưng lại là lần chấp hành nhiệm vụ có thu hoạch lớn nhất.

HẾT!

Sắp về tới nhà