Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 75




Xem ra từ lúc mình bước qua cửa là đã bị coi như người chết, tuy mình còn thở, còn bước đi, nhưng không ai coi mình còn sống nữa, tên đồng tử rải hoa gần mình nhất còn trừng mắt lên nhìn, chỉ bởi vì Vân Tranh bước hơi nhanh, làm hắn trải hoa không kịp.

Từ bé tới giờ chưa lần nào có đãi ngộ như thế, Vân Tranh thấy đây là lúc vinh quang nhất của mình, cố gắng thả lỏng thân thể để hưởng thụ.

Mắt Vân Tranh rất tốt, nhìn thấy Lục lão đầu tóc tai xõa xượi, hẳn trong lòng ông cụ lúc này căm phẫn tột độ, không sao cả, chập tối là không còn giận nữa rồi.

Ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay tốt tới lạ thường, bầu trời xanh như tấm vải mới nhuộm ở Đậu Sa trại, chẳng có bóng mây, mênh mông vô tận, mặt trời có bao nhiêu sức nóng tận tình phát ra, mới sáng sớm đã nóng nực.

Một lão đạo mặt mũi hiền từ đứng ở trên bậc thềm, hai hàng mi thọ trong gió sớm bay lất phất, cúi đầu nhìn Vân Tranh phía dưới.

- Ngươi đã biết tội chưa? Giọng lão đạo rất vang, tuy tóc trắng phủ kín đầu, râu như tuyết, nhưng da dẻ hồng hào, đôi mắt vẫng sáng, khí sắc cực tốt, xem chừng sống thêm một hai chục năm không thành vấn đề, thế này người ta không coi là thần tiên mới lạ.

Vân Tranh không muốn ngẩng đầu nhìn, thong thả bước lên bậc đá cao nhất mới nói: - Ta rất muốn nói ngươi là lão tặc tóc bạc, nhưng lại sợ ngươi giết ta ngay lập tức, nên ta chỉ nghĩ trong đầu thôi vậy. Cho dù ta có tội, cũng do quan phủ hỏi tội, ngươi cũng chẳng phải hoàng đế, trắng trọn ăn gian nói dối không sợ bị vạch trần à?

- Sư thừa ta theo Lão Tử, đạo pháp tự nhiên. Trương Cát chẳng giận:

- Ồ, vậy là lão chặn cả hai đầu rồi, ta không còn lý mà nói nữa. Lão đạo, trước mặt ta đừng có ra cái vẻ thế ngoại cao nhân với ta làm gì, rõ ràng cũng là người, cũng ăn ngũ cốc, sống trong hồng trần lại nói mình xuất trần, bao năm qua ông chỉ tu luyện cái da mặt thôi sao?

Trương Cát cười: - Ta còn tưởng ngươi sẽ nói ta sẽ bị thần linh trừng phạt.

Vân Tranh cười nhạt: - Phàm là người có chút kinh sợ với thần linh sẽ không bao giờ mượn danh thần linh làm sằng làm bậy, ta tới đây với nguyện vọng duy nhất là tiếp nhận thiện ý của ông, dù sao cái đạo tràng này rất phí tiền, mà tiền đều là mồ hôi nước mắt của tín đồ, không nên lãng phí. Nói với đồ tử đồ tôn của ông, khi niệm kinh thì thành kính một chút, ta sẽ nghe thật kỹ, đem lời chúc phúc của các người đi nghênh đón Lục Khinh Doanh.

Trương Cát rất khách khí mời Vân Tranh vào Thanh Vân điện, đây là hội trường chính của đạo tràng, lúc này có vô số cao đạo tụ hội.

Tam Thanh cao lớn bên trên, mỗi bức tượng đều gần như chạm tới trần đại điện, mỗi bức tượng đều mang nụ cười từ bi, Vân Tranh bái lạy, sau đó lấy ba nén hương đàn đi tới gần bàn thờ châm lửa dâng hương, thứ này quý lắm, nghe đâu chỉ Đại Lý và Thổ Phồn mới có, không ngờ đám đạo sĩ tìm được.

- Bần đạo tìm khắp Thành Đô, không ngờ thứ này bị đám xướng phụ dùng để xông váy áo, thật không thể tha thứ, khinh nhờn bảo vật, thần linh sẽ giáng tội. Trương Cát thấy Vân Tranh tiếc nuối nhìn thẻ hương, giận dữ nói:

- E là bọn họ không đợi được tới thần linh trừng phạt, mà là ông trừng phạt hả, hay ông cho rằng mình đã là hóa thân của trời cao trên cõi đời rồi?

- Nhân đạo như thiên đạo, sinh sinh tử từ chỉ là bọt nước, như ve mùa thu trên lá cây, ngươi giữ mình còn không được, nghĩ nhiều làm cái gì?

Đối với người chỉ sống được hai ngày nữa, Trương Cát rất kiên nhẫn, mỗi câu hỏi của Vân Tranh đều trả lời, y càng tỏ ra bất kính ngỗ ngược, càng chứng tỏ đây là kháng cự tuyệt vọng trước khi chết.

Hương đã được thắp, Vân Tranh cũng lắng lòng lại, hương giờ của Đại Tống chẳng chuẩn chút nào, lúc nhanh, lúc chậm.

Thủy lục đạo trạng quả nhiên long trọng, vô số đạo sĩ mặc đạo bào hoa lệ xuất hiện, vài vị còn mặc đạo bào thêu kim tuyến, Vân Tranh khoanh chân ngồi trên bồ đoàn giữa đại điện, hứng thú nhìn đạo sĩ múa may quay cuồng xung quanh mình, Trương Cát cũng tay cầm phất trần, tay giơ cao chuông vàng, lắc leng keng.

Chả hiểu bọn họ đọc thứ kinh gì, nhưng âm thanh rất có nhịp điệu cứ chui vào lỗ tai, Vân Tranh cố bịt tai thế nào, thì sóng âm chết người đó vẫn qua mũi y, qua lỗ chân lông luồn lách tới não.

Trương Cát thấy Vân Tranh thống khổ thì mỉm cười, người đời ngu muội, một đoạn kinh văn đã phá vỡ tinh thần, chỉ cần vỏ trứng vỡ rồi, lòng đỏ sẽ chảy ra thôi.

Vân Tranh mới đầu còn ngồi, dần dần phủ phục dưới dất, tiếp đó nằm thẳng ra, cả đêm hôm qua trò chuyện với Vân Nhị, giờ thêm thứ kinh văn tác dụng thôi miên này, thế là lăn ra ngủ.

Trương Cát bước tới bên cạnh Vân Tranh, đều đều đọc kinh, một tên Vân Tranh sống hay chết có đáng kể gì, nhưng uy nghiêm của đạo môn ở đất Thục không cho phép bất kỳ kẻ nào khiêu chiến, đã cho cơ hội mà y không chịu lùi bước, y đã không nể mặt đạo gia, vậy không thể trách đạo gia tàn nhẫn.

Lục ông ngồi dưới ánh mặt trời, mái tóc trắng buông xõa, hai tay vịn ghết, mặt không dấu được lo lắng, Lục gia không có quan lớn, dân ý trước thần quyền vô cùng yếu ớt, cái tiếng nhà trung thiện tích lũy nhiều đời cũng không cách nào ngăn được đạo gia, Vân Tranh vẫn phải bước vào Thừa Yên quan, trời xanh, hôm nay trời xanh tới chói mắt, rít lên từ kẽ răng: - Thiên đạo bất công.

Lục Hòe cũng không ngừng run rẩy, cuối cùng nắm chặt tay nói: - Phụ thân về thôi, thời tiết quá nóng, người nên bảo trọng sức khỏe, nơi này có hài nhi rồi.

Lục ông nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy bầu trời nữa, căm phẫn hô lớn: - Cả đời ta trải qua vô vàn bất công khổ nạn, nhưng ta đều cho rằng đó là sự khảo nghiệm của trời, nhưng lần này, lão phu không tin trời cao nữa, nếu ông ta có linh thiêng, phải giáng sấm sét đánh nát cái đạo quan này thành gạch vụn. Nên ta phải ở đây nhìn, nhìn bất công lớn nhất trên đời sinh ra thế nào.

Tiếng chập cheng rồi tiếng khánh sắt đánh thức Vân Tranh từ giấc mộng, dụi mắt một lúc mới giật mình nhận ra mặt trời đỏ ối đã ngả hẳn về phía tây, quay ngoắt đầu nhìn ba thẻ hương, tàn hương dài ngả nghiêng trong gió, còn lại chưa tới một tấc.

- Ngươi còn sống được một ngày nữa, hãy trân trọng, an bài hậu sự cho tốt. Trương Cát như một bậc trưởng giả hiền từ khuyên bảo con cháu lầm lạc:

- Mót tè, đi trước đây. Vân Tranh không dông dài, bước nhanh khỏi đại điện, không ai ngăn cản Vân Tranh, y muốn trốn cũng không trốn được.

Trương Cát đứng trong đại điện nhìn Vân Tranh bước đi vội vã: - Mai là ngày dương chí âm sinh, hãy dùng ngũ lôi thiên tâm chính pháp, tiễn y đi, người ta là đệ tử cao nhân, đừng làm quá khó coi.

Đạo sĩ gầy gò gật đầu, quay lại vị trí, Hậu Thổ Kinh còn chưa đọc song, đây là bộ kinh văn siêu độ vong linh, nghi thức không thể dang dở.

- Sư tổ, đạo tổ đang bốc khói. Một đạo sĩ trẻ chỉ bức tượng tam thanh đang bốc khói nghi ngút nói:

Vân Tranh chạy như ma đuổi, ra tới ngoài đường nhìn thấy Lục ông vẫn ngồi trên ghế đợi tin tức, còn chưa kịp nói gì, một luồng sóng không khí cuồng bạo quét qua, làm người y như muốn hất lên, đuôi ngựa phía sau đầy bay ra phía trước.

Tiếp ngay đó là tiếng nổ kinh khủng, Vân Tranh bị thổi tung lên không trung, bay đi mấy mét, ngã bịch xuống đất, hai tai ù đi, mắt đầy đom đóm, đầu óc bùng nhùng, mặt đất rung rinh như rồng chuyển mình, cắn răng lăn xuống cái lư hương lớn ở ngoài quan, ôm chặt lấy chân nó. Chỉ thấy không ngừng có gạch ngói rơi rào rào bên cạnh, có cái rơi trúng lư hương phát ra tiếng choang choang.

Lục ông cách khá xa vẫn bị dư chấn ảnh hưởng, Lục Hòe liều mạng lấy người che cho cha mình, nhưng ông cụ đẩy hắn ra, ông phải tận mắt thấy cảnh này.

Những tiếng nổ như sầm rền nối tiếp nhau, trong bụi đất mùi mịt, chỉ thấy mấy cái cột lớn đổ nghiêng ngả, đạo quán hùng tráng nay còn đâu.

- Trời cao có mắt, trời cao có mắt. Toàn thân bụi đất, Lục ông chẳng bận tâm, hai hàng nước mắt chảy dài, quỳ xuống lạy trời xanh bằng sự thành kính lớn nhất, cả đời này ông sẽ không thể quên được ngọn lửa đỏ sậm như như hỏa long trùng thiên đó, khiến nóc đại điện nhấc lên, hóa thành mưa ngói rơi xuống, chỉ có trời phạt mới uy lực như vậy.

Dưới ánh tàn dương đỏ ối, bụi đất từ từ lắng xuống, nơi vốn là Thanh Vân điện chỉ còn là đống hoang tàn, nhưng tên tiểu đạo sĩ may mắn sống sót run rẩy, máu không ngừng từ lỗ tai chảy ra, xung quanh xác người ngổn ngang, không có thương tích, nhưng thất khiếu chảy máu, cảnh tượng như dưới địa ngục.

Quỳ bái trước thiên uy không chỉ có Lục ông, còn cả Hoàng ông, Trịnh ông cùng rất nhiều bách tính chứng kiến, đây là thần linh, đây là trời cao, tức thì tiếng khẩn cầu lôi công, điện mẫu tha mạng vang vọng khắp đường.

Bành Lễ tiên sinh muốn té xỉu, ông ở trên lầu gác cao từ xa nhìn Vân Tranh đi vào Thừa Yên quan, lòng đầy bi ai, ngồi đó không ăn không uống suốt cả một ngày, tới khi bị âm thanh kinh thiên động địa kia đánh thức, lông tóc dựng cả lên, nhìn về phía Thừa Yên quan, chỉ còn thấy khói bụi, xung quanh bách tính người quỳ rạp xuống đất, người la hét bỏ chạy, người khóc lóc, đường phố rồi loạn.

Chưa từng tin quỷ thần, lần đầu tiên trong đời, ông muốn quỳ xuống, nhưng gối chỉ cong xuống một nửa thì dừng lại...

Vân Tranh loạng choạng bước ra khỏi Thừa Yên quan, đi được vài bước lại ngã, xương cốt như tan rã, tai thì ù đặc, nhìn cảnh tượng nhốn nháo phía trước.

Lục ông râu ria đầy bụi, tóc bù xù nhếch nhác, nhưng vô cùng phấn chấn, đá tôn tử vẫn đang quỳ đưới đất, quát: - Lấy rượu cho lão phu, lẽ trời rành rành, báo ứng chính xác, thời khắc này sao có thể thiếu rượu? Hoàng huynh, Trịnh huynh, hôm nay không say không về.

Hoàng Nguyên Hải, Trịnh Duy Trung cười ha hả, không cần đổi chỗ, uống ngay ở đây, nhìn đống đổ nát kia một cái, uống một ngụm rượu là khoái sự đời người.

Vân Nhị vòng qua ba ông già đang lên cơn, nhào vào lòng người Vân Đại như quả đạn pháo, làm hai huynh đệ ngã lăn ra đất, vẫn cười khanh khách, Hoa Nương, Tịch Nhục nhìn cảnh này đều dừng bước, nhường không gian cho huynh đệ bọn họ.

Vân Tranh xoa đầu Vân Nhị, nói: - Chúng ta về nhà thôi, nếu không cổng thành đóng mất thì không có chỗ ngủ.