Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 63




- Trước kia Đại tướng quân nói tối đa chỉ có năm nghìn quân Liêu về được Trung Kinh đạo, lão phu còn cho rằng ngài cố ý muốn khuếch đại công lao, chẳng qua khi đó thấy đại quân chiến thắng không nói ra. Trần Lâm thúc ngựa đi giữa đống thi thể nói: - Giờ xem ra ngài nói quá rồi, năm nghìn tên về được là may.

- Ông đừng xem thường khao khát sống của con người, chỉ cần đủ kiên cường, bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích.

Trần Lâm cười: - Lão phu lại thấy sinh mạng rất yếu ớt và chẳng có lựa chọn.

- Đó là vì dũng sĩ thực sự ở Đông Kinh quá ít, ông lại quanh năm sống ở cái thành thị bị son phấn tiêm nhiễm, muốn nhìn thấy những sinh mệnh ngoan cường thôi. Vân Tranh dừng ngựa cảm khái: - Hề Cốc Tán từng nói, trí tuệ dùng để giết người không phải trí tuệ chân chính, từ khi đầu ông ta được gửi tới, ta nhận ra lời của ông già quật cường đó vô cùng chính xác.

- Đại tướng quân không nên dao động, tất cả chuyện ngài làm cũng vì đại nghiệp quốc gia mà thôi.

Vân Tranh xua tay: - Ta hiểu, song cho dù là bi ai giả dối cũng không nên có suy nghĩ đáng băm vằm như ông, biết xót thương đồng loại mới là tâm thái chính xác.

- Vì sao cần an ủi bản thân? Chẳng lẽ ngài không biết nay cả Đại Tống đều ca đại nghiệp giết người của ngài sao?

- An ủi bản thân thôi, đó là chuyện thường của nhân tính, không hề ảnh hưởng tới điều ta cho rằng cần làm. Vân Tranh trả lời câu cuối cùng, kẹp bụng đại thanh mã, dần dần tăng tốc chạy đi.

Trần Lâm thấy Vân Tranh không muốn cùng mình thảo luận chuyện giết người thì tiếc lắm, không có nhiều cơ hội để trao đổi sâu hơn với Vân Tranh, y có vẻ rất không thích mở lòng với người khác, cho dù là lúc tâm tình kích động nhất cũng giống như có bức tường vô hình ngăn cách với phần còn lại của thế giới.

Y hay nói ra những đạo lý mới mẻ, thậm chí khiến bậc đại gia như Vương An Thạch cũng phải suy nghĩ nửa ngày, y giống như con đom đóm trong đêm, rất bắt mắt.

Trần Lâm cho rằng nếu vượt qua được bức tường vô hình chắn trong tim Vân Tranh, nói không chừng nhìn rõ y là người thế nào.

Nay toàn thiên hạ đang nghiêng tai lắng nghe từng lời của y, chỉ cần y hạ lệnh một tiếng, rất có thể làm thiên hạ chấn động.

Đừng thấy Văn Ngạn Bác dám vô lễ trước mặt Vân Tranh mà nhầm, ai chẳng biết sau lưng ông ta vã mồ hôi ra sao, chẳng qua vì thể diện thôi, một lời quá giới hạn, rất có thể chuốc lấy đại họa.

Vân Tranh vươn tay phải ra, một con hải đông thanh to lớn từ trên không sà thẳng xuống, xoay một vòng ở tầm thấp, đậu chính xác lên tay y, móng vuốt quắp chặt lấy khải giáp.

Nếu đã gọi nó xuống thì tất nhiên phải khao thưởng, hải đông thanh đã dùng đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào tay trái Vân Tranh tìm cái ăn.

Một miếng thịt khô được ngâm mềm ném ra, nhanh chóng chui vào bụng hải đông thanh, nó vẫn bất mãn phát ra tiếng rúc từ cổ họng, biểu thị mình chưa được ăn no.

Có ai nuôi ưng lại cho ăn no chứ? Vân Tranh rung tay, hải đông thanh mượn lực bay vút lên trời.

Chẳng bao lâu sau hải đông thanh bắt được một con hạn thát béo múp thả trước chiến mã của Vân Tranh coi như là báo đáp vừa ăn thịt khô của y.

Hôm đó quân Tống chôn cất thi thể trên hoang nguyên nhìn thấy chủ soái của mình cùng hai con hải đông thanh chơi suốt cả ngài.

Thi thoảng đại soái ném một cái gậy gỗ nhỏ đi thật xa, đợi hải đông thanh lao đi bắt lấy mang về, rồi lại tiếp tục.

Chân trời xuất hiện ráng chiều như bông, chứng tỏ mấy ngày tới thời tiết sẽ rất tốt, thích hợp cho băng tan, thích hợp cho cây trổ lá, cũng thích hợp để hành quân vạn dặm.

Đại quân đã sẵn sàng rồi, chỉ cần đợi thời tiết thuận lợi, bọn họ sẽ lên đường, mục tiêu đầu tiên thành Hoằng Châu!

Mục đích, giết người!

….

Mặt trời chiếu lên người Vân Tranh, tất nhiên cũng chiếu lên người Da Luật Hồng Cơ, nó luôn vô tư, dù thánh nhân hay ác ma, mặt trời vẫn chiếu ánh nắng ấm áp của nó lên người, không hề thiên vị.

Da Luật Hồng cơ đang ôm một con ly miêu trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như lửa của nó chuyển động theo bàn tay đang vuốt ve mình.

Quỷ nô tướng quân quỳ rạp trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám.

- Nói thế là Vân Tranh đã rời Tây Kinh rồi, quỷ nô, ngươi nói xem, y sẽ đông tiến hay bắc thượng?

- Nô tài cho rằng mục tiêu của y vẫn là Yến Vân.

Da Luật Hồng Cơ bật cười: - Vân Tranh chưa bao giờ che dấu ý đồ của mình, trẫm không nên hỏi câu này mới đúng.

Quỷ nô tướng quân tiếp tục cúi đầu không dám lên tiếng.

- Mấy năm qua trẫm làm gì cũng không thuận lợi, tin tốt duy nhất là Triệu Trinh sắp chết, dù là tin tốt đó, suốt năm năm qua hắn vẫn chưa chịu chết.

- Tống đề nằm trên giường, nhưng tướng quân của hắn phá thành của trẫm, cướp đất của trẫm... Ha ha ha, trẫm còn khỏe mạnh, nhưng tướng quân của trẫm chỉ biết thua hết trận này tới trận khác.

Lời này vừa dứt toàn bộ quan viên trong doanh trướng quỳ xuống thỉnh tội, hô lớn: - Thần đáng tội chết.

- Nếu giết các ngươi mà hồi sinh được dũng sĩ chết trận của trẫm thì trẫn không ngại giết hết các ngươi, nhưng nói chỉ là nói mà thôi. Nay Đại Liêu ta tình thế bấp bênh, các ngươi còn không chịu mở mắt ra, từ bỏ những lợi ích nhỏ nhặt của mình, thì Đại Liêu hết rồi.

Da Luật Nhân Tiên, Da Luật Ất Tân rời hàng khởi tấu, tránh nặng tìm nhẹ nói: - Bẩm bệ hạ, Tây Kinh chiến bại là do Tiêu Đả Hổ vô dụng, Hề Cốc Tán phản bội mà ra, nay kẻ có tội đã bị trừng trị, mất Tây Kinh chẳng qua là giọt nước giữa biển, không làm lay chuyển được gốc rễ của Đại Liêu.

- Chỉ cần bệ hạ vung tay hô một tiếng, nhất định có thiên quân vạn mã tuân theo, xin bệ hạ chớ đau lòng.

Da Luật Hồng Cơ nhìn hai vị sủng thần của mình, mỉm cười: - Ái khanh nói phải lắm, chỉ là ác tặc Vân Tranh đã xuất binh rời Tây Kinh, không biết vị ái khanh nào bắt y về cho trẫm?

Da Luật Nhân Tiên cắn răng nói: - Vi thần nguyện phân ưu cùng bệ hạ.

- Lòng trung thành của ái khanh làm trẫm rất mừng, nhưng ác tặc Vân Tranh là danh tướng của nước Tống, khanh tuy anh dũng, song chưa phải là đối thủ của y.

Da Luật Nhân Tiên thầm thở phào, hiện giờ có ai dám nói đối diện với Vân Tranh mà không có áp lực thì chỉ là lừa mình lừa người thôi.

Mặc dù Da Luật Nhân Tiên tán thành giết cả nhà Tiêu Đả Hổ, nhưng hắn phải thừa nhận, ở đạo quân trận, Đại Liêu không có mấy người hơn được Tiêu Đả Hổ, mà hắn tuyệt đối không phải một trong số đó.

Da Luật Ất Tân đành phải nói: - Nếu bệ hạ không đánh giá cao Đạt Lỗ, vi thần tự nhân có vài phần dũng lực, nguyện ra sức vì bệ hạ.

Da Luật Hồng Cơ cười lớn: - Chính hợp ý trẫm, Đạt Lỗ tuy không thiếu dũng lực, nhưng không đủ cơ biến, e thua thiệt bởi Vân Tranh giảo hoạt, còn khanh từ nhỏ đã có tâm tư tỉ mỉ, là nhân tuyển cầm quân hàng đầu, trẫm cho khanh mười lăm vạn nhân mã, tiếp đó còn có sáu vạn nhân mã Trường Sơn tộc đi sau.

- Trẫm không cần đánh bại Vân Tranh, chỉ cần khanh cản y ở Phụng Thánh Châu, đợi trẫm tiêu diệt Địch Thanh xong sẽ quay lại hợp quân với khanh.

Da Luật Ất Tân đứng lên: - Thần sẽ kiên thủ tới khi bệ hạ tới, đồng thời tìm cơ hội đánh bại sơ bộ Vân Tranh.

Da Luật Hồng Cơ sầm mặt: - Khanh nhớ kỹ, trẫm không cần khanh xuất kích, chỉ cần kiên thủ đợi trẫm là đủ rồi.

- Thần tuân chỉ. Da Luật Ất Tân khom người nói, định về hàng, do dự một lúc lại lên tiếng: - Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có tộc nhân từ Tây Kinh tới, mang theo một lá thư của Vân Tranh.

Nghe tới Tây Kinh là Da Luật Hồng Cơ có dấu hiệu muốn nổi điên: - Người Tây Kinh trong lòng trẫm đã chết hết rồi, nếu còn kẻ chưa chết thì giết đi, thư của Vân Tranh chẳng qua muốn chế nhạo trẫm thôi, không xem cũng được, đem đi thiêu cùng.