Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 57




Vốn Vân Tranh quyết tâm lờ ông già cổ hủ tới cùng cực này đi, ai ngờ Hề Cốc Tán thừa cơ cầm chén rượu đi tới, nhìn vào mắt Vân Tranh: - Lão phu xin Vân hầu xót thương nhân mạng, bỏ qua cho đám phụ nữ trẻ nhỏ kia.

Vân Tranh nghiêm túc nói: - Bọn họ đã thành gia quyến của lão tiên sinh, Vân mỗ sao còn dám làm hại, lão tiên sinh nói đùa rồi.

Hề Cốc Tán lắc đầu: - Bội tín bội nghĩa trong mắt nho gia là tội ác, nhưng trong mắt binh gia như Vân hầu, binh bất yếm trá, nói dối không phải là tội, nên lão phu phải xác nhận lần nữa, ngài không dùng âm mưu với họ.

- Nếu như Vân hầu thấy công huân ở Tây Kinh chưa đủ lớn, đừng ngại lấy đầu lão phu, một cái đầu của lão phu hơn ngàn cái đầu vô dụng kia.

Vân Tranh cười: - Hai quân giao chiến không từ thủ đoạn, bất kể gian kế gì trong mắt binh gia cũng là chuyện hợp lý, nhưng lão tiên sinh không cho rằng, bọn ta bất kỳ lúc nào cũng không biết chữ tín đấy chứ?

- Núi xương biển máu không phải là mỹ cảnh nhân gian, Vân hầu lại say mê với nó, vì lòng riếng mà chém giết vô số, công danh nhuốm máu là điều ngài muốn sao? Làm hầu gia rồi lại muốn làm vương gia, làm vương gia lại muốn làm hoàng đế, lòng tham vô cùng, không bao giờ là có điểm cuối, hầu gia đừng đi theo con đường đó.

- Vì bản thân, vì con cháu, sao không mau mau quay đầu.

Xác định Vân Tranh không có ý làm hại phụ nữ trẻ nhỏ kia, không khỏi lòng sinh thiện cảm, thấy Vân Tranh đi vào con đường sai trái, không nhịn được khuyên.

Vân Tranh dở khóc dở cười, người này bất kể có ác ý hay thiện ý với mình đều khiến người ta khó tiếp nhận: - Con đường của Vân mỗ dừng ở Yến Vân, đó là đỉnh cao nhân sinh của Vân mỗ, sau khi lên tới đỉnh cao đó, Vân mỗ lập tức đi xuống.

Ánh mắt Hề Cốc Tán trở nên ảm đạm, chắp tay: - Ngày mai lão phu về kinh, từ biệt Vân hầu ở đây.

Vân Tranh đáp lễ: - Tiên sinh vừa rồi vì mỗ lo lắng, giờ mỗ lo cho tiên sinh, trận chiến này tinh nhuệ quý quốc tổn thất lớn, nghe nói hoàng đế quý quốc đã mất đi nhân tính cuối cùng, trước đó ta nhận được tin báo Tiêu hoàng hậu đã bị treo cổ trong vương cung, tiên sinh trở về e lành ít dữ nhiều.

- Con không trách lỗi cha, tôi không kể tội vua, nhất là trước mặt kẻ địch. Hề Cốc Tán khôi phục sự ung dung vô úy:

- Nhưng tiên sinh dẫn số phụ nữ trẻ nhỏ kia về là hại bọn họ, số quân Tây Kinh trốn thoát e không thể đủ Liêu hoàng trút giận, các vị về kết cục khỏi nói cũng biết. Vân Tranh chân thành nói:

- Tiêu Đả Hổ mất quân nhục quốc, lão phu vì cầu sống mà uốn gối với kẻ địch, chặt đầu không hề gì. Vân hầu nói nhiều vô ích, lão phu cáo từ.

Hề Cốc Tán lần nữa chắp tay rồi đi, Vân Tranh cũng không cản, lời cần nói đã nói rồi, ông ta đã không muốn sống lại còn kéo đám phụ nữ trẻ nhỏ chết cùng, không liên quan tới mình.

Vương An Thạch và Tô Tuân theo tiễn, với người có phong cốt như vậy, bọn họ kính trọng từ tận đáy lòng.

Còn Vân Tranh, đúng sai không quan trọng, y là chủ soái toàn quân, sĩ khi chỉ có thể tăng không được giảm, nâng chén lên: - Chư tướng, chúng ta là quân nhân, chuyện vui trên đời không gì bằng thắng trận, nay chúng ta chặt đầu Tiêu Đả Hổ, đánh bại Liêu quân, là đại thắng của Đại Tống, không thể không ăn mừng, cạn!

Các tướng vui vẻ nâng chén, cùng Đại tướng quân uống cạn.

Ba ngày Lý Đông Sở và Hàm Ngưu truy kích trở về, lúc này Tây Kinh đã trở nên náo nhiệt, trải qua sự tu bổ của hơn hai vạn dân phu, tòa thành cổ khôi phục vẻ cũ, dù sao đại chiến không nổ ra ở nơi này.

Vân Tranh dẫn dẫn Hầu Tử đi lại trên đường, tuy nói đi qua đi lại đều là nam nhân, nhưng cũng làm người ta yên lòng hơn vẻ tiêu điều vài ngày trước.

Có câu người mới là linh hồn vạn vật, thật chẳng sai chút nào, một tòa thành hoặc một ngôi nhà mà không có hơi người thì chẳng khác nào hoang sơn u cốc.

Đám phụ nữ trẻ nhỏ được Hề Cốc Tán đưa đi, Vân Tranh còn cấp cho bọn họ lượng lớn lương thực và xe trượt, hi vọng chặng đường cuối cùng của bọn họ không đến nỗi quá khổ.

Thôi Đạt đi rồi, khi đi Vân Tranh không hỏi, mà hắn cũng không từ biệt, nhưng hắn để lại một bức thư, trong thư chỉ có vài chữ, muốn Vân Tranh sau khi vào phòng tới một căn nhà cắm cờ ở tường tây, tìm một người.

Lá thư đó đã bị Vân Tranh đốt đi, không muốn dính vào chuyện này, y cũng quên rồi, nhưng hôm nay lang thang trên đường, đột nhiên nhìn thấy một căn nhà cắm lá phướn trắng dài ba xích, đó là phướn chiêu hồn, chẳng biết chiêu hồn ai, đột nhiên nổi lòng hiếu kỳ.

Hầu Tử đẩy cửa, một lão phó áo xanh chắp tay đứng giữa sân tựa hồ chờ đợi đã lâu, gia tướng Vân gia tràn vào khắp nhà, lục tung mọi thứ kiểm tra, lão phó kia như không nhìn thấy vẫn khom người đứng đó.

Một lát sau xác nhận không có nguy hiểm gì, Vân Tranh bước vào nhìn quanh: - Ta tới rồi.

Lão phó lấy từ ống tay áo ra một bức tranh, đối chiếu với Vân Tranh rồi đưa tay ra mời.

Đây là một viện tử hai gian, lão phó không vào phòng mà đi xuyên hành lang tới giếng trời, không lớn, miễn cưỡng nhìn thấy bầu trời một trượng, giữa đất trống có một miệng giếng, toàn là rêu khô, lão phó chỉ miệng giếng, sau đó lấy bọc hành lý treo ở cửa, cứ thế mà đi.

Hầu Tử phất tay, một gia tướng leo xuống, cái giếng rất sâu, gia tướng xuống được một nửa hô: - Lão gia, có một cái hang.

Vân Tranh gọi gia tướng lên, ngồi ở miệng giếng một lúc rồi nói với Hầu Tử: - Thuận theo phương hướng cái hang đào một lối đi khác, không đi theo đường giếng, đào xong rồi báo với ta, không cho phép bất kỳ ai tiếp cận chỗ này.

Hâu Tử gãi đầu: - Lão gia thấy có nguy hiểm?

- Cẩn thận không bao giờ sai, từ khi bắc chinh ta không tin ai nữa, giờ ở Đại Tống này người có ác ý với chúng ta nhiều hơn người có thiện ý.

Hầu Tử theo Vân Tranh ra ngoài, vừa đi vừa nói: - Tiểu nhân và Hàm Ngưu không phải là người Tống, mà là người Đậu Sa trại.

Vân Tranh cười: - Tất nhiên, nếu cả ngươi và Hàm Ngưu cũng không tin được nữa thì ta chết thế nào cũng không oan.

Về tới quân doanh ở, Vân Tranh không ở trong căn nhà Vương An Thạch, không phải vì không tin, mà do thói quen, chủ soái thì phải quân doanh với quân sĩ.

Nói tới tín nhiệm, Vân Tranh thà tin Vương An Thạch chứ không tin Thôi Đạt, y tin tưởng Thôi Đạt hoàn thành công việc mình giao phó, không có nghĩa là tin vào con người hắn, dù hai người là đồng song, chí giao hơn chục năm, nhưng hai chữ tin tưởng không thể tùy tiện phó thác.

Nhờ có Hoa Nương, Vân Tranh chưa bao giờ đoạn tuyệt liên hệ với kinh thành, cục diện nơi đó bây giờ rất hiểm ác, hi vọng duy nhất của Vân Tranh là mong Lam Lam đợi tới khai xuân hẵng ra tay với hoàng đế, hoàng hậu, nếu không chính cục rối loạn, bắc chinh không thể tiến hành.

Một khi khai xuân mình sẽ tới địa giới Nam Kinh nước Liêu, khi đó bất kể ai chấp chính Đại Tống đều phải kiên định bắc chinh, nếu không mấy chục vạn quân bị vây hãm ở nước Liêu, Đại Tống sẽ có nguy cơ lật sào.

Thời gian tiến vào tháng ba, lúc này Giang Nam đã sớm cỏ cây tốt tươi, chim chóc chao liệng, tuyết ở Tây Kinh thì vẫn chưa tan, gió Sóc ù ù, chẳng có chút ấm áp nào.

Thay đổi duy nhất là mặt trời ngày càng lên cao.

Mùa đông ở phương bắc rất dài, Vân Tranh nghe nói băng ở bắc hải ngày càng tan muộn hơn, đôi khi gấu đã tỉnh ngủ mà cái hồ quen thuộc hay bắt cá còn chưa tan băng.

Thời kỳ tiểu băng hà lại lần nữa bắt đầu, Vân Tranh chỉ muốn lưu lại không gian, hoặc là một con đường phản kháng trước khi Nữ Chân nam hạ.

Rặng núi liên miên phương bắc nhiều lần bảo hộ chủng tộc của mình, Vân Tranh mong lần này nó cũng làm được.

Gió bắc thổi qua khe hở của căn lều, thổi tung tàn lửa trên bếp, thổi bay cả tờ giấy trên bàn.

"Giúp ta toàn thây!"

Đó là yêu cầu cuối cùng của Thôi Đạt, hắn đã không hi vọng gì vào kiếp này nữa.

Bất kể nhân vật số hai mưu sát hoàng đế nào cũng bị nhân vật số một giết chết, đó là quy luật tất nhân của sự vật cũng như lịch sử.