Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 18




Cùng lúc đó ở Nhạn Môn Quan, Vân Tranh vẫn chưa thể xuất quân.

- Nông điền ở phụ cận Hà Khúc phân cho nông dân mới di cư tới không phải là chủ ý hay, xung quanh Hà Khúc có nông dân và số ít tiểu thương, cuộc sống của bọn họ vốn thanh bình, nhưng ba mươi vạn lưu dân Tần Châu tới làm loạn hoàn cảnh sinh sống nơi này, được không bằng mất.

- Người mới tới không có gì hết, trong thời gian ngắn căn bản không thể tự cấp tự túc, dưới tình huống đó bọn họ chẳng thể cung cấp lương thực cho biên quân, còn tiêu hao lương thực của Hà Khúc, Vương công, ta muốn biết đại lão trong triều nghĩ gì vậy?

- Tại sao bọn họ lại gửi ba mươi vạn người tới vào lúc này, bọn họ muốn giúp ta bắc chinh hay níu chân kéo tay? Vân Tranh cực kỳ tức giận với ba mươi vạn lưu dân Bàng Tịch đưa tới:

Mấy năm qua Quan Trung hạn hán liên miên, thêm vào thuế má nặng nề, khiến bách tính bỏ đi hàng loạt, nghe nói trong dãy Tần Lĩnh cực kỳ nhiều dã nhân lưu vong, vì quanh năm trong núi không có muối ăn, không ít người toàn thân mọc lông trắng.

Có trời mới biết vì sao đám Bàng Tịch lại kéo những người này ra khỏi núi đưa tới Hà Khúc.

Vương An Thạch ngửa mặt thở dài: - Người ta nói đó là do biến pháp của ta tạo nghiệt, vì thế đưa tới trước mặt ta.

- Chiến sự Hà Khúc đang khẩn trương, đám người Bàng tướng đúng là thất sách rồi. Trần Lâm mặt cũng trắng bệch:

Vương An Thạch ngửa mặt cười lớn: - Bọn họ đã nói ta tạo nghiệt vậy thì để ta gánh vác, Vân hầu, hãy để ta truân điền ở Nguyệt Lượng hà.

- Nay ông một thân một mình chẳng làm được gì. Vân Tranh vốn còn tưởng Vương An Thạch tham gia vào chuyện này, nhưng thấy hai má Vương An Thạch đỏ rực là biết ông ta phẫn nộ thế nào:

- Thuyền nát vẫn có ba cân đinh, Vân soái cứ bắc chinh, Vương mỗ ở lại truân điền, đợi ngài bắc chinh chiến thắng trở về nơi này nhất định sẽ thành Giang Nam ngoài biên ải.

- Bây giờ mùa đông giá rét, những người đó ở ngoài đồng hoang vài ngày, có khi chết rét hết, giờ không kịp làm nhà rồi, đào hang ở tạm đi. Đến khi quân ta lên đường, nhường cho họ một quân doanh, người ta phái họ tới đây là ép ta sớm ngày xuất chinh, nhường ra quân doanh.

Trái tim chính khách làm bằng đá, Vân Tranh coi như nghiệm chứng điều này rồi nên y ném tấu chương vừa viết xong vào chậu lửa, giờ nói gì cũng vô ích, y thậm chí có thể đoán ra, chỉ cần đại quân của mình rời Nhạn Môn Quan, Bạch Mã quân của Lý Đông Sở lập tức phong tỏa thành quan, tương tự ở Ninh Vũ quan và Hà Khúc.

Trận chiến này như tốt qua sông, chỉ có thể tiến lên phía trước, muốn quay về Đại Tống trừ khi đánh tới Hà Bắc.

- Khi Lương Tập về, chúng ta lập tức rời đi, nhưng Bạch Mã quân phải làm tiền quân, lực lượng của ta vẫn rất mỏng, một khi rơi vào cuộc chiến dài ngày, ta cần có quân dự bị. Vân Tranh nhìn Trần Lâm nói:

Trần Lâm nhìn đôi mắt âm u của Vân Tranh liền nuốt lời định nói xuống, ông ta hoài nghi nếu mình không để Bạch Mã quân xuất quan, Vân Tranh sẽ trở mặt tại chỗ.

… …. Ủy Ca Ninh Lệnh lệ rơi như mưa, họng phát ra tiếng gầm nhưu dã thú, khuôn mặt văn vẹo.

Ba nghìn dũng sĩ Tây Hạ ngã trên mặt băng với đủ tư thế kỳ quái, máu tươi thậm chí chưa kịp khuếch tán đã bị gió bắc đông cứng lại, bắt mắt vô cùng.

Trương Hạ môi run run hồi lâu mới nói ra được: - Bọn chúng lấy đâu ra nhiều nỏ tám trâu như thế?

Chín năm trước quân Tống tuy có nỏ tám trâu, nhưng không hề nhiều, hai là thứ này tốn nhiều người thao tác, nên tính uy hiếp không cao.

Bọn họ căn bản không biết được năm năm qua vì chuẩn bị bắc chinh, tương tác giám của Đại Tống ngày đêm nghiên cứu cải tiến thứ vũ khí nặng nề này thành đơn giản, thao tác dễ dàng.

Cũng vì Đại Tống sau khi có cả thảo nguyên Thanh Đường lẫn Điền Tây, nên vật liệu thiết yếu là gân trâu đã trở nên thừa thãi, nên loại vũ khí tầm xa quý giá này được trang bị khắp nơi.

Đàm Uy đợi mãi không thấy người Tây Hạ tiếp tục tấn công, lùi không chịu lùi, tiến không chịu tiến thì bực mình, thấy trời đã muộn, đại quân cắm trại ngoài trời không phải chuyện hay liền hạ lệnh tiền đội chuyển sang hậu đội, mang nỏ tám trâu chầm chậm lui vào thành.

Ủy Ca Ninh Lệnh không truy kích, khi thám tử báo toàn bộ quân Tống đã về thành mới dẫn thân binh lên mặt băng, nhổ một nỏ trên người quân tốt, hỏi Trương Hạ: - Ngươi là người duy nhất từng ra khỏi Cổn Chung Khẩu, bá phụ ngươi từng chiến đấu với quân Vân Tranh, khi đó chúng cũng trang bị nhiều nỏ tám trâu như thế này sao?

Trương Hạ hoang mang: - Gia thúc phụ chỉ nói về một thứ vũ khí tên tạc đạn, nói nổ như sấm rền, nhân mã chạm phải là tan ác.

Ủy Ca Ninh Lệnh thất thần lẩm bẩm: - Chúng ta bị cầm tù mười năm, xem ra thời gian đó quân Tống đã thay đổi phương thức tác chiến, chúng ta chẳng hiểu gì về chúng, đây là đại kỵ của binh gia, trước khi làm rõ được sức chiến đấu của chúng thì không tấn công nữa.

Trương Hạ sa sút nói: - Ở lại trong quân cũng chỉ còn đường chết, giờ thời tiết chuyển lạnh, không cần quân Tống tấn công, chúng ta cũng chẳng sống được bao lâu.

Ủy Ca Ninh Lệnh sai thân binh thu thập toàn bổ nỏ tiễn quân Tống, trong quân ông ta cũng có nỏ tám trâu nhưng lại thiếu nỏ tiễn, quân Tống tuy giết ba nghìn dũng sĩ Tây Hạ nhưng cũng để lại rất nhiều vũ khí, chỉ là cái giá quá lớn.

- Chúng ta đã tiếp xúc với quân Tống, vậy nên tiếp xúc với người Liêu một chút, quân Tống đã thay đổi rất nhiều, không biết quân Liêu có như vậy không.

Nhìn bộ hạ đem từng bó nỏ tiễn về quân trướng, Ủy Ca Ninh Lệnh vừa sưởi ấm vừa nói:

Trương Hạ do dự một chút mới lên tiếng: - Đại soái, chúng ta đã trở mặt với quân Tống rồi, nên kết thành đồng minh với Liêu mới đúng.

Ủy Ca Ninh Lệnh thô bạo cắt ngang lời Trương Hạ: - Tống Liêu đều là kẻ địch, ai bảo ngươi chúng ta phải đả kích một phía, lôi kéo một phía?

- Ngươi còn chưa hiểu hay sao, dù là Tống hay Liêu thì chúng ta đều không còn khả năng hòa bình nữa, tuy chúng ta vì minh ước mà ra tác chiến, nhưng ngươi xem người Liêu thực sự coi chúng ta là đồng minh sao?

- Trương Hạ, Vân Tranh là kẻ địch, Tiêu Đả Hổ là kẻ địch, mà Một Tàng Ngoa Bàng từ khi thả chúng ta ra cũng đã là kẻ địch.

…. ….

Vân Tranh vốn định đợi Lương Tiếp về mới lên đường, nhưng quân báo do Đàm Uy gửi tới nói tiền quân của Tiêu Đả Hổ đã xuất hiện ở ngoài Hà Khúc quan, nên y cũng xuất quân rời Nhạn Môn Quan.

Đại quân đi trên sa mạc mênh mông không có điểm cuối, bóng dáng thám báo liên tục xuất hiện ở đường chân trời vẫy cờ đỏ báo bình an, phi ưng trên trời thi thoáng kêu lớn vỗ cánh bay về phương sa.

Lương Tiếp chưa về, Bạch Mã quân vốn ở lại phòng thủ nay đi ở phía trên cùng.

Ở chiến trường tây bắc không ai dám làm trái quân lệnh của Vân Tranh, tuy Bạch Mã quân từ đội quân phòng thủ thành bộ đội tiên phong dã chiến không phải là điều động hợp lý, nhưng Lý Đông Sở không chút suy nghĩ nhận lệnh ngay, hắn thấy nếu mình còn do dự, đồ đao của Vân Tranh sẽ chém xuống cổ mình.

Khương Triết thành thủ tướng Nhạn Môn quan, đồng thời phụ trách phòng thủ tam quan, Vân Tranh muốn đảm bào đường lui cho mình.

Triệu Trinh sắp chết rồi, theo như Thục phi nói, Triệu Trinh tuyệt đối không qua được mùa đông năm nay, vì thế hắn sẽ bất chấp mọi thứ, Vân Tranh hiểu Triệu Trinh muốn nhìn thấy đại quân chiến thắng, nhưng y không theo đuổi chiến thắng không có sự chuẩn bị.

Đại quân sau khi rời Sóc Châu men theo Thiên Quan hà đi thẳng về phía tây, con sông như cái đai ngọc chảy tới phương xa, chỉ cần men theo dòng chảy của nó sẽ tới Thiên Quan, con đường này năm xưa Vân Tranh cũng đã đi qua một lần, đó là lúc lúa mạch trong ruộng sắp chín, nay chỉ có tuyết trắng phau phau, chiến tranh lại kéo tới, chẳng nghe thấy tiếng gà chó, chẳng thấy khói bếp bốc lên.

Chỉ có sự im ắng chết chóc.