Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 11 - Chương 19




Rõ ràng tên công tử mới lớn hoa gấm đó là thứ nhà quê chưa trải đời, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp là đi không nổi nữa, chỉ biết xoa tay mời nàng đồng hành.

Đồng hành ba ngày, công tử cuối cùng cũng nảy ý đồ xấu, cho vào trà ít "nữ nhi túy", thứ này rất quý, cho dù là ở Đông Kinh, một lạng cũng tốn hai lượng vàng.

Không biết vì sao quý công tử lại tự uống chén trà có thuốc, Tiểu Man thuận tiện mời tùy tòng cả vị công tử ấy uống, vị công tử ấy có nhiều nữ nhi túy lắm, còn nhiều hơn cả của Tiểu Man.

Người ta tháp tủng ba ngày, tất nhiên là Tiểu Man báo đáp, nàng xưa nay luôn rộng rãi, mời luôn cả tùy tùng của quý công tử uống nữ nhi túy.

Thế là Tiểu Man có thêm một cỗ xe ngựa, một bọc bạc, rất nhiều nữ nhi túy.

Phu nhân nói không sai, sơn thủy đất Thục đúng là côi lệ đa tình, truyền thuyết Tương Vương Thần Nữ luôn làm người ta khao khát, phu nhân mong mình được gả vào Vân gia, nàng đúng thích Vân hầu thật, nhưng so với Tương Vương, hứng thú với Thần Nữ cường liệt hơn nhiều.

Xe ngựa đi qua chân núi, Tiểu Man nghe thấy trong sương mù có giọng vang vang: - Tiểu nương tử, cớ sao đi vội vàng như thế?

Tiểu Man kinh ngạc nhìn thấy tên công tử vô dụng kia đứng ở bên đường chắp tay cười hì hì nhìn mình.

Không suy nghĩ lấy một giây, Tiểu Man rút trùy thủ đâm vào mông ngựa, con ngựa phát cuồng, kêu thảm một tiếng chồm lên lao vào tên công tử.

Xuân Ca Nhi vui mừng vô cùng, cuối cùng hắn tìm được nữ nhân này, đi theo nàng ba ngày, vốn muốn moi ít tin tức từ nàng, tìm ra đại hồ ly tinh sau lưng, không ngờ tiểu hồ ly không nói được nửa câu nào là sự thật.

Cái gì mà đào hôn, cái gì mà phú gia tiểu thư, cái gì mà lãng tích thiên nhai, toàn là lời ma quỷ, muốn dùng nữ nhi túy khống chế, ai ngờ mình mới gặp họa, tỉnh dậy đi đường tắt truy đuổi, định trêu chọc tiểu hồ ly một chút, không ngờ vừa gặp mặt tức thì lao thẳng vào mình.

Giữa đường xếp tảng đá lớn như thế nàng không nhìn thấy, sáu đại hán lực lưỡng cầm trường đao, nàng không thấy? Cứ thế mà xông tới à?

Xưa nay Xuân Ca Nhi chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, luôn cho rằng nữ nhân là loại động vật mềm mềm mại mại dễ ức hiếp, cho dù bị Tiểu Man lừa ở Kinh Triệu phủ, cũng chằng rằng do Tiểu Man dùng vốn liếng trời sinh của nữ nhân làm mình tâm thần dao động.

Vó ngựa to như cái bát sắp đạp lên đầu, lúc này Xuân Ca Nhi quên lời tiên sinh, bắt Tiểu Man sao bằng ý muốn giữ mạng, vì thế hắn quyết đoán lăn mình sang bên, nhìn con tuấn mã lao vọt qua bên cạnh, bánh xe đập vào tảng đá vỡ tan tành, Xuân Ca Nhi ôm mặt che chắn mảnh gỗ vụn.

Tuấn mã xô vào một đại hán, lực va chạm cực lớn làm hắn hộc máu rơi xuống vách đá bên đường, để lại tiếng kêu thảm thiết kéo dài.

Những đại hán khác nháo nhào né tránh, tuấn mã phát cuồng kéo theo cái xe tan nát tiếp tục chạy đi, không bao lâu sau cả xe lẫn ngựa rơi xuống vách núi.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, khi Xuân Ca Nhi đứng lên, hắn chỉ muốn khóc.

Sáu tráng hán hắn thuê ở tiêu cục chết bốn, hai bị thương, cái này không thành vấn đề, nhưng con tiểu hồ ly mình định bắt cũng rơi xuống vực chết mất xác rồi.

Tiên sinh sắp chết rồi, tiên sinh một lòng tìm kiếm mỹ nhân thơm phưng phức kia về bồi táng tiên sinh chứ không phải đống thịt nát.

Nằm rạp trên mặt đất thò đầu nhìn xuống, vách núi sâu thăm thảm, cao tới năm sáu chục trượng, thi thoảng gió núi thổi tan sương mù, nhìn thấy được một đống thịt nát bét và gỗ vụn, Xuân Ca Nhi thấy hoa mắt chóng mặt.

Ngửa mặt nhìn trời, lẩm bẩm: - Ta đâu muốn giết nàng, đợi tiên sinh chết, nàng chỉ cần nằm bên cạnh tượng trưng một chút là được, ta thực sự không hề muốn giết nàng.

Lúc này tâm tình Xuân Ca Nhi thực không có cách nào miêu tả được, giống như tự mình làm vỡ mất cái bình hoa tinh xảo, giống như tự mình làm rách bức họa tuyệt thế, giông như đóa mẫu đơn đang nở rộ bị mình dẫm vào bùn..

Mang theo sự mất mác cùng tức giận cực độ, Xuân Ca Nhi giết hết số tiêu sư còn lại đẩy xuống vách núi, còn đẩy luôn tảng đá chặn đường xuống vách núi, tránh xe ngựa phía sau không cẩn thận xô phải gây ra thảm kịch.

Dựa theo căn dặn của tiên sinh, lúc này phải leo xuống vách núi xem xét, tiên sinh nói chắc chắn một người đã chết là phải tìm thấy xác, đâm thêm ba dao. Nhưng mà Xuân Ca Nhi không đành lòng nhìn thấy xác con tiểu hồ ly xinh đẹp đó, vả lại vách núi quá cao, liền từ bỏ, quay về hẻm núi, tìm bảy con ngựa, cưỡi một con, xua sáu con đi, ủ rũ đi về Vọng Hỉ trấn phía trước.

Suốt từ Đông Kinh bỏ không biết bao nhiêu tiền phong tỏa đường xá mới có nhìn thấy nàng rời kinh, đuổi tới Âm Bình cổ đạo, gian nan vất vả lắm mới gặp được nàng, chẳng trách làm tiên sinh nhớ mãi không quên, ba ngày ở bên nàng là ba ngày trên tiên giới, giờ thì mộng đẹp chỉ còn là hoa trong gương, trăng dưới nước.

Đây là lần đầu tiên mình bày mưu tính kế bố trí hành động, vì tính toán kín kẽ mà nhiều ngày không ngủ, nghĩ tới biện pháp ứng phó đủ mọi trường hợp, thậm chí là cả tiểu hồ ly tự sát.

Biết tiểu hồ ly biết dùng độc, biết dùng đao, biết dùng lời ngon ngọt mê hoặc lòng người, còn không ngại dùng cả thân thể mỹ diệu làm vũ khí, chỉ không ngờ tấm thân non tơ bóp muốn chảy nước ra đó lại như con trâu đực bị chọc giận một chút là xông thẳng tới.

Mình còn kém lắm, còn phải học tiên sinh nhiều, hiện giờ toàn bộ Vương phủ bị bắt, tội danh bạc đãi công chúa, quan phủ truy tìm nhân vật trọng yếu của phủ công chúa --- Vương quản gia. Vì tên nô tài đó nhân lúc hỗn loạn đã chiếm đoạt toàn bộ tài sản của công chúa phủ, còn vị trướng phòng tiên sinh bệnh tật thì xanh mộ rồi, chẳng ai chú ý, tiên sinh làm việc thật hoàn mỹ, mình vừa mới hành động làm chuyện nát bét.

Tuấn mã đưa Xuân Ca Nhi cúi gằm mặt về Vọng Hỉ trấn, đây là trấn rất nhỏ trên đường vào Thục, nhân khẩu không quá nghìn người, chủ yếu dựa vào khách qua lại đất Thục kiếm sống, nói chính xác hơn nó chỉ là trạm nghỉ trên đường. Con ngựa thông thạo đường xá tới một khách sạn tâm trung, chưa vào trong đã nghe thấy tiên sinh đang tán gẫu với ông già trông cửa.

Lữ Huệ Khanh liếc mắt qua Xuân Ca Nhi một cái, chắp tay với ông gác cửa: - Trong nhà còn có chút việc nhỏ, đợi xử lý xong sẽ tìm ngài uống rượu.

Ông già biết trưởng bối chuẩn bị giáo huấn hậu sinh, cười: - Người trẻ tuổi không mài rũa không thành tài, có điều cũng không nên quá nghiêm, lại thành đứa nhút nhát cái gì cũng không dám làm.

Lữ Huệ Khanh chắp tay nói: - Đa tạ lão trượng nhắc nhở, Long mỗ sẽ cẩn thận.

Đợi ông già đi rồi, Xuân Ca Nhi đóng cửa viện, đẩy xe Võ hầu đưa tiên sinh vào phòng.

Lữ Huệ Khanh thở dài: - Thất bại hả?

Xuân Ca Nhi cúi mặt: - Vâng ạ, nữ nhân đó rơi xuống vách núi chết rồi.

Nghe xong Xuân Ca Nhi kể lại đầu đuôi, Lữ Huệ Khanh thở dài: - Quả nhiên là người của Vân gia, phương pháp quân trận xung phong đó nói thì đơn giản, nhưng không phải ai cũng làm nổi một cách dứt khoát như thế, nó cần dũng khí được thấm nhuần trong người. Nữ nhân này trong tích tắc xác định được hoàn cảnh của mình, đưa ra cách giải quyết tốt nhất, đánh bạc một phen, nếu bánh xe không hỏng có lẽ nàng đã thoát được.

- Có điều ta hoài nghi tiểu hồ ly chưa chết, ngươi nên kiểm tra cái xe ngựa, lời ta nói, ngươi phải nhớ kỹ, những kinh nghiệm đó đều là bài học đúc rút ra từ xương máu mới dần hình thành, chớ quên.

Xuân Ca Nhi trầm tư: - Khi xe ngựa xông qua thì con tránh sang, chính mắt nhìn thấy nó lao xuống vực, tuyệt đối không thể sống sót.

- Được rồi, ngươi cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một ngày, mai tiếp tục đi về phía Kiếm Môn quan, đợi vài ngày, nếu như tiểu hồ ly đó không bám theo, chúng ta về Đông Kinh giăng thiên la địa võng bắt đại hồ ly.