Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 7




Tên lừa đảo cũng quỳ gối lệt xệt dùng gối đi tới, nói lớn: - Bá phụ có điều không biết, tướng quân dù thành bị phá vẫn chiến đấu, nếu không phải bị ngất xỉu, tuyệt đối không thể thành tù binh.

Gương mặt thật thà đó khiến người ta không chút mảy may nghi ngờ lời hắn, Quách Hằng Xuyên lau nước mắt: - Quả nhiên là nhi tử của ta, con hoặc tự sát hoặc quay về, chỉ cần con trở về, con vẫn là đứa con ngoan của Quách gia.

Quách Như Hải lạy một cái, rút trường kiếm ra đặt lên cổ, Long Dương Sinh hét lên ôm chặt lấy cánh tay, khóc lớn: - Phu quân, nếu không vì thiếp thân thì cũng nghĩ cho đứa con trong bụng thiếp, đó là huyết nhục của chàng mà, chàng đi rồi, thiếp sống ra sao...

Quách Hằng Xuyên râu tóc dựng ngược quát: - Tiện tỳ, ngươi dám ngăn cản nó, lão phu thành ma cũng không tha cho ngươi. Như Hải, ra tay đi...

Long Dương Sinh vật vã gào khóc: - Có ai làm cha như ông không? Hổ dữ không ăn thịt con, vì sao ông muốn phu quân của ta chết? Ông nghĩ thằng bé Quách Diễm kia ở Đại Liêu là con của phu quân sao, ông có biết chàng bị thương trên chiến trường không, căn bản không thể có con được, nếu như không nhờ thần y ở Đại Tống tương trợ đã không có đưa con trong bụng này.

- Bao năm qua Như Hải vì Quách gia mà nhẫn nhục, biết đứa bé đó là con của nhị thúc mà vẫn phải tỏ ra quan tâm yêu thương, con tiện tì và nhị thúc ở trong phòng làm chuyện xấu hổ, ông có biết phu quân ta đứng nhìn khuất nhục thế nào không...

Quách Như Hải vung tay tát Long Dương Sinh: - Câm mồm, ngươi muốn cả thiên hạ biết sao?

Bột Bột nghe tới đó phẫn nộ nắm chặt tay, Tô Thức thấy kích thích vô cùng, hạt dưa trong mồm phun ào ào, lòng tán thưởng không ngớt, con bà nó, đây đúng là vở kịch đặc sắc nhất lão tử từng xem.

- Phụ thân, từ nhỏ người luôn dạy bảo con, là trưởng tử phải biết đặt gia tộc lên đầu, bao năm qua con luôn nghe lời cha.

- Nhưng rốt cuộc con được cái gì, ngay cả nhi tử cũng không phải của mình, phụ thân, bao năm qua con xông pha sinh tử vì gia tộc, gia tộc đã bao giờ vì con chưa, đã một lần nào chưa? Hay chỉ mang tới cho con tủi nhục vô hạn, giờ người lại yêu cầu con lại lần nữa phải hi sinh vì gia tộc này... Quách Như Hải vẫn quỳ dưới đất, nhưng người ưỡn thẳng, càng nói càng kích động, cuối cùng như phát cuồng gào lên: - Vì sao, vì sao?

Quách Hằng Xuyên gần như sụp đổ tại chỗ, ông nào có ngờ trong gia tộc lại xảy ra chuyện đáng hổ thẹn như thế: - Vì sao, vì sao con không nói với cha, gia môn bất hạnh, con nói ra, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.

Quách Như Hải gào thét một hồi, như phát tiết xong rốt cuộc bình tĩnh lại, cười thảm: - Cha định làm gì, giết nhị đệ sao? Con từng muốn làm như thế, nhưng cuối cùng lại không thể ra tay, cha chắc cũng vậy, dù sao là là một phụ nhân thôi, nhị đệ thích, con nhường là được. Con nghĩ thông rồi, giờ con có thể tự gây dựng gia tộc của mình, vì thế chúng ta đường ai nấy đi, cha thờ Liêu chủ, con theo Tống hoàng...

Quách Hằng Xuyên luông cuống nói lớn: - Đừng Như Hải, con nhất định đang không tỉnh táo, bị phẫn nộ che mở lý trí, chẳng lẽ định vứt bỏ gia tộc sao?

- Giờ con về để làm gì? Tranh giành với đệ đệ, hay tiếp tục chịu xỉ nhục? Ha ha... Đều không phải, con hiểu rồi, phụ thân rốt cuộc vẫn muốn hài nhi chết, vẫn ngả về phía nhị đệ. Quách Như Hải lắc đầu chua chát nói: - Vậy cha bảo lão nhị tới giết con đi, con sẽ ngồi đợi nó tới giết.

- Được, nếu ngươi đã muốn chết dưới tay lão nhị, ta sẽ dẫn nó tới.

Quách Như Hải ngăn cản những người bên cạnh phản đối: - Nhi tử ngồi đây đợi, trong quân Tống, con được tự do. Nói xong nhắm mắt lại, tựa hồ đã nhận mệnh.

Phía Quách Hằng Xuyên lập tức có khoái mã rời đi, đó là gia tướng của Quách gia, đồng thời dùng thừng bện thang, chuẩn bị sang bờ bên kia.

Tô Thức nhìn chim ưng bay trên trời, huých vai Bột Bột nói nhỏ: - Ngươi đảm bảo được quân của Quách Hằng Xuyên sẽ không bất ngờ xuất hiện sau lưng chúng ta chứ?

Bột Bột khinh bỉ nói: - Dù chuột xuất hiện ta cũng sẽ biết.

- Ta cứ cảm giác bất thường, Quách Hằng Xuyên không dễ mắc lừa đâu, cứ phái thám báo đi thăm dò vẫn hơn.

Tô Thức kệ Bột Bột bảo Lão Hổ: - Cẩn thận không bao giờ thừa.

Tên lừa đảo ngồi xuống bên cạnh Quách Như Hải: - Vừa rồi ngươi diễn khá lắm, có điều lão già đó cũng không thể xem thường, không biết lão ta tiếp tới sẽ có an bài thế nào, khéo léo chút, chớ để người ta giết chết, bọn ta sẽ đối phó với Quách Như Sơn. Mục tiêu của chúng ta là Quách Như Sơn, không phải Quách Hằng Xuyên, thành bại trước mắt rồi.

Dâm tặc thở dài: - Kỳ thực cảnh ngộ của Quách Như Hải cũng không khác ta là bao, đều là bị gia tộc vứt bỏ, vừa rồi hơi nhập tâm qua, không biết có lộ sơ hở không.

- Ngươi phẫn nộ một chút mới đúng, Quách Như Hải quanh năm đồn trú ở ngoài, hai cha con họ mười mấy năm không gặp nhau, ấn tượng phai nhạt, lại xa như thế, chắc không sao. Tên lừa đảo trấn an, hắn từ trong số tù binh dò hỏi được rất nhiều tin đồn Quách gia, cho nên mới lập ra liên hoàn kế này, cả chuyện nhi tử Quách Như Hải cũng không hoàn toàn là bịa đặt, mà dựa trên cơ sở thực tế là Quách Như Hải thường xuyên xa nhà, mà quan hệ với đệ đệ lại cực kỳ tồi tệ, năm nhi tử hắn sinh ra thì về nhà giữa năm, cuối năm lão bà hắn sinh, đứa bé thì khỏe mạnh, chẳng hề giống sinh non, trước đó có lời ra tiếng vào đồn đoán đứa con này không phải của hắn.

Vốn trong gia tộc lớn khó tránh khỏi những chuyện như vậy, đôi khi là thật, đôi khi có kẻ mang mục đích cố ý tung ra, thường ngày không sao, nhưng vào thời khắc thích hợp, ví dụ lúc con người bị cảm xúc lấn át lý trí, như thế này sẽ mang tới tác dụng không ngờ.

Kế hoạch chỉ có một vấn đề là dâm tặc là tên nhát gan phải không ngừng cổ vũ khích lệ hắn.

Mặt trời dần ngả về phía tây, bầu trơi đỏ rực một cách kỳ lạ, sáu con ưng vì trời tối đã phải bay về Nhạn Môn Quan trước, Tô Thức cũng càng lúc càng bất an, hỏi Lão Hổ: - Thám báo của chúng ta phái đi bao xa, có tin gì chưa?

Lão Hổ nhìn bốn phía: - Phái đi hai mươi dặm, xa hơn nữa thì quá gần đại doanh quân Liêu, chúng ta không qua được.

- Quay về, lập tức quay về, lão già đó trì hoãn lâu như vậy, ta dám chắc đại quân người Liêu cách đây hơn hai mươi dặm, khoái mã chỉ tốn hơn một tuần hương mà thôi. Tô Thức đứng bật dậy liên tục thúc giục:

- Chuyện ở đây thì sao, nếu Quách Hằng Xuyên phái nhi tử tới thì chẳng phải chúng ta thất bại trong gang tấc à?

Tô Thức mất kiên nhẫn: - Đi nhanh, Quách Hằng Xuyên đã quyết giết nhi tử rồi, phái ai tới cũng như nhau, thời gian, nếu Quách Như Sơn thực sự sẽ tới thì phải tới rồi, đi nhanh kẻo chết hết bây giờ...

Lão Hổ không kiên trì nữa, huýt sáo lệnh tập hợp đội ngũ, chuẩn bị rời đi, cùng lúc đó ở đối diện ánh lửa rực sáng, Quách Hằng Xuyên nói lớn: - Như Hải, định đi sao, nếu con đã không hạ được quyết tâm, cha tiễn con vậy.

Báo Tử nãy giờ áp tai dưới đất, giật mình nhảy lên: - Phía tây, ba nghìn kỵ binh.

Cùng lúc đó có du kỵ Thiếu niên quân chạy về hô to: - Địch tập kích, ba nghìn ở phía đông nam.

Lão Hổ lâm nguy không loạn, rút đao ra: - Chạy nhanh, giết trước một đám đã, lúc đó chạy được thì chạy, không chạy được thì quay lại giết tiếp, không để chúng bao vây.

Cả đám lên ngựa chạy về phía Nhạn Môn Quan, tiếng cười của Quách Hằng Xuyên không ngừng truyền tới sau lưng, không thẹn là chuyên gia chạy trốn, đội hình hỗn loạn trong quá trình bỏ chạy tự động điều chỉnh, được hơn trăm trượng đã tạo thành thế trận xung kích tiêu chuẩn hình mũi tên.