Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 65




Vân Tranh về soái trướng, cởi áo choàng ướt sũng, Hầu Tử giúp cởi khải giáp, áo vải dầu che được mưa đấy, nhưng chính vì kín quá nên mặc lâu phát ngốt, dù sao cũng tốt hơn là bị cảm lạnh.

Mặt Cát Thu Yên vân sưng tím tím đỏ đỏ, trốn sau lều không gặp ai, Vân Tranh đi thăm nàng, kiểm tra thấy da sưng bóng lên, vậy là yên tâm rồi.

- Phu quân hôm nay có gặp cô công chúa kia không?

- Không, hôm nay hai vị hoàng đế bái thiên địa, đoán chừng người khác xấu hổ quá không ra, có điều Liêu hoàng cho ta một cái chân dê, cũng ngon, nên sáng nay xem như không tệ.

Cát Thu Yên nép vào lòng Vân Tranh thủ thỉ: - Thiếp nghĩ rồi, nếu phu quân cưới công chúa đó sẽ có rất nhiều cái lợi, chàng không cần phải để ý tới cảm thụ của thiếp và phu nhân.

- Đừng học Khinh Doanh chơi trò thăm dò ta, nàng còn kém lắm, đêm hôm qua cô ta xuất hiện rất đáng nghi, ta mà đem về nhà, mưu kế của người ta thành một nửa.

- Nàng chưa biết, đám Hàn Kỳ đang muốn mang nữ nhân này về cho hoàng đế, hoàng đế có vẻ cũng rất hứng thú với nữ nhân võ nghệ cao cường này, nếu Liêu hoàng gả cho ta... Ha ha ha, lúc đó tha hồ mà náo nhiệt, cứ coi như nữ nhân đó không thừa lúc ta ngủ say mà chặt đầu đi, riêng sự nghi kỵ của hoàng đế đủ khiến nhà ta tan nát, lợi gì mà lợi.

- Vả lại trong nhà có hai nàng thôi đã đủ náo nhiệt, thêm người nữa thì thành biểu diễn cho bách tính Đông Kinh xem chắc.

Cát Thu Yên nhoẻn miệng cười, dùng giọng mũi nũng nịu như trẻ con: - Gả cho chàng là phúc của thiếp và phu nhân.

- Khó nói lắm, nếu các nàng đều biến thành mặt heo thế này, trời mới biết ta mang về nhà bao nhiêu nữ nhân, nhanh nhanh khôi phục dáng vẻ xinh đẹp của nàng đi, như thế không nữ nhân nào vào được nhà ta nữa.

Khi hai phu phụ Vân Tranh âu yếm tình cảm, trong cái lều khác cách khá xa trung quân, tách xa với chiếc lều khác, bên ngoài chỉ có hai quân tốt đứng canh, không có gì khác thường, nhưng trong đó đang diễn ra cuộc họp đặc biệt, Hàn Kỳ gõ bản đồ trên tường, nói với năm người ngồi quanh: - Vân Tranh lùi khỏi Nhạn Môn Quan cũng không cần lo, có thể giao lại cho Lý Đông Sở, kẻ này thủ biên nhiều năm, đã chứng tỏ được bản thân, nhưng phẩm cấp của hắn chưa đủ làm tri phủ Đại Châu, chúng ta cần cử một vị đại thần tới tọa trấn, lão phu cho rằng Tư Mã Quân Thật có thể đảm nhiệm được.

- Từ bây giờ tích trữ quân giới, lương thảo ở Nhạn Môn Quan làm cơ sở đánh nước Liêu sau này.

Văn Ngạn Bạc quấn một cái chăn dầy vẫn run lên hồi: - Biến pháp ít nhất phải năm năm nữa mới tạo được thay đổi từ căn bản, chúng ta vừa lại trị, vừa thi hành tân pháp, lại quản quân bị, e là không đủ lực, nên đặt trọng điểm trong nước.

Binh bộ thượng thư Lý Chí Tín lắc đầu: - Lão phu khuynh hướng về ý của xu mật sứ, quân sự chú trọng bất ngờ, muốn cho nước Liêu trở tay không kịp, tiền đề là chuẩn bị đầy đủ và bí mật. Có điều thời gian còn dài, chúng ta không thể vì vũ bị mà ảnh hưởng tới biến pháp của Vương Giới Phủ, cần tìm điểm cân bằng.

Bao Chửng cân nhắc một lúc rồi nói: - Chúng ta phải chăng nên thảo luận với Vân Tranh, thời điểm như thế này, sẽ không dễ để chúng ta tước binh quyền của y như những lần trước, e là có phản ứng.

Đám Tống Thụ gật đầu, ngay cả Văn Ngạn Bác cũng không phản đối, Hàn Kỳ thấy mọi người đã nhất trí, quyết định: - Việc này giáo cho tam ti sứ toàn quyền xử trí, bọn ta sẽ không hỏi tới nữa.

- Còn vấn đề Vân Tranh, lão phu lo y dùng kế kim thiền thoát xác, rời khỏi tầm mắt chúng ta, một khi y về Thục, chúng ta không thể vươn tay tới được, tốt nhất giữ chặt y ở Đông Kinh, lão phu tiến cử điều Trương Phương Bình về trấn thủ đất Thục, loại bỏ ảnh hưởng của Vân gia ở nơi này, nhưng vậy về sau chúng ta cũng không cần thấp thỏm lo âu nữa. Văn Ngạn Bác thấy ấm áp hơn, đặt chuyện Vân Tranh lên bàn, muốn có cách giải quyết xác đán:

Tống Thụ vừa nghe đã bóp trán: - Vân Tranh là kẻ kỳ quái, lão phu chú ý đã lâu mà không hiểu nổi y, từng tìm Bành Lễ tiên sinh thỉnh giáo, lão tiên sinh lại nói thích nhất đứa học sinh này, nên chưa bao giờ đem lễ giáo gò ép quá mức lên y, còn nói Vân Tranh mà bị lễ giáo ràng buộc đã không thành Vân đại tướng quân như ngày nay.

Văn Ngạn Bác nhíu mày: - Lão phu tử đúng là tùy người mà dạy, nhưng lại đẩy phiền toái cho chúng ta, xem xem hành vi của y ở Định Châu là gì, quật xác người chết, khắp lịch sử có mấy kẻ làm thế? Vậy mà chúng ta còn trăm nghìn cách che dấu cho y, kẻ này không coi lễ giáo vào mắt, lại hay lên cơn, làm sao yên tâm giao quân quyền cho y được.

Hàn Kỳ trầm mặc, thực ra ông ta cũng rất hài lòng với hiện trạng này, trước kia Bao Chửng độc lập độc hành, Văn Ngạn Bác ỷ tài kiêu ngạo, Vương An Thạch mới xuất hiện đã muốn chấn áp quần hùng, quan văn trong triều khuynh loát nhau, sự xuất hiện của Vân Tranh bọn họ tụ lại với nhau, dồn sức làm việc không để Vân Tranh cướp hết công trạng.

Lên tới tầm cao như ông ta, đấu tranh đã không còn là trọng điểm nữa, mà là cân bằng các phương, như Vân Tranh, Hàn Kỳ vừa muốn dùng, nhưng vừa tăng cường khống chế, chỉ là việc này xưa nay chưa bao giờ dế dàng: - Y không biết lễ giáo, chúng ta không chấp, hiện chúng ta cần đại tướng bách thắng hơn là tài tử tài hoa. Chư vị trong nhà có nhiều con cháu ưu tú, hãy đưa vào Kinh Tây quân, chỉ cần có con cháu chúng ta trong đó, Vân Tranh phát cuồng, chúng ta vẫn khống chế được.

- Không ăn thua, trong quân của y có cả người hoàng tộc, làm tới quan thống chế, vậy mà y vẫn muốn gì làm đó đấy thôi. Lý Chí Tín không tán đồng: - Vả lại vào trong quân của y, đều bắt đầu từ đại binh đi lên, e rằng phí hoài tinh hoa của chúng ta.

Các vị trọng thần trong quân im lặng, đưa con cháu ưu tú của mình vào đội quân hoàn toàn không có ưu đãi, không được đảm bảo sinh mệnh, bọn họ không muốn.

Hàn Kỳ thở dài: - Nếu các vị không muốn gửi con cháu vào Kinh Tây quân, vậy chớ oán trách Vân Tranh chuyên quyền độc đoán, muốn gì làm nấy, mai lão phu tìm Vân Tranh, gửi nhờ hai đứa tiểu bối ưu tú Hàn gia, nhờ y chú tâm bồi dưỡng, dù không may chiến tử sa trường cũng không trách một câu.

Bao Chửng lặng lẽ rời khỏi lều, hành động của Hàn Kỳ luôn quá cường thế, Văn Ngạn Bác mang theo oán giận cá nhân với Vân Tranh, Lý Chí Tín thì bất mãn với việc đường đệ Lý Thục mất chức, huống hồ địa vị ông ta vì Vân Tranh mà mờ nhạt, Tống Thụ chỉ là một viên thanh quan, không lòng tư nhưng lại có thành kiến với võ tướng, nghĩ lại những lời khắc bạc hôm nay của Vân Tranh chỉ biết lắc đầu, với mình còn thế, người khác khỏi nói, văn võ nghi kỵ đề phòng nhau chưa bao giờ kịch liệt thế này.

Điều kiện đàm phán cơ bản đã được đạt thành, chỉ cần xác định thêm một số chi tiết nhỏ, sau đó đóng tỳ ấn, tuyên đọc ở tế đàn sẽ phát sinh hiệu quả, giữa Tống Liêu sẽ có những năm tháng hòa bình, tuy không lâu nhưng quý giá.

Luôn có những người có tầm nhìn xa hơn người khác, những người đó thường đau khổ, Bao Chửng biết một khi chiến tranh Tống Liêu chính thức kết thúc, không lo ngoại họa, mâu thuẫn nội tại ắt bùng phát. Bao Chửng muốn đi nói với hoàng đế nguy cơ sắp tới, đi nửa đường nghe thấy trong mưa tiếng lễ nhạc vẫn không ngớt bên tai, lắc đầu quay trở về lều, kéo rèm thật kín, đốt nến lên, trải giấy trước mắt, chấm mực bắt đầu viết, lần này ông biết chắc chắn phải làm gì, nên đưa bút vô cùng dứt khoát...

HẾT!