Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 55




Có lê sớm một tháng để ăn với người khác là món quà hiếm có, với Vân Tranh mà nói thì vứt đi, lê nhỏ như ngón cái, ăn nhạt toẹt, chớ nói với y thứ tặng là tình nghĩa, ăn ân tình chứ không phải mùi vị, như Lão Thạch đó, tình cảm không thiếu, đồ ngon lành, thế có hay không.

Hoàng đế cũng không ăn thứ này, không phải không ngon, mà là có quy củ đấy, thứ trái vụ không được ăn, nghe nói ở thời Đường có kẻ tặng hoàng đế thứ trái vụ mà làm thiên hạ đại loạn, nhất là vị nữ hoàng đế kia hạ lệnh bách hoa nở giữa mùa đông, thế là có cả đám người dùng đủ mọi thủ đoạn thực hiện loại việc này, không biết bao người vì nó mà gặp họa.

Nhưng Địch Thanh có tâm tình tặng cả quà thì chứng tỏ cục diện Hà Bắc hoàn toàn chuyển biến rồi, Vân Tranh gặm một quả lê nói với Thạch Trung Tín sang chơi: - Tặng chút vàng bạc có tốt hơn không.

Thạch Trung Tín xưa nay chẳng thích những thứ không phải thịt, chỉ cắn một miếng cho có, lấy trong lòng ra một cuộn giao tử đưa Vân Tranh.

- Đây là tiền ba nghìn cái đầu người, ngươi chưa hài lòng ta bảo bọn chúng trả thêm.

- Thêm là thêm bao nhiêu? Lát nữa Lý Thường tới ăn lê bàn với ông ta đi, chẳng may Lão Bao biết tấu cho một bản, tuy không có chuyện gì, nhưng thể diện chẳng dễ coi, lời Lão Bao có ảnh hưởng lắm.

Thạch Trung Tín trầm ngâm: - Sao hôm qua Lão Bao khẩn trương như thế nhỉ?

- Ài, chắc là lo tâm trí ta bất thường cầm quân sẽ không hay đấy, kệ đi, tranh thủ giải quyết xong chuyện hội minh, về Đông Kinh, giao binh quyền, ta về quê chơi một chuyến, kệ bọn họ.

Thạch Trung Tín nheo mắt cười đểu: - Lại là cái hội chứng chiến tranh khiến ngươi đánh một đám ngự sử đó hả? Cần gì về quê cho xa xôi vất vả, ca ca có cách giải quyết.

- Sắc tương khắc với sát, muốn hóa giải sát khí chỉ có mỹ nhân thôi, về quê làm gì cho xa xôi, đi với ca ca một chuyến, đảm bảo thần thanh khí sảng, chỉ cần nói trị bệnh cho ngươi, thế nào cũng có nữ tử nhà lành nguyện dâng hiến vì nước, hô hô hô...

Đang thao thao bất tuyệt hiến dâm kế của mình, chợt Cát Thu Yên xách giỏ đi vào, liếc một cái khiến Thạch Trung Tín cảm giác đối diện mình là Lục Khinh Doanh, lo cho cái mạng già, lặng lẽ chuồn êm.

Vân Tranh chống tay nhìn Cát Thu Yên thay y phục, đột nhiên nói: - Khi ta ở Lĩnh Nam từng thấy voi ân ái với nhau..

- Hạ lưu!

- Chúng ta lâu lắm rồi không...

- Hạ lưu!

- Ta nh nhớ lần trước ở chiến trường, nàng muốn cùng ta...

- Vô sỉ!

Cát Thu Yên ngẩng đầu ưỡn ngực chui ra khỏi doanh trướng, hôm nay nàng mặc một bộ đồ đi săn ôm lấy người, vóc dáng ngực nở mông cong, làm người ta ngứa ngáy, tiếc là thoáng cái đã biến mất rồi.

Hôm nay nàng có hẹn với Hoàng Hắc Hổ ở Thái Hành Sơn.

Vân Tranh thu hồi cánh tay chụp vào không khí, thở dài một tiếng, lười nhác nằm trên ghế chẳng muốn làm gì hết.

Triệu Trinh rất thích chỉ huy quân đội, nhất là dẫn kỵ binh phóng trên hoang nguyên, mấy vạn quân chạy theo sau, trên đầu còn có chim ưng bay mới được.

Nhìn quân đội hoàn toàn theo ý mình chỉ huy chạy đông chạy tay, Triệu Trinh tràn ngập sảng khoái, dù danh nghĩa mọi thứ trong thiên hạ là của mình, nhưng không so được với cảm thụ trực tiếp này, chỉ tiếc không có địch để luyện tuyệt kỹ chém đầu, tay cầm thiên tử kiếm mà không dính máu thật đáng tiếc.

Thấy hoàng đế không cam lòng, lại không thể để hoàng đế tự tay giết người, nếu không bị các đại thần khác giết chết, thế là Lý Thường nghĩ ra cách trung gian, kiếm vài tù binh chạy phía trước, hoàng đế dẫn mấy vạn quân đuổi theo sau, đám tù binh chạy quá nhanh sẽ bị Thiếu niên quân chặn đường.

Chạy gần bị hoàng đế bắn chết, chạy xa cũng chết, tức giận chẳng ích gì, người ta có cả vạn quân như lũ điên đuổi sau lưng, dưới áp lực kinh người đó đám tù binh mau chóng nắm được khoảng cách thích hợp, đó là cách hoàng đế một mũi tên, nghe thấy sau lưng có tiếng bật cung là ngã ngay từ trên ngựa xuống.

Hoàng đế bắn trượt sẽ thẹn quá hóa giận chặt đầu mình, còn bắn trúng, khỏi bàn, nên chủ động ngã là hơn.

Thế là bốn xung quanh quân tướng rầm rầm tán dương hoàng đế anh vũ vô song, đó là mệnh lệnh của Vân Tranh, phải để hoàng đế ăn sảng khoái, chơi vui vẻ, ở thư thái.

Tô Thức sau khi làm hai bài thơ tán dương hoàng đế anh minh thần vũ, lập tức thành sủng thần của hoàng đế, thưởng một trạch viện, phần thưởng này làm đám quan văn gần như phát cuồng, đám học sĩ lớn nhỏ đang khinh bỉ trò bợ đít của quân tốt tức thì tham gia ca tụng công đức, trạch viện hoàng đế ban là thứ có tiền không mua được.

Hầu hạ hoàng đế ăn chơi suốt cả ngày trở về, Tô Thức ìu xì xì nói với Vân Tranh đang thư thái rang đậu nhắm rượu, tay cầm cuốn Lễ Ký: - Đệ thành lộng thần rồi.

Vân Tranh ung dung đáp đặt cuốn Lễ Ký xuống: - Sao thành lộng thần được, nếu như đệ là lộng thần thì đám học sĩ tranh giành nhau làm thơ phải gọi là cái gì? Lý Thục có tiếng phong cốt, chẳng phải còn làm thơ " Hoàng kim thai thượng ngọc linh lung, thiên tử ác kiếm mục cửu châu " đấy sao?

- Đệ hẳn phải biết câu " học thành văn võ nghệ, bán cho đế vương gia", đã bán thì bán cho có giá, có gì không ổn?

- Đệ không cần biết, đệ theo huynh rang đậu uống rượu còn hơn đi nịnh bợ hoàng đế. Tô Thức vơ một nắm đậu ném vào mồm:

- Đại ca, trước kia huynh luôn nói trong Lễ Ký toàn giảng mấy thứ quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, không muốn bọn đệ đọc nhiều, sao bây giờ lại đọc rồi?

- Trước kia ta tâm cao khí ngạo, coi thường lễ pháp, nhưng bây giờ hiểu rồi, thế gian cần quy củ trật tự vẫn hơn, nếu không loạn hết, bọn đệ tuổi còn nhỏ, chưa hiểu đừng đọc để tránh nó đầu độc, ta đã có nền tảng, tâm trí kiên định đọc không sao.

Tô Thức không nói nữa, rang đậu thay Vân Tranh, trong lều chỉ có tiếng bếp lửa tí tách, một lúc sau đột nhiên hắn hỏi: - Nếu bây giờ huynh tranh đoạt thiên hạ thì có mấy phần thắng?

- Hai... Vân Tranh đang đọc sách không chú ý, buột miệng nói ra, nói xong mặt trắng bệch, không trách Tô Thức dùng gian kế với mình, cầm bầu rượu uống sạch: - Nghe thấy rồi hả? Dù ta tự nhủ mình không muốn ra sao, con ác ma đó vẫn luôn tồn tại.

- Nếu trước trận Đường huyện, đệ tuyệt đối không có tâm tư này, nhưng nhìn thảm cảnh đó, đệ đột nhiên muốn có quyền lực thay đổi hết thảy, chỉ tiếc bản lĩnh thấp kém, một chút phần thắng cũng không có, nên bỏ luôn, không bị nó thành tâm ma dày vò. Tô Thức kéo sát ghế tới gần Vân Tranh thì thầm: - Thực ra suy nghĩ này rất nhiều, giống như Hạng Tịch nhìn thấy Tần Thủy Hoàng xuất tuần, nói "ta sẽ thay thế", giống như trẻ con nói với cha mình, tương lai sẽ làm đại tướng quân vậy, chỉ là một loại ý nghĩ thôi.

Vân Tranh cầm cuốn sách đánh vào đầu Tô Thức: - Hạng Tịch về sau tạo phản, đó là hậu quả học theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa đấy, về nhà học lại cho ta.

Rõ ràng mình có ý tốt, may mà quen với thói vô lý của Vân Tranh rồi, hít thở sâu mấy lần, nói: - Ý đệ là nghĩ và làm là hai chuyện khác nhau, huynh chỉ nghĩ thôi, không làm đâu.

- Vì sao?

- Vì đệ không muốn huynh tạo phản, cha đệ và Tiểu Thức không muốn, Bành Lễ tiên sinh không muốn, Khinh Doanh tẩu tử, Vân Nhị không muốn, Tiếu Lâm không muốn, Hoa Nương.... Tô Thức ngừng một lúc tiếp tục: - Bỏ Hoa Nương ra vậy, tất cả mọi người bên cạnh huynh đều không muốn. Thế không phải xong rồi sao, giả sử có người cầm đao kề cổ Vân Nhị ép huynh, huynh có bỏ Vân Nhị không?

- Không cần Vân Nhị, các ngươi lấy Vân Tam ra dọa là đủ rồi. Vân Tranh cười khoan khoái, đột nhiên chủ đề này trở nên nhẹ nhàng:

- Hắc hắc, nếu huynh lên làm hoàng đế, với tính Khinh Doanh tẩu tử, còn không can dự vào triều chính hay sao? Huynh có phế không? Cha đệ chửi huynh một câu gian hùng, huynh có giết không? Địch bá bá dẫn quân tiễu trừ, huynh có chặt đầu không? Hoa Nương tỷ tỷ nhất định sẽ càng vô pháp vô thiên, khi đó huynh hẳn phải chém đầu thị chúng?

Tô Thức thấy Vân Tranh mặt tươi tỉnh thì đắc ý về trí tuệ của mình lắm, càng nói càng say sưa, thình lình Vân Tranh bợp cho một phát vào gáy: - Lão tử chỉ nghĩ qua loa mà thôi, tiểu tử ngươi nói linh tinh gì thế, muốn tạo phản à?

Nói xong ung dung khoan khoái bước ra khỏi lều, bỏ lại Tô Thức tức ngứa răng ngứa lợi, lục hết rượu nho của Vân Tranh ra uống báo thù.

HẾT!