Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 52




Triệu Trinh nghiêm túc gọi lễ quan tới hỏi: - Đại tướng quân nghênh đón, trẫm nên dùng lễ nghi thế nào đáp lại?

- Bệ hạ, đế tinh bất động, tướng tinh xoay quanh là đạo lý thiên địa, đại tướng quân sẽ khoe võ lực ba lần, binh như mãnh hổ, tướng như toan nghê, tung hô ba lần triều bái thiên long, bệ hạ cầm thiên tử kiếm thiên tử đứng giữa tán thưởng, đây là lễ gặp quân đội trở về ở bên đường.

Bao Chửng đã toàn thân lễ phục long trọng, múa hai ống tay áo bái lạy: - Thần xin đi theo bên cạnh.

Triệu Trinh đồng ý, Trâu Đồng Minh tới giúp hoàng đế lau bụi đất trên khải giáp, với một vị hoàng đế, cơ hội thế này cả đời hiếm có một lần, không thể có sơ xuất.

Tiếu Lâm quát một tiếng, ba nghìn kỵ binh tạo thành trận địa vòng tròn bao quanh hoàng đế, phó tướng của Địch Thanh suất lĩnh tám nhìn kỵ binh tạo thành vòng tròn lớn hơn nữa, còn Phủng Nhật Quân lúng túng không biết phải làm gì.

Một cái đài cao nhanh chóng đắp lên, Triệu Trinh đứng giữa, Bao Chửng quỳ bên phải, lễ quan đốt hương thơm ôm triều vật đọc cổ âm, trống cực lớn gõ thùng thùng, chấn động tứ phương.

Con chim ưng trên vai Tiếu Lâm rúc một tiếng vui sướng, vỗ cánh lao vút lên trời, hướng tới năm bóng đen từ xa.

Đứng giữa đất trời bao la, bốn xung quanh đại quân xoay tròn, khoái ý này không gì diễn tả nổi, lời lẩm bẩm như đọc thần chú của lễ quan cũng như mang âm điệu thần thánh, nhìn cốc rượu trên bàn gợn sóng, Triệu Trinh nắm chặt kiếm, kích động nói: - Bọn họ tới rồi.

Ở phía đối diện, Vân Tranh suất lĩnh hơn năm nghìn quân còn lại của Kinh Tây quân ra nghênh đón hoàng đế, chướng mắt nói với Lý Thường ngồi xe ngựa từ đầu tới giờ, giờ mới vờ vịt chạy ra cưỡi ngựa, đã thế lại mặc quan phục đỏ rực chứ không phải quân phục: - Sao không mặc khải giáp, trong đội quân đen xì xì tự nhiên có chấm đỏ, không thấy khó coi à?

Lý Thường ung dung vuốt râu: - Khi không có bệ hạ, lão phu là giám quân của ngài, giờ bệ hạ tới rồi, lão phu là người của bệ hạ, phải tách bạch với đám võ nhân thô bỉ chứ.

Câu nói này khiến tướng sĩ xung quanh chửi bới om xòm, Lý Thường kệ những lời dâm uế đó, cười ha hả dặn Vân Tranh: - Đại soái, nhớ kỹ lễ nghi nhé, khe công ba lần, kỵ binh chỉ được tới trong tầm nửa tên bắn, cung tên bắn ra không được ...

- Ông không phải là giám quân của lão tử nữa thì chớ lắm mồm không lại gãy thêm vài cái răng thì khốn, tâm trạng lão tử thời gian qua không tốt. Vân Tranh ngáp dài cắt ngang lời lảm nhảm của Lý Thường, nghe tiếng tù và bên kia đáp lại, phất tay với toàn quân: - Xuất phát!

Còn ba dặm, vừa vặn cự kỳ chiến mã tăng tốc tối đa, đại thanh mã hí vang phóng lên trước, kéo áo choàng của Vân Tranh thẳng đứng, chiến mã đằng sau chồm lên đuổi theo.

Tiếng vó ngựa như tiếng chùy nện vào ngực Triệu Trinh, nhìn từng đạo từng đạo kỵ binh màu đen từ trên đồi cao xuất hiện rồi điên cuồng tràn xuống, cảm giác máu toàn thân đang dồn lên lên đầu, bốn xung quanh chỉ còn tiếng vó ngựa, không nghe thấy gì nữa.

Bao Chửng sững sờ một lúc, tự lẩm bẩm:" Hùng binh xuất hiện, sau này Đại Tống muốn quay về thời văn trị khó rồi!" Đám quan văn không ít kẻ tái mặt, tích tắc thậm chí có người còn sinh ý nghĩ, nếu đội quân kia không dừng lại, cứ thế xông tới thì sao …

Đại đội kỵ binh đối diện đang phóng nhanh đột nhiên đổi hướng, phóng ra đám mây đen do nỏ tiễn tạo thành, biết rõ không thể tới chỗ mình, lòng bàn tay Triệu Trinh vẫn ướt đẫm mồ hôi, Trâu Đồng Minh hét lên "bệ hạ cẩn thận", muốn lao tới ôm lấy hoàng đế, bị lễ quan nổi giận đá ngã lăn quay.

Bao Chửng cười dài: - Nội giám một lòng trung thành, lão phu khâm phục, nhưng đó là thần tí nỏ, sức bắn xuyên trọng giáp, nếu quả thật bắn tới đây, thân thể con người không cản nổi đâu.

Nhìn mưa tên chúi xuống mặt đất cách hơn trăm bước, Trâu Đồng Minh ngượng ngùng đi sang bên, kệ ánh mắt khinh bỉ của lễ quan, tiếp tục quỳ xuống, đắc ý vì màn biểu diễn vừa rồi của mình.

Triệu Trinh cảm giác mình đang trên biển lớn, xung quanh kỵ binh như sóng biển dập dờn, lúc này trận địa vòng tròn tách ra, một viên tướng quân toàn thân khải giáp phóng tới trước đài, ôm mũ trụ ở nách, hô vang: - Chiến sự chưa dừng, thần không dám cởi giáp, lễ nghi thiếu chu toàn, xin bệ hạ thứ tội.

- Ái khanh tắm máu chiến đấu, gian khổ công cao không cần đa lễ, trẫm kiểm duyệt ba quân, thấy đại quân hùng tráng vô cùng vui mừng, Nhạn Môn, Đường huyện, hai trận chiến ái khanh vì Đại Tống lập công lao mới, thật đáng mừng.

Lễ quan ở bên rất không hài lòng vì Vân Tranh ăn bớt lễ nghi, nhưng chẳng thề làm gì được, vị này năm xưa ở kinh thành giữa đại lễ còn dám bỏ đi, lần này ở giữa đường, hoàn thành một phần nghi lễ là đáng quý rồi.

Lúc này Lý Thường xuống ngựa, hai tay nâng kiếm lệnh qua đầu, từng bước đi lên đài cao, quỳ xuống giao Triệu Trinh, hàm ý vương quyền không chảy ra ngoài.

Triệu Trinh nhìn Lý Thường gầy gò đen đúa, hai mai trắng xóa như không nhận ra nổi, cúi xuống vỗ vai ông ta: - Nhạn Môn phong tuyết nhuộm trắng tóc mai khanh rồi, ái khanh làm rất tốt, rất tốt...

- Vì Đại Tống gan óc lầy đất có xá gì, lão thần hận không thể vì bệ hạ phân ưu, khiến bệ hạ thân lầm chiến địa, đây là xỉ nhục của thần... Lý Thường nói tới đó hai hàng lệ ròng ròng chảy:

Vân Tranh vươn đài vươn tay ra bợp Tô Thức một cái, không cần nhìn cũng biết tên này đang bĩu môi: - Sau này ngươi mà được như ông ta là ta yên tâm.

- Luồn cúi nịnh bợ thôi, có gì mà học.

Vân Tranh bợp thêm cái nữa: - Cái gì mà luồn cúi nịnh bợ, không nhìn lại thường ngày lấy lòng tiểu tẩu của ngươi còn đáng tởm gấp trăm lần, về sau lấy tinh thần đó dùng với hoàng đế, đây là trí tuệ, một loại trí tuệ sinh tồn đấy biết không.

Tô Thức rụt cổ lại biểu thị thụ giáo, nhưng chớp mắt một cái đã quay đi cùng đám Lão Hổ bêu xấu hành vi của Lý Thường, Vân Tranh chỉ còn biết lắc đầu, cái tật xấu của Tô Thức là trời sinh, xem ra không xửa nổi nữa rồi.

Hành hạ người ta một hồi, nghi lễ rườm ra cuối cùng cũng kết thúc, xa giá tiếp tục tiến lên, đại quân vây kín xung quanh hoàng đế, Triệu Trinh không cưỡi ngựa nữa, ghé đầu qua cửa sổ trò chuyện với Vân Tranh về cuộc hội minh sắp tới.

- Trẫm cho rằng ái khanh nên cùng trẫm đi một chuyến là tốt nhất, ý khanh ra sao?

Vân Tranh cười vang đáp: - Vùng Định Châu này cũng chỉ có vi thần thích hợp hộ giá, mặc dù thần không có tâm tư kín kẽ như Địch soái, xưa nay lười nhác, hộ tống bệ hạ gặp Liêu hoàng một chuyến, hẳn là không sao.

- Ha ha ha, có ái khanh đi cùng là trẫm yên tâm rồi.

Bao Chửng cưỡi ngựa đi bên cạnh đột nhiên nói xen vào: - Lão phu nghe nói Vân hầu có bệnh nhẹ, không biết lúc này đã an khang chưa?

- Chỉ cần mấy vị đại thần các vị không bắt Liêu hoàng cúi đầu xưng thần, ta còn đủ sức cầm cự tới khi đưa bệ hạ về kinh sư. Vân Tranh xoay người sang thắc mắc: - Lão đại nhân, trước mặt bệ hạ ta rất muốn hỏi một câu, các vị có ý gì? Sao điều kiện cái nào cũng như muốn khơi lên chiến tranh vậy?

Triệu Trinh cũng thấy điều kiện đám quan văn đề ra khó đạt được, nhưng hắn lại không thể tự mất uy phong mà phủ quyết, cho nên thấy Vân Tranh hỏi ra liền chăm chú lắng nghe.

Bao Chửng chắp tay nói: - Bệ hạ, Vân hầu sở dĩ hỏi như vậy là vì đứng ở lập trường tướng quân suy nghĩ vấn đề, nhưng xưa nay tranh đoạt kịch liệt nhất là ở bàn đàm phán.

- Liêu hoàng khi tiến công Đại Tống ta chẳng phải xưng là có trăm vạn đại quân, chẳng lẽ chỉ có hắn được nói quá mà không cho chúng ta nói thách?