Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 36




Bởi vì hành quân trên cương vực người Liêu, nên đại quân đi tới đâu là chó chạy gà bay tới đó, bất kể là gặp được nông trang hay mục trường người Liêu, đều dừng lại, thứ gì ăn được là ăn, thứ gì mang theo được là mang theo, tóm lại trừ sau xe chở nữ nhân về làm nô lệ ra thì quân Liêu làm gì ở bên giới Đại Tống, quân Tống đáp lại y hệt.

Chuyện này mới đầu chỉ có biên quân trả thù, sau đó là người khác học theo, Vân Tranh ngoại trừ kiềm chế họ lạm sát người già trẻ nhỏ, gian dâm phụ nữ ra thì không thể quản nổi, dù sao bản chất quân đội là như vậy.

Trên bình nguyên nông sản cháy rừng rực, vô số thành trấn chỉ còn đống đổ nát, người Liêu kinh hoàng chạy về thành phố lớn, đại quân chưa tới chiến khu đã tạo ra làn sóng chạy nạn lớn nhất ở nước Liêu suốt bao năm qua.

Một dải Hỗn Nguyên hà, Cự Mã hà là khu sản xuất lương thực trứ danh của nước Liêu, gặp phải đả kích trí mạng này, tức thì toàn triều chấn động.

Địch Thanh vừa từ chiến tuyến lùi xuống nghỉ ngơi nghe được tin này cười lớn, quay lại chiến tuyến, nếu Vân Tranh đã đi tìm Da Luật Hoa Tháp tính sổ, vậy thì mình không cần quan tâm tới an nguy của hoàng đế nữa.

Lý Thường nhìn đống lương thực chất như núi, thở dài suốt từ sáng tới chập tối, mặt trời đã sắp lặn, quan viên Đại Tống nói sẽ tới lấy lương thực vẫn chưa thấy đâu.

Thám mã về báo trong vòng năm mươi dặm, ngoại trừ đại quân không còn ai, Lý Thường cắn răng hỏa thiêu toàn bộ, Vân Tranh chỉ cho ông ta một ngày, đại quân xâm nhập đất địch tác chiến, phải không ngừng di chuyển, nếu không dễ bị bao vây tiêu diệt.

Trước khi vào lưu vực Hỗn Nguyên hà, Vân Tranh yêu cầu quân đội toàn bộ kỵ binh hóa, ngựa thu được của người Liêu rất nhiều, vì thế kỵ binh cơ bản một người hai ngựa, bộ binh hiện giờ cũng ôm chặt cổ ngựa hành quân, tốc độ tăng lên không ít.

Trên đầu có sáu con Hải Đông Thanh bay quanh bảo vệ, tác dụng giám thị chiến trường cực cao, lần trước có Hải Đông Thanh người Liêu bay lên, nhưng nhanh chóng bị hạ gục, người Liêu cũng giống người Tống, bị hòa bình làm tha hóa không ít, người luyện ưng cơ bản chỉ để đem làm cảnh thôi, làm sao đầu được với liệp ưng của Nữ Chân.

Da Luật Hồng Cơ nghe tin dữ báo về liên tiếp, nổi giận muốn xuất quân diệt Vân Tranh, nhưng khi cùng Nam Viện Đại Vương Da Luật Tín tạo thành thế gọng kìm bao vây thì Vân Tranh đã biến mất tung tích, chỉ để lại đống hoang tàn, lương thực âm ỉ cháy.

Cầm nắm lúa mạch cháy đen trong tay, Da Luật Hồng Cơ thống khổ nhắm mắt lại, nửa tháng ngắn ngủi, Vân Tranh đã gây ra tổn thất kinh hoàng cho Đại Liêu.

Diện tích Đại Liêu rộng lớn, thậm chí còn hơn cả Đại Tống, nhưng đại bộ phận là đất cằn cỗi, duy có Yến Vân là có thể canh tác, cung cấp lương thực quý giá, cho nên nhiều lần từ chối đề nghị chuộc lại Yến Vân của nước Tống.

Phương bắc những năm qua càng ngày càng lạnh, Bộ Ngư Nhi Hải mười năm trước đã hoàn toàn đóng băng, trong ký ức của những người già, hai mươi năm trước dù lúc lạnh nhất Bộ Ngư Nhi Hải chỉ đóng băng một phần ba, chỉ cần vót nhọn cành cây, đục một cái lỗ là tha hồ bắt ca, giờ đây nơi đó đã không còn thích hợp sinh tồn nữa.

Phương bắc Đại Liêu liên tục có chiến sự là vì người Thất Vi, Nữ Chân di chuyển về phía nam, hao tổn không ít tinh nhuệ của Đại Liêu.

Chỉ đến khi Tây Kinh đạo Tiêu Hỏa Nhi chiến bại, Da Luật Hồng Cơ mới thực sự thức tỉnh, Đại Liêu không phải đang chống lại huân quý an nhàn, chiên binh suy thoái nữa, mà đối diện với tồn vong rồi.

Tây Hạ vừa mới vội vã cùng Phú Bật ký hiệp ước đình chiến, Hắc Sơn Uy Phúc quân của Một Tàng Ngoa Bàng đã vượt biên cảnh, trong ba ngày thôi đánh bại liên quân Bạch Đạt Đán bộ, Bạt Tư Mẫu bộ, Đạt Lợi Để bộ, chĩa thẳng mũi nhọn tới Âm Sơn, đó là mục trường tươi tốt nhất của người Liêu, Sắc Lặc Xuyên mà thất thủ thì Đại Liêu nguy mất.

Yến Vân Thập Lục Châu không thể mất, Sắc Lặc Xuyên càng không thể mất.

Trong kim trướng, Da Luật Hồng Cơ nhìn huân quý Khiết Đan ngồi xung quanh, chậm rãi nói: - Tây Kinh chiến bại, người Tây Hạ bội tín, Đông Hải Nữ Chân cũng đang yêu cầu lập nước Bột Hải, cuộc chiến của Đại Liêu ta với nước Tống nhất thời khó phân thắng bại, khắp nơi cường địch, giang sơn nguy ngập, chư vị ái khanh có cách gì phá cục diện này không?

Da Luật Tín chắp tay bẩm tấu: - Da Luật Hoa Tháp đã đánh sâu vào biên cảnh Đại Tống ba trăm dặm, quân báo có nói, chỉ cần vài ngày nữa hạ được Định Châu thành, chỉ cần có Định Châu, chúng ta coi như đóng một cái đinh vào nước Tống, quân đội chi viện theo kịp, lúc đó chúng ta có thể từ Định Châu uy hiếp bốn phía Đại Tống, ép bọn chúng lần nữa chấp nhận hiệp ước Đàn Uyên.

- Biên cảnh phía nam yên rồi chúng ta sẽ giáo huấn Tây Hạ, dập tắt cuộc phản loạn của man tộc, nghỉ ngơi dưỡng sức, trả món nợ máu ở Nhạn Môn Quan.

Da Luật Hồng cơ gật gù: - Khanh nói có lý, chỉ là Vân Tranh đang phá hoại đằng sau, khiến Hoa Tháp thành cô quân xâm nhập, nguy cơ bốn bề, để lâu ắt sinh biến.

Tiêu Khoa trầm tư nhìn tấm bản đồ lờn dựng ở góc đại trướng: - Khởi tấu bệ hạ, vùng Linh Khâu rộng hơn trăm dặm, chỉ có một số đồi thấp, không có núi cao rừng rậm, cho thần ba nghìn thám báo, ắt khiến tên ác tặc này không thể ẩn thân được.

Lão tướng Chiết Thuật Mật cắt ngang: - Bệ hạ, lão thần cho rằng Vân Tranh đã rời Linh Khâu, Nhạn Môn Quan binh ít, y có hai vạn quân là cùng lắm rồi, cho nên phải chạy khắp nơi đốt phá nông diền, không dám tới gần thành trại, như thế Vân Tranh không ở lại một chỗ chuốc lấy diệt vong đâu.

- Tống chủ hiện truân binh ở Triệu Châu, cách Định Châu chưa tới ba trăm dặm, một vị hoàng đế chưa từng cầm quân lại lên chiến trường, chẳng khác nào đại họa. Triệu Trinh có thể không hiểu đạo lý này, đám Địch Thanh, Vân Tranh, Hàn Kỳ chẳng lý nào không hiểu hung hiểm trong đó.

- Vì sao Vân Tranh đại thắng không tiến quân chiếm đất, lại chạy đi đốt phá lung tung? Thần cho rằng mục tiêu cuối cùng chính là hơn vạn quân của Da Luật Hoa Tháp đó, chẳng qua y gây rối loạn, khiến chúng ta phải phân binh đề phòng, không dám tùy tiện tiến lên thôi.

- Hiện giờ chỉ cần hạ lệnh Da Luật Hoa Tháp lui về, thủ vững Đường huyện, lại sai người chặn lối về Nhạn Môn Quan của Vân Tranh, từ từ khép chặt vòng vây, Vân Tranh khác nào tự đâm đầu vào lưới, Vân Tranh chết, Địch Thanh đã già thủ thành còn được tiến công không đủ, lúc đó chúng ta thong dong tính xổ từng kẻ một.

Da Luật Hồng Cơ vỗ tay tán thường, lập tức hạ chỉ: - Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Da Luật Hoa Tháp lui binh, bỏ thành Định Châu, cố thủ Đương Huyện.

Chiết Thuật Mật nói không sai, sau khi phá hoại lung tung, trước khi quân Liêu kịp phản ứng, Vân Tranh âm thầm dẫn hai vạn quân tới Bình Hình lĩnh, giao giới giữa Linh Khâu và Phồn Trì.

Lúc này đứng trên Bình Hình lĩnh còn chưa thấy được Bình Hình quan, chỉ thấy hai rặng núi không quá cao mà thôi, muốn Bình Hình quan, phải đợi Đại Minh triều xuất hiện hẵng nói.

Bình Hình Lĩnh phía bắc có Thái Hành Sơn đứng trơ trọi cao vời vợi, phía nam có Ngũ Đài Sơn sừng sững, giữa hai ngọn núi này là dải đất thấp, Bình Hình lĩnh như con đê nhô lên, hình thế không hiểm yếu lắm.

Do Thái Hành Sơn và Ngũ Đài Sơn hết sức hiểm trở, cắt đứt giao thông nam bắc, cho nên nơi này thành đường tắt thông bình nguyên Hà Bắt tới Sơn Tây, hiện nó còn chưa được khai phát, chỉ có ít đám buôn lậu muối và đạo phỉ chiếm núi xưng vương mới biết.

Lý Thường cưỡi ngựa đi bên cạnh Vân Tranh không ngừng ngẩng đầu nhìn địa thế hiểm yếu hai bên, ông ta không sao hiểu được vì sao Vân Tranh biết con đường này, lại còn khẳng định là có thể khiến hai vạn kỵ binh thuận lợi đi qua.

Có lẽ là một loại bản năng của danh tướng!