Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 24




Trong xe ngựa, Cát Thu Yên chổng mông kiểm kê chiến lợi phẩm, ở nhà thì trang sức giá trị trăm quan rơi xuống đất có khi không thèm nhặt, giờ cầm một viên lam bảo thạch chẳng thuần giá tối đa mười quan thì hớn ha hớn hở, chả hiểu nổi, thôi thì như Hàm Ngưu nói, vui là được, tên đó sau này sẽ sống vô cùng hạnh phúc.

Rảnh rỗi kiểm tra bài tập của Tô Thức, hắn mới làm hôm qua, là bài luận tiêu đề ( Chế hành luận), chủ yếu công kích Ưng sào ở Hoàn Châu của Khương Triết và Quang Hóa thành của Lang Thản, cùng với Thanh Giản thành của Chủng gia, còn nhắc tới cả Thành Đầu thành mà Địch Thanh đang kiến thiết ở Kiến Xương phủ.

Tên tiểu tử thông minh nhạy bén đã phát hiện tướng lĩnh có uy vọng trong quân đều âm thầm gây dựng căn cứ địa cho mình, nói rằng không thể cổ vũ phong trào này, hiện chỉ là thành trì nhỏ, cùng thời gian trôi đi, dân chúng tụ tập xung quanh, từ quân thành sẽ biến thành trung tâm kinh tế quân sự của cả vùng, ví dụ rõ nhất là Ưng sào ở Hoàn Châu, tướng quân có quyền lực cả quân chính tron tay, rất nguy hiểm.

Còn trích dẫn lịch sử ra, chỉ ra vương triều nhà Chu mới đầu kiến lập như thế, chia các tướng có công đến đất phong đồn trú, kết quả là khiến cho chính thể dần suy yếu, thành cục diện quần hùng cát cứ, tiến vào thời Xuân Thu ngũ bá và Chiến Quốc thất hùng.

Đáng lẽ chuyện này không liên quan tới Vân Tranh, Tô Thức có muốn nói thì cũng phải nói với hoàng đế mới đúng, rõ ràng tên này đang ngầm nhắc nhở, cách này tuyệt đối không thể dùng, cho dù sau này mình có thống nhất thiên hạ thì những người này cũng sẽ thành phiền toái lớn, tương lai lại phải học Tống thái tổ dùng chén rượu đoạt binh quyền.

Vân Tranh cầm bút lên, phê vào bài luận của Tô Thức:" Nhà Chu tám trăm năm mới suy, sử gia đã có đánh giá, trẻ nhỏ sao dám bình bừa? Đạo văn võ ở bình hình, đạo triều chính ở bình hành, dương thịnh thì âm suy, nay Đại Tống âm khí nhập cốt, một câu xướng danh Đông Hoa môn mới là hảo hán đã đánh gãy sống lưng tráng sĩ.

Ngoài ra ta muốn ra Đông Hải làm chúa đảo, chuyện ở lục địa liên quan chó gì tới ta, làm xong việc lão tử giong thuyền chu du khắp nơi, ngắm danh sơn thắng cảnh, thưởng thức giai hào mỹ tử. Ngươi có bản lĩnh thì tương lai đi mà quản, lão tử giúp Đại Tống thu về quốc gia hoàn chỉnh là công đức tề thiên, nếu việc gì cũng do lão tử làm hết thì các ngươi chỉ ngồi ăn với ỉa thôi à, đừng có mơ!"

Phê duyệt xong đọc lại một lần, Vân Tranh đắc ý vô cùng, lâu lắm rồi mới phê bài tập cho học sinh, bỗng nhiên thấy ngứa nghề, thò tay ra ngoài xe ngựa đập lên đầu Tô Thức thập thò bên ngoài nãy giờ, ra vẻ nghiêm nghị mắng: - Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Tô Thức lè lưỡi, nhảy xuống chiến mã đọc bình luận của Vân Tranh, lấy cái đánh lửa ra đốt, đợi cháy thành cho rồi dẫm thêm vài cái, nhảy lên ngựa gọi Bột Bột đằng xa, toàn thân như tinh thần hơn nhiều.

Nhìn Tô Thức hớn hở như vậy, Vân Tranh dựa vào cửa sổ thở dài tự lẩm bẩm: - Lão tử đúng là không có số làm hoàng đế rồi, cho dù khởi sự, đến huynh đệ trong nhà cũng không giúp.

Triệu gia thống trị văn nhân đã đi vào tận xương tủy, đừng thấy đám Lang Thản sẵn sàng vì một quân lệnh của y liền tử thủ Thiên Quan mà nhầm, một khi Vân Tranh có ý đồ phản nghịch, người giết y trước tiên là bọn họ, cho dù sau đó họ có tự sát tạ tội với huynh đệ cũng còn ý nghĩa chó gì nữa đâu.

Vân Tranh không phải chưa từng có chút mưu tính gì, dù không phải muốn lật đổ nhà Tống, ít nhất cũng có thể kiến tạo quốc gia của mình, nhưng căn bản không hành động được, nhiều lần thử thăm dò rồi, đều không có kết quả tốt, lần này tới Nhạn Môn Quan, vì sao Tiếu Lâm đột nhiên xin đi cùng, đâu đơn giản như ông ta nói là vì cãi nhau với Hoa Nương.

Bất giác nhớ tới sử sách ghi chép thời khắc Đại Tống diệt vong, cho dù đại thế đã mất, bách tính đi theo ấu đế chứ không muốn làm phản thần vẫn tới hai mấy vạn, sau khi Lục Tú Phu ôm ấu đế nhảy xuống biển tự vẫn, văn nhân tuẫn táng lên tới mười vạn.

Cơ hội tốt nhất của Vân Tranh là khi ở Thục, nếu muốn khởi sự, người y phải giết đầu tiên là Bành Lễ tiên sinh, chỉ riêng ải này, Vân Tranh đã thấy mình không qua nổi, huống hồ khi đó bị Hàn Lâm bám sát từng bước.

Không làm được hoàng đế thì làm tốt phận chó giữ nhà vậy, Vân Tranh rụt đầu vào xe, hỏi Cát Thu Yên vẫn say sưa với đống tài sản của mình: - Khi nàng tới các con vẫn khỏe chứ?

Cát Thu Yên bỏ chiến lợi phẩm xuống, giọng ôn nhu: - Mi mắt của Lạc Lạc đã mọc dài ra rồi, sau này thế nào cũng thành tuyệt thế mỹ nữ, nhi tử của chàng thì bụ bẫm trắng trẻo, thấy ai cũng toét miệng cười, Xã lão thái quân bế nó, nó đái cho khắp người còn cười vui vẻ nói được hưởng nhờ phúc của Vân gia, mà đúng thế thật, hôm sau có tiểu tức phụ sinh cho một trọng tôn, lão phu nhân mang rất nhiều quà tới đáp tạ, thế là mọi người truyền nhau, nói nhi tử chàng là phúc tinh.

- Chỉ có tiểu khuê nữ đáng thương, cha mẹ đều không ở bên cạnh, chẳng biết đại nương độc ác ngược đãi thế nào...

Lại bắt đầu rồi đấy, Vân Tranh không muốn lấy lòng tiểu lão bà mà nói xấu đại lão bà, ngáp dài một cái nằm xuống giả vờ ngủ.

Cát Thu Yên cười khúc khích, đặt đủ các loại bảo thạch lên bụng, tay vẽ vòng vòng lên ngực Vân Tranh: - Hay thiếp ngủ cùng chàng, nghe nói hoài thai ở chỗ hung sát sẽ sinh ra nhi tử anh hùng.

Vân Tranh chẳng thèm mở mắt ra: - Ta không thích loại biến thái, ta chỉ thích nhi tử bình thường, không cần tài hoa xuất chúng, chỉ cần nó biết kính lão yêu trẻ là đủ, phàm là những đứa yêu nghiệt thì càng làm người ta lo, hay gì, nhìn trượng phu nàng đi, bị người ta suốt ngày đề phòng như phòng trộm.

Cát Thu Yên nằm xuống bên cạnh, dựa vào lòng Vân Tranh phụng phịu không nói.

- Ài, nữ nhân các nàng thật là, đôi khi tốt với càng nàng, lại nghĩ sai lệch đi, ta nói thế không phải vì không muốn nàng sinh ra nhi tử giỏi giang, con ta đứa nào cũng như đứa nào không phân chia gì hết. Sống thật tốt còn hơn mọi thứ trên đời, bỏ hết suy nghĩ linh tinh đi, đợi già răng rụng hết rồi, ta đưa nàng ra biển tắm khỏa thân, nghe nói đã lắm. Cát Thu Yên phì cười: - Có giỏi thì làm ngay bây giờ đi, vì sao phải đợi tới khi già không còn răng nữa?

- Bây giờ đi có mà lỗ vốn à, ta nhìn lão bà xấu xí của người ta, người ta nhìn lão bà tuyệt thế mỹ nữ của ta, không chơi.

- Hi hi hi...

Hầu Tử nghe thấy tiếng cười trong xe ngựa, vội vàng bợp Hàm Ngưu một cái, kéo hắn tránh xa một chút, tránh nghe thấy những thứ không nên nghe, đại soái lại nổi điên với mình.

… …

Lý Thường ngồi trong soái trướng ở Nhạn Môn Quan, tay cầm quân báo cười muốn sập trần nhà, đây không phải là lần đầu ông ta cười như thế nữa, quân báo nhận được từ sáng sớm rồi, mỗi khi đọc lại là lại cường, làm lão phó Lý An cứ thấp tha thấp thỏm, không biết lão gia bị làm sao.

Lý Đông Sở từ Thiết Khỏa Môn vội vã trở về, vừa xuống ngựa là chạy ngay vào soái trướng, mặt mũi nhem nhuốc tro bụi còn chưa kịp rửa, nghe thấy tiếng cười của Lý Thường, quỳ một gối thi lễ: - Giám quân vì sao lại vui như thế? Còn gọi gấp mạt tướng về?

Lý Thường thân thiết rót cho Lý Đông Sở một chén trà nóng: - Uống cốc nước đi đã, tướng quân vất vả rồi.

Lý Đông Sở uống hết luôn chén trà, nói nhanh: - Đại soái không ở nhà, mạt tướng sao dám lơi lỏng dù chỉ phút chốc, Quách Hằng Xuyên bất chấp tính mạng sĩ tốt của mình, phóng hỏa ở trước Thiết Khỏa Môn, chúng ta ở cuối gió, khói đen ngùn ngụt, tướng sĩ phải bịt khăn ướt tác chiến.

- Vất vả cho các tướng sĩ rồi, tối nay ta sẽ cho người mang tới thuốc thanh phế, có điều ba ngày nữa thôi là đại soái về rồi, đại quân đã qua Chu Gia hà, mọi người có thể được nghỉ ngơi.

Lý Đông Sở đứng bật dậy, không kìm nổi niềm vui nói lớn: - Giám quân, chẳng lẽ đại soái đánh bại Tiêu Hỏa Ly rồi sao?