"Ý của con thế nào?"
"Ý của con thế nào?"
"Ý của con thế nào?"
...
Câu nói ấy cứ vang vọng trong tâm trí, khiến ta có chút thất thần.
May mắn đến quá mức đột ngột, làm ta không dám tin vào những gì mình được nghe thấy.
Mộng giữa ban ngày, khiến ta rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ...
Thế nhưng cho dù là mơ, ta cũng chưa từng được trải nghiệm khoảnh khắc tuyệt vời đến vậy.
Ta rụt rè đưa mắt nhìn về phía nữ nhân có tướng mặt phúc hậu ở phía đối diện, rồi lại chuyển hướng sang phía nam nhân đang đứng cạnh bà.
Ai nấy đều nhìn ta với ánh mắt chờ mong.
Dường như những lời bọn họ nói, đều là những ý nghĩ chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Họ thật sự muốn nhận ta làm con nuôi!
Ta lúng túng, dè dặt suy nghĩ hồi lâu rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa để trả lời thay cho câu:
"Con nguyện ý."
Ngay lập tức, vị phu nhân... À không, người bây giờ đã trở thành mẫu thân ta kích động đến mức lao đến rồi ôm ta vào lòng.
Người xem ta như trân bảo mà cẩn thận vuốt ve, miệng không ngừng nói ra những lời yêu thương âu yếm.
Ta vui lắm!
Bởi vì ta của hiện tại đã có người thương, cũng không phải là đứa trẻ không nơi nương tựa nữa...
Một cảm giác ngọt ngào ngập tràn trong tâm trí ta.
Tương lai phía trước, dường như không còn là sương mù đen tối nữa. Họ đến bên ta như những cơn gió nhẹ, thổi đi những lớp sương dày đặc mông lung.
Họ đến để cho ta biết, thế gian này vẫn còn rất nhiều người tốt.
...
Những tháng ngày ở cạnh hai người họ, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cả đời ta.
Phụ thân tính cách tuy có phần nội liễm. Thế nhưng ông ấy rất hay quan tâm và chiếu cố ta.
Ông không hề có ý nghĩ trọng nam khinh nữ, ngược lại rất yêu thương ta là đằng khác. Mỗi ngày, phụ thân đều dành ra 1 canh giờ để dạy ta học chữ, nấu cho ta đồ ăn ngon, thậm chí còn tặng ta rất nhiều món quà đẹp.
Mẫu thân ta một người đảm đang, tháo vát. Mặc dù tay nghề không tốt, nhưng bà ấy rất thích thêu thùa.
Bộ y phục mới, đôi hài đầu tiên ta nhận được, cũng chính là do bà đích thân hao lực ngày đêm để làm cho ta.
Cuộc sống hiện tại, đối với ta quá sức viên mãn.
...
Khoảng 5 tháng sau.
Ta nghe nói, mẫu thân mang thai rồi.
Hơn 20 năm ròng rã, tìm không biết bao nhiêu lương y, uống không biết bao nhiêu loại thuốc nhưng tất cả đều vô phương cứu chữa.
Thế mà ta vừa được nhận nuôi không bao lâu, mẫu thân ta có mang...
Cảm xúc ta lúc ấy ra sao nhỉ?
Vừa mừng lại vừa lo.
Mừng vì ý nguyện mẫu thân ta được thành toàn.
Lo là vì ta đang đứng trước nguy cơ lần nữa bị bỏ rơi...
Ta lưu luyến nơi đây, cũng quyến luyến tình cảm hai người họ đã dành cho ta.
Ta tự hỏi, làm thế nào để ta không bị vứt bỏ đây?
...
Hôm nọ, ta được mẫu thân và phụ thân cho người gọi vào thư phòng để hỏi chuyện.
Một dự cảm không lành đột nhiên ập đến.
Cái ngày mà ta hằng luôn lo sợ, cuối cùng cũng xảy đến rồi ư?
Ta đã cố trở thành đứa trẻ ngoan rồi mà? Tại sao đến cuối cùng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì chứ?
Lòng ta nhọc nhằn nặng trĩu, cứ như có một tảng đá đè lên ngực, khiến ta không tài nào thở nổi...
Cơ mà nếu như thật sự bị vứt bỏ... Ta mặt dày xin ở lại làm nha hoàn phụ việc. Chắc có lẽ phụ thân và mẫu thân sẽ đồng tình chấp thuận nhỉ?
Suy nghĩ ngờ nghệch ấy phút chốc thoáng qua cũng đã khiến tinh thần ta đã phấn chấn hơn nhiều.
Đứng trước cửa phòng, ta hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào...
...
Khi vừa vào đến, ta đột nhiên phát hiện thần sắc phụ mẫu ta đang rất âm trầm. Mẫu thân ánh mắt nhạt lệ, dường như người vừa mới khóc xong.
Tại sao lại khóc chứ? Bà ấy vừa mới mang thai, nếu quá kích động sẽ ảnh hưởng đến thai nhi ở trong bụng.
Ta hướng mắt nhìn về phía bàn trà, đột nhiên nhìn thấy một xấp dày phong thư luyện chữ được chất cao thành một chồng lớn.
Những nét chữ trên giấy, khiến ta cảm thấy có chút quen mắt...
Lúc này, trời bên ngoài đột nhiên nổi gió, gió luồn qua khe cửa, quét qua những phong thư ở trên mắt bàn khiến chúng bay tán loạn khắp căn phòng.
"Nếu như điều ước có thể trở thành hiện thực, ta chỉ mong phụ mẫu sẽ không bỏ rơi ta."
"Ta sẽ cố gắng luôn làm hài tử ngoan, sẽ yêu thương và chăm sóc hài tử ở trong bụng người. Chỉ mong mẫu thân sẽ không lạnh nhạt với ta."
...