Cái chết của nương khiến ta rầu rĩ một thời gian dài.
Biết tin nương mất, đám người Trương gia vui như trẩy hội, đặc biệt là Trương phu nhân.
Nhận thấy ta còn nhỏ, chẳng thể gây hại được gì cho Trương gia, Trương lão thái thái liền ra lệnh cho lính canh rút về, chính thức thả cho ta được tự do.
...
Không biết kể từ bao giờ, kinh thành đột nhiên xuất hiện thêm một tin đồn kỳ lạ.
Nghe nói, có một đứa trẻ mồ côi chạy nạn thông qua lỗ chó chui vào Trương phủ trộm đồ liền không may bị Trương phu nhân bắt gặp.
Xót xa cho hoàn cảnh của đứa trẻ ấy, thay vì kiện lên quan phủ, Trương phu nhân quyết định giữ đứa bé đó lại và cho phép nó được trở thành thư đồng của nữ nhi bà.
Dân chúng sau khi biết tin thì không ngừng cảm kích tấm lòng thiện lương của Trương phu nhân. Người đời còn ca tụng bà ta chính là thần tiên chuyển thế.
Nực cười thay, sự thật hoàn toàn trái ngược với những gì bọn họ được nghe...
...
Một ngày đẹp trời, ta được gọi đến Đích nữ viện là nơi ở của Trương Minh Nguyệt, hòn ngọc quý của cả Trương gia. Có cha là thượng thư triều đình, mẹ là tiểu thư đài các được người đời ví như thần tiên chuyển thế...
Lúc ta vừa đến, vô tình nhìn thấy một bé gái tầm chạc tuổi ta đang vui đùa đuổi bắt hồ điệp ở trong khuôn viên.
Nàng ta có một làn da trắng muốt, dáng người mũm mĩm xinh xinh, đầu được tết hai bím tóc nho nhỏ, bên trên còn được cài thêm hai cây trâm quý giá, y phục nàng mang đều là gấm ngọc vải lụa. Cả người đều tỏa ra khí chất tiểu thư con nhà quyền quý.
Nàng ta hệt một thiên sứ nhỏ vậy, cực kỳ xinh đẹp.
Mà ta...
Thân hình gầy gò lấm lem có hơi bốc mùi vì nhiều ngày chưa được tắm. Đầu tóc rối bời, làn da tái xanh không khác cương thi là mấy...
Bởi vì hình tượng giữa ta và Trương Minh Nguyệt quá sức đối lập. Lần đầu tiên, ta biết thế nào là cảm giác tự ti.
Ta cúi đầu, lúng túng nắm chặt vạt áo, hai mắt nhắm kín, miệng luôn không ngừng tự nhủ:
"Không được nhìn, tuyệt đối không được nhìn..."
Bởi vì ta sợ, sợ bản thân sẽ kìm lòng không được mà sinh tâm đố kỵ với nàng...
...
Chơi chán rồi, nàng liền vứt cái lưới nhỏ dùng để bắt hồ điệp cho thị nữ bên cạnh rồi lớn tiếng gọi thị vệ:
"Lại đến bế ta nhanh lên, đôi hài nương mới mua cho ta, tuyệt đối không thể bị làm bẩn được."
"Tuân lệnh." Nói rồi, thị về liền tiến lại chỗ Trương Minh Nguyệt rồi cẩn thận bế nàng lên.
Ta đưa mắt nhìn về phía đôi hài của nàng. Trong lòng không ngừng cảm thán:
Đúng là một đôi hài đẹp.
Chân ta lúc này truyền đến một cảm giác nhói đau.
À thì ra có một chú kiến vừa mới bò lên chân ta rồi cắn ta đau.
À, thì ra từ trước đến giờ, ta vẫn luôn đi chân trần, chưa từng được sở hữu một đôi hài đúng nghĩa.
Thị vệ bế nàng lướt qua người ta. Bấy giờ, Trương Minh Nguyệt mới chú ý đến sự tồn tại của ta.
"Ngươi là ai?" Nàng cất tiếng hỏi.
Thấy vậy, thị nữ thân cận của Trương Minh Nguyệt liền chạy lại, nói nhỏ vào tai nàng điều gì đó.
Nàng quay sang nhìn ta, chau mày, che mũi lại rồi khó chịu nói:
"Sao ngươi lại thối thế?"
Câu hỏi vô tri của nàng khiến tỳ nữ và thị vệ xung quanh cười phá lên. Chỉ có mình ta mặt đỏ xấu hổ, khúm núm lùi bước, tránh xa nàng ta ra.
Ta sợ khiến nàng khó chịu.
"Tiểu thư người đúng là nói đùa rồi, lũ ăn mày chui qua lỗ chó, làm sao không thể thối được chứ?" Tỳ nữ cạnh nhìn ta bằng ánh mắt xéo xắt rồi mở lời châm chọc.
Hahaha
Mọi người đồng thanh cười oà lên.
Mặc dù trí não có phần không được linh hoạt, nhưng ta cảm giác được, bọn họ là đang chê cười ta.
"Tên ngươi là gì?" Minh Nguyệt tò mò hỏi.
"Không... Không biết." Đã nhiều ngày chưa mở miệng nói, giọng của ta có chút khàn đặc, trầm trầm.
Trương Minh Nguyệt nói giọng của ta giống như tiếng ngỗng gáy vậy.
Ngỗng gáy là gì vậy nhỉ?
Ta chưa từng được nghe qua, nhưng có lẽ nó không được hay cho lắm, ta thầm nghĩ.
Thế nhưng, ta cũng rất tò mò... Khi ngỗng gáy sẽ nghe như thế nào?
Hy vọng một ngày nào đó, ta sẽ có cơ hội được nghe.
"Tên người là gì?"
Ta lắc lắc đầu.
"Không biết?"
Ta gật gật đầu.
"Người ngươi thối như vậy, thế sau này gọi là Đậu Thối đi."
Hahaha
Đám người xung quanh lần nữa cười đùa.
Đầu óc ta lúc đó có chút trì đồn, ta không biết cái tên Đậu Thối này có ý nghĩa gì...
Ta chỉ biết, từ nay ta đã có tên rồi!
Một cái tên riêng chỉ thuộc về ta.
Lòng ta lúc đó có chút cảm kích Trương Minh Nguyệt.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Ta có mơ cũng chẳng thể ngờ đến, cái tên đó lại trở thành nỗi ám ảnh của cuộc đời ta.
...
Thấy ta ngờ nghệch không nói gì, Trương Minh Nguyệt cất lời nói thêm:
"Nương bảo để ngươi làm thư đồng cho ta. Thế ngươi đã biết thư đồng thì lên làm những việc gì chưa?"
Ta lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Nàng ta nhếch môi rồi nở nụ cười mờ ám:
"Vậy thì sáng mai hãy đến đây sớm chút, ta sẽ nói cho ngươi biết."
...
Sáng ngày hôm sau, khi ta đang còn chìm trong giấc mộng thì đột nhiên có người phá cửa xông vào, vội vàng kéo ta đến biệt viện của Trương Minh Nguyệt.
Lúc đó, trời vẫn chưa thức, gà vẫn chưa dậy.
Đợi khoảng hơn 2 canh giờ, Trương Minh Nguyệt ăn diện rực rỡ, trên tay còn cầm thêm một cây roi mây từ phòng bước ra.
Nàng ta tiến lại gần ta, nhếch môi cười đểu rồi trực tiếp vung một đường roi, giáng xuống lưng ta.
Trương Minh Nguyệt ra lệnh:
"Đậu Thối, còn không mau nằm xuống làm ngựa cho bổn tiểu thư?!"
Roi mây quật thẳng vào lưng khiến cột sống ta có chút nhói đau, tấm lưng tê dại.
"Tại... tại sao ta phải làm ngựa cho ngươi?" Ta có chút sợ hãi, liền lắp bắp hỏi.
Trương Minh Nguyệt ngang nhiên trả lời:
"Bởi vì ngươi là thư đồng của ta."
"Nương nói ngươi có sở thích nằm bò và chui qua lỗ chó. Ta đây là thành toàn tâm nguyện của ngươi đấy, mau nằm xuống đi."
"Ta... ta không muốn."
"To gan, lời của đại tiểu thư, ngươi còn dám cãi." Nói rồi, thị vệ tung một cước đá khiến ta ngã nhào xuống đất, Minh Nguyệt cũng nhờ đó mà nhanh chóng trèo lên lưng ta.
"Còn không mau bò đi." Trương Minh Nguyệt lớn tiến ra lệnh.
Một sự uất ức và tủi hổ trào lên trong ta.
Ta cố gồng người dậy.
Từng bước, từng bước bò đi.
Mặc dù cùng tuổi, nhưng Trương Minh Nguyệt bự con gấp mấy lần ta.
Cứ bò ba bước, ta lại té một lần.
Nàng ta sớm đã mất kiên nhẫn, liền liên tục dùng roi mây tác động lên người ta.
Bấy giờ, trời vốn đang trong xanh bắt đầu nổi gió, sấm chớp xuất hiện đùng đùng, đánh xuống cây vải ở cạnh gần đó.
Trương Minh Nguyệt giật mình sợ hãi, không cẩn thận liền té nhào xuống đất.
Trời lúc này bắt đầu đổ mưa.
"Y phục của ta, y phục của ta." Nàng ta khóc toáng lên chỉ vì y phục bị bẩn, sau đó liền trừng mắt giận dữ nhìn về phía ta.
Đùng
Trời lại nổi sấm.
Đùng
Đùng
Trương Minh Nguyệt khóc toáng lên.
"Oa..."
Có vẻ nàng ta sợ sấm nhỉ?
Thấy nàng khóc, đám người hầu liền tất bật chạy đến bế Trương Minh Nguyệt dậy rồi đưa nàng đi tìm một chỗ trú mưa.
Trước khi rời đi, bọn họ không quên đá ta vài cái...
Ngay lúc này, một suy nghĩ táo bạo bất chợt nổi lên trong đầu của ta.
Ta không muốn ở lại đây giây phút nào nữa!
Ta muốn chạy trốn khỏi đây!
Và thế là...