Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 92




Dạo thăm chốn cũ, ôn lại chuyện xưa. 

Triệu Tinh cũng giống tôi, thiên vị những năm tháng đẹp đẽ đó, vậy nên cũng không chút do dự mà gật đầu. 

Tôi nhìn hắn vài giây, bỗng hỏi lại: “Thật sự là u lành?”

“Không thì sao?” Triệu Tinh không có chút kinh ngạc trước câu hỏi của tôi, “Tin tôi đi, nếu tôi thật sự không sống được bao lâu nữa thì tôi nhất định sẽ không nhẹ nhàng hòa hợp với cậu như vậy đâu.” 

“Cậu sẽ thế nào?” Tôi lại biết rõ còn cố hỏi.

Triệu Tinh tiến tới hôn lên môi tôi, hắn nói: “Suy cho cùng thì vẫn là không nỡ đồng quy vu tận với cậu.” 

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, qua vài giây mới nói: “Cậu dám làm, tôi dám nguyện ý.” 

Triệu Tinh giơ tay lên che mắt tôi rồi hôn tôi lần nữa. Nụ hôn của chúng tôi mãnh liệt đến mức suýt chút nữa thì lau súng cướp cò. 

Xét thấy chúng tôi vẫn đang ở nhà hàng, Triệu Tinh cuối cùng vẫn đành phải kiềm chế bản thân. Tôi uống hết ly sữa bò, chuẩn bị rời đi cùng Triệu Tinh. 

Bệnh viện này tuy thu phí khám sức khỏe cao ngất ngưởng nhưng hiệu suất cũng rất cao. Theo kinh nghiệm trước kia của tôi thì dự là cuối ngày sẽ có kết quả kiểm tra. 

Nhưng chúng tôi lại cũng không ngờ rằng chưa kịp bước chân ra ngoài, chúng tôi đã bị nhân viên y tế chặn lại —— Nhân viên y tế nở nụ cười đúng đắn, dùng giọng điệu nhẹ nhàng, chuyên nghiệp mà nói: “Thôi tiên sinh, kết quả kiểm tra của ngài cho thấy có một số chi tiết bất thường. Chúng tôi khuyên ngài nên làm thêm một vài xét nghiệm nữa.” 

Tôi và Triệu Tinh liếc nhìn nhau. Hắn nắm chặt cổ tay tôi, vẻ mặt căng thẳng. Trước khi Triệu Tinh kịp lên tiếng, tôi nhẹ nhàng đáp: “Được rồi, tôi phải đi đâu vậy, có thể dẫn đường giúp tôi không?” 

Tôi lại bị lấy thêm mấy ống máu nữa nhưng các chỉ số vẫn không khả quan lắm. Bác sĩ khuyên chúng tôi nên đến bệnh viện công để kiểm tra thêm. 

Cảm xúc bất thường của Triệu Tinh đã biến mất. Trên mặt hắn nở nụ cười thường ngày. Một lớp ngụy trang hoàn hảo, không dấu vết. 

Bởi vậy tôi mới hiểu, tất cả những bất thường của Triệu Tinh tôi từng thấy, chẳng qua cũng chỉ là vì hắn muốn để lộ ra mà thôi. 

Nếu Triệu Tinh thật sự muốn giấu tôi chuyện gì đó thì nhất định sẽ giấu bằng sạch, cũng chính như tôi đã làm với hắn vậy.

Chúng tôi tới bệnh viện công. Ở đó thật sự rất đông đúc, mà cho dù Triệu Tinh có là ông chủ lớn thì cũng phải thành thật chờ kết quả xét nghiệm một ngày sau đó.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi nói với Triệu Tinh: “Cậu có muốn gọi tài xế lái xe không?” 

Triệu Tinh nhìn tôi vài giây, thực thong thả gật đầu.

Tài xế nhanh chóng tới nơi. Dọc theo đường đi, tôi và Triệu Tinh cũng không nói gì. Thật ra tôi cũng không quá lo lắng. Tôi chưa bao giờ sợ chết. Trên đời này, ngoại trừ Triệu Tinh ra, tôi cũng chẳng có ai, hay có bất cứ thứ gì, để lưu luyến. 

Nếu số mệnh của tôi ngừng lại ở độ năm ba mươi tuổi, thì đối với tôi mà nói, còn thậm chí là một kết cục có thể chấp nhận được —— Tôi không thích cái cảm giác bất lực khi về già. 

Tôi bình tĩnh, nhưng Triệu Tinh lại rất tệ. Tôi biết khi hắn nghe tin mình bị bệnh cũng chẳng tệ đến mức như bây giờ. 

Hắn gồng mình vờ như mọi thứ đều ổn, nhưng hắn không dám nói chuyện với tôi. Có lẽ hắn sợ nói xong hắn sẽ thật sự ngã quỵ, cũng không dám tự mình lái xe, có lẽ là vì sợ tâm trạng bất ổn lại xảy ra sự cố gì.

Tôi đưa tay ra vỗ vỗ mu bàn tay hắn. Hắn tựa như một chú chim nhỏ sợ hãi mà khẽ run rẩy, một vết nứt xuất hiện trên lớp ngụy trang hoàn hảo. Ngay sau đó hắn lại ngụy trang, nở nụ cười hỏi tôi: “Sao vậy?” 

“Ngày mai phải đi thử đồ cưới đấy, cậu có bận gì không?” Tôi trông vẫn như bình thường.

“Không,” Triệu Tinh nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi, như thể hắn dù có nhìn bao nhiêu đi chăng nữa cũng cảm thấy không đủ, “Là tôi sai, đáng nhẽ ra tôi nên để ý kỹ đến thời hạn kiểm tra sức khỏe của cậu.” 

“Tôi cũng đâu có để ý kỹ đến thời hạn kiểm tra sức khỏe của cậu đâu, cậu sai cái gì chứ?” Tôi nắm chặt lấy tay hắn, “Bị bệnh thì chữa bệnh là được rồi, đừng nghĩ nhiều thế có được không.” 

Triệu Tinh lặng thinh trong chốc lát, hắn hỏi: “Cậu không sợ sao?”

“Không sợ, sống hay chết, đối với tôi cũng không có gì khác……”

Còn chưa kịp nói xong, ngón tay tôi bỗng đột nhiên đau nhói. Triệu Tinh nắm chặt tay tôi, giọng điệu không lớn, nhưng cũng đủ để tôi nghe rõ ràng.

Hắn nói: “Cậu sẽ sống lâu trăm tuổi, sẽ bên tôi vĩnh viễn về sau.” 

Đây cũng không phải là điều tôi có thể kiểm soát. 

Lời này quanh quẩn trong miệng tôi, nhưng tôi vẫn không nói ra —— Triệu Tinh thoạt nhìn có vẻ sợ cực kỳ.

Tôi thở dài, dùng mu bàn tay rảnh rỗi sờ sờ má Triệu Tinh, nói: “Y học hiện tại phát triển như vậy, hầu như bệnh gì cũng có thể chữa, cho dù là bệnh ác tính cũng có thể sống thêm vài chục năm. Đừng sợ, tôi không phải người tốt nên sống sẽ luôn gặp may.” 

Triệu Tinh để tôi chạm vào hắn. Cảm xúc trong mắt hắn càng ngày càng phức tạp, khó hiểu. Cuối cùng, tất cả lời muốn nói đều chỉ còn một câu: “Chỉ là tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ bị bệnh.” 

“Cũng đâu phải là chưa bệnh bao giờ,” Tôi nhịn không được mà cười, “Lần trước tôi nằm viện, cậu còn tới chăm tôi còn gì.”

“Đâu có giống nhau. Lúc đó cậu bệnh chẳng qua là làm nũng thôi, lần này bệnh là nguy hiểm tới tính mạng.” Triệu Tinh hôm nay nói thật sự rất nhiều. Hắn thoạt nhìn cực kỳ hoảng loạn nhưng lại vẫn nhẫn nhịn, chịu đựng, khiến tôi không khỏi thổn thức, lại cũng có chút không đành lòng. 

“Còn chưa có kết quả mà,” Tôi đành phải an ủi hắn, “Có lẽ cũng chẳng nghiêm trọng tới vậy.” 

“Tôi biết……” Hắn quay đầu nhìn đi chỗ khác, như thể không muốn tôi nhìn thấy biểu cảm của hắn lúc này.

Chúng tôi rốt cuộc về tới nhà. Triệu Tinh thoạt nhìn như đã trở lại bình thường, nhưng hắn lập tức mở laptop ra, bắt đầu tìm tòi tư liệu, gửi tin nhắn, thi thoảng còn gọi một hai cuộc điện thoại. 

Lúc hắn làm những chuyện này, hắn không giấu tôi. Cho dù có giấu tôi, tôi cũng có thể đoán được hắn đang giúp tôi liên hệ bệnh viện và bác sĩ. 

Triệu Tinh trong trí nhớ tôi vĩnh viễn là một thiếu niên lạc quan, hay cười, nhưng không biết tự khi nào, hắn đã trở thành một người tâm tư tỉ mỉ, phòng ngừa chu đáo, cũng không còn lạc quan nữa mà là luôn nghĩ đến kết cục tệ nhất. 

Thật ra tôi cũng giống hắn, cũng tra tìm tài liệu, liên hệ chuyên gia, dùng trí tuệ phi phàm của mình để cứu chính mình. 

Nhưng đối với tôi, có một điều trước mắt rõ ràng là quan trọng hơn một chút. 

Tôi di chuyển máy tính, mở tập tin mới nhất mà phía tổ chức đám cưới gửi đến, đưa cho Triệu Tinh xem, hỏi hắn: “Cậu thích màu chủ đạo là màu nào? Tôi thấy màu xanh lam cũng được đấy.” 

Hắn ngước lên nhìn tôi, nhìn một hồi mới nói: “Cậu có vẻ rất quan tâm đến đám cưới của chúng ta.” 

Tôi thực tự nhiên mà trả lời hắn: “Đương nhiên rồi.”

“Đối với tôi mà nói, nếu tôi chẳng thể sống được bao lâu nữa, mọi tiếc nuối của tôi, suy cho cùng cũng đều liên quan tới cậu. Có thể bớt đi một cái thì sẽ bớt đi một cái.” 



Nếu không phải vì sự cố bất ngờ này, có lẽ tôi sẽ không thành thật như vậy. Nhưng hiện tại lời đã nói ra, lại có vẻ như cũng không có gì. 

Nếu tôi phải rời khỏi trần gian, duy nhất tôi không thể từ bỏ, cũng chỉ có mình Triệu Tinh, hắn là cửa sổ kết nối với thế giới này của tôi. 

Tôi đã từng là con thú coi thường hết thảy, nhưng vì hắn, tôi nguyện thử làm một người bình thường.