Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 90




Tôi từng là một người không tin vào hôn nhân hay tình yêu.

Triệu Tinh khiến tôi tin vào tình yêu. Mà khi còn trẻ, tôi cũng từng nghĩ cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ hạnh phúc, nhưng kết quả lại là lông gà đầy đất. 

Lông gà đầy đất (一地鸡毛): ý chỉ sự ảm đạm, vô vọng và vô nghĩa. 

Từ góc nhìn siêu hình, cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn đã không có khởi đầu tốt đẹp —— Lúc tổ chức đám cưới thì bận phân cao thấp, đến cả lời thề cũng là chiếu lệ cho có. 

Cuộc sống có lẽ cũng nên có một chút nghi thức, bằng không con đường bầu bạn thì quá dài mà kỷ niệm đáng để nhớ thì lại quá ít. 

Tôi đưa ra lời đề nghị, Triệu Tinh cũng vui vẻ đồng ý. Hắn đã không còn là thiếu niên mười mấy đôi mươi, trên mặt lộ chút vui mừng đã là minh chứng cho sự hạnh phúc của hắn. 

Hắn liếc xuống lịch điện tử, vừa nhắn tin vừa nói: “Cuối tuần tới?”

“Có hơi vội không?”

“Không sao,” Triệu Tinh lộ ra một nụ cười có hơi chút kiêu ngạo, “Tôi bây giờ đã có thể thuê thêm nhiều nhân viên hơn nữa để chuẩn bị đám cưới cho chúng ta rồi.” 

Thật đúng là tư bản độc ác.

Tôi cười nhạo một tiếng, lại không thấy phản cảm với hành động của Triệu Tinh.

Sử dụng số tiền hợp pháp để có được chất lượng dịch vụ cao cấp hơn là mục đích ban đầu của việc kiếm tiền.

Triệu Tinh gửi tin nhắn một lúc mới đóng máy tính lại, nói: “Chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi đấy.” 

“Chỉ về nhà thôi?”

Tôi cứ nghĩ Triệu Tinh đặc biệt mang công việc tới đây tìm tôi là vì buổi tối có tổ chức gì đó đặc biệt. Ai cũng biết giờ cao điểm trong thành phố lúc nào cũng tắc nghẽn giao thông, nếu muốn đến một địa điểm nhất định cùng một lúc, cách tốt nhất là khởi hành tại cùng một địa điểm cùng một lúc.

“Ban đầu đúng là có kế hoạch,” Triệu Tinh bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Nhưng hiện tại thì không còn cần nữa.”

Tôi suy nghĩ vài giây rồi dùng giọng khẳng định nói: “Kế hoạch ban đầu của cậu là để lừa tôi tổ chức hôn lễ với cậu.” 

Triệu Tinh khẽ gật đầu, nói: “Mục đích đã đạt được thì thời gian nên dùng để làm việc khác quan trọng hơn thôi.” 

“Còn gì quan trọng hơn việc thuyết phục tôi kết hôn?”

“Ôm cậu ngủ thật ngon.” 

Tôi nhìn vào quầng thâm quá mức rõ ràng dưới mắt hắn, và đồng ý: “Đúng là như thế.” 



Hai người chúng tôi cùng sánh vai bước ra ngoài. Tôi bước từng bước lớn, Triệu Tinh cũng bước lớn hơn một chút, mà khi tôi bước chân chậm lại, Triệu Tinh cũng bước chậm lại. Hai người chúng tôi ăn ý mà hài hòa, ngón tay ngẫu nhiên sẽ đụng vào nhau, nhưng tôi không nắm tay hắn, hắn cũng không nắm tay tôi. Chúng tôi duy trì một chút khoảng cách đó, gắn bó, nhẹ nhàng mà ái muội. 

Chúng tôi lần lượt lên xe của mình. Đèn pha của Triệu Tinh rọi sáng con đường phía trước của tôi nhưng hắn lại không tiến lên phía trước. Tôi đạp ga, lái xe trên con đường hắn thắp sáng, đi ngang qua xe của Triệu Tinh. Ngay sau đó, xe của hắn cũng theo sát sau xe tôi —— Từ gương chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy xe của hắn. 

Xe của Triệu Tinh cũng như hắn vậy, nhìn thì trông có vẻ dịu ngoại nhưng thực tế lại dũng mãnh, như bóng với hình, vô khổng bất nhập.

*Vô khổng bất nhập (无孔不入): chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu) 

Tôi bật nhạc trong xe, chọn một bài tình ca cũ, hát được vài câu lại phát hiện đây là bài mà Triệu Tinh rất thích. 

Chúng tôi đã làm bạn quá lâu, ngay cả sở thích cũng đã dần giống nhau rồi. 

Tôi không chuyển nhạc mà để nó chạy hết rồi lại bật lại từ đầu. 

Cũng như tôi không thay thế Triệu Tinh mà rốt cuộc vẫn quyết định cùng hắn đi đến cuối. 

Bản tính con người vốn là có mới nới cũ. Triệu Tinh là người cũ, tôi đã từng cho rằng bản thân đã phiền chán hắn, thế nhưng sau này lại phát hiện, tôi lại vẫn yêu hắn như cũ. 

Mà chuyện tình yêu cũ kỹ này lại vẫn đủ để chúng tôi trôi theo năm tháng, hướng đến cái kết đầu bạc răng nong. 

Rốt cuộc, tôi sẽ không bao giờ thực sự yêu một người đàn ông nào như vậy nữa.

Triệu Tinh rất thích nhắc tới Hứa Nặc, nhưng tôi hiểu bản thân. 

Nếu Hứa Nặc không phải là bệnh sắp chết thì tôi cũng sẽ không nuông chiều tình cảm của mình dành cho anh —— Con người tôi đa nghi, lạnh nhạt, tự phụ, rất khó tin tưởng một người, cũng rất bủn xỉn sự chân thành. 

Đối với Hứa Nặc là thương hại nhiều hơn thích. Đối với Triệu Tinh lại chính là tình yêu chân thật, không chút dè dặt. 

Tôi có thể thích vẻ ngoài xinh đẹp, thân hình mềm mại và sự đồng hành dịu dàng của người mới, nhưng người tôi yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu Tinh.

Xe của Triệu Tinh không biết từ khi nào đã lái sang bên tay trái của tôi. Hắn kéo cửa kính xuống, tôi cũng ăn ý kéo cửa kính xuống. 

Tiết xuân lặng lẽ đến gần, gió đêm đã không còn lạnh buốt nữa. Hai người chúng tôi cùng chờ đèn đỏ. 

Xe của chúng tôi gần đến nỗi hắn có thể nghe thấy bài hát đang phát trong xe của tôi. Hắn hơi quay mặt lại, nói: “Cậu cũng thích bài hát này sao?” 

Tôi liếc mắt nhìn hắn, trả lời: “Cũng bình thường.” 

Triệu Tinh không nói chuyện nữa, nhưng vẫn ngân nga theo tiếng nhạc trong xe của tôi —— Hành động này của hắn thật không giống một nhà tư bản chút nào. Thật ngây thơ, cũng thật đáng yêu. 

Khi đèn đỏ cuối cùng cũng chuyển sang màu xanh lá cây, tôi đạp ga trước, và trước khi bỏ lại xe của hắn, tôi nói: “Tôi yêu người thích bài hát này.” 

Sau mấy chục giây, xe của Triệu Tinh đuổi kịp tôi, cửa sổ xe hắn vẫn mở, như muốn nói gì đó với tôi. Nhưng tôi cũng không muốn chỉ vì hắn xúc động mà để xảy ra tai nạn nên đã lạnh lùng kéo cửa sổ lên. Vài giây sau, điện thoại di động của tôi vang lên —— Triệu Tinh gửi mấy ghi âm qua, cuối cùng dứt khoát gọi điện thoại luôn. 

Tôi không nghe máy, hắn cũng hiểu ý tôi. Chúng tôi ăn ý tăng tốc xe, suôn sẻ về tới nhà. Mà Triệu Tinh thậm chí còn vào gara sớm hơn cả tôi. 

Tôi tắt máy, đang cúi đầu tháo dây an toàn, cửa sổ xe đã có người gõ mấy cái. Tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là gương mặt quá mức anh tuấn của Triệu Tinh. 

Ánh đèn trong gara hơi lờ mờ, như thể Triệu Tinh đã đặt một tấm lự kính. Năm tháng quá khứ trong giờ khắc này như nhấn nút tua nhanh. Trước mắt tôi là Triệu Tinh thời thơ ấu, niên thiếu, rồi thanh niên. Tôi có chút không muốn thừa nhận bản thân đã thích Triệu Tinh từ những ngày còn bé rồi.

Cuối cùng tôi cũng tháo dây an toàn, nhưng thay vì mở cửa, tôi lại kéo cửa sổ xuống —— Thứ tôi có thể ngửi thấy là mùi nước hoa quen thuộc trên cơ thể hắn. 

Triệu Tinh thò đầu vào, hết sức lịch sự mà hỏi tôi: “Tôi có thể hôn cậu không?” 

Dáng vẻ này của hắn tựa như khi hắn còn rất nhỏ hỏi tôi một câu: “Tôi có thể ngồi cạnh cậu không?” 

Tôi gật đầu, dịu giọng và nói với hắn, như tôi đã làm cách đây nhiều thập kỷ: “Có thể.” 

Triệu Tinh thời niên thiếu nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Triệu Tinh trưởng thành cũng nở nụ cười, hôn lên môi tôi.

Chúng tôi hôn nhau qua cửa sổ xe ô tô, trong một chiếc gara ảm đạm, tư thế cũng không thoải mái lắm, nhưng bầu không khí thật phù hợp —— Hay nói đúng hơn là quá mức phù hợp. 

Tôi còn bị hắn dụ mở cửa xe. Hắn chui vào trong ghế lái, duỗi tay kéo rách áo sơ mi của tôi. 

Tôi tốn tới năm phúc để thuyết phục hắn vào nhà cùng mình. 

Đến phút thứ sáu lại bị hắn nắm được ‘điểm yếu’, cảm xúc lấn át lý trí.

Cửa sổ xe chuyển sang màu tối, nhưng lại chẳng thể khống chế được biên độ rung lắc của chiếc xe. 

Trong xe cái gì cũng không có, nhưng có Triệu Tinh, có tôi, như vậy là đủ rồi. 

Chúng tôi làm trò hoang đường hết hai tiếng đồng hồ. Triệu Tinh khập khiễng xuống khỏi xe tôi, xong lại dựa vào trước cửa xe nhìn tôi nhặt chiếc áo rách, “Có cái áo sơ mi thôi mà, không phải tiếc. Để đại ca mua cho cưng một trăm cái, mỗi ngày xé một cái.” 

Tôi lạnh lùng liếc hắn một cái, dùng miếng vải lau chất lỏng khó tả trên ghế xe, nói: “Không có lần sau đâu.” 

Triệu Tinh cười nhẹ mấy tiếng, nói: “Đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần sau tôi vẫn dám làm đấy.”

Tôi chọn một mảnh vải nhỏ hơn, ra hiệu cho Triệu Tinh cúi đầu xuống. Triệu Tinh không chút do dự cúi đầu lại gần, sau đó bị tôi dùng miếng vải bịt miệng. 

Hắn không kháng cự, chỉ cau mày rồi ngoan ngoãn hạ mắt xuống.

Tôi sờ sờ tóc sau gáy hắn, nói: “Chỗ này không an toàn lắm, lần sau nếu muốn, chúng ta có thể kiếm chỗ hoang sơ nào đó thử xem.” 

Đôi mắt hắn sáng ngời, nhưng đáng tiếc là đã bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra âm thanh rê.n rỉ.

Tôi rút tay lại, mà thay vì tự dùng tay lấy miếng vải ra, hắn lại cong eo, ngoan ngoãn chờ đợi động tác tiếp theo của tôi. 

Tôi rút thắt lưng ra, vòng qua cổ Triệu Tinh siết lại nhưng cũng không quá chặt, rồi kéo thắt lưng về phía mình. 

Ánh mắt Triệu Tinh lóe lên nghi ngờ và giãy giụa, thân thể chậm rãi hạ xuống ——  Tôi ngăn Triệu Tinh lại, rồi ôm chầm lấy hắn.

“Vậy là được rồi.” Tôi thì thầm nhẹ nhàng vào tai hắn. 

Triệu Tinh khẽ rên mấy tiếng, rồi cũng ôm lấy tôi.



Đêm đó, Triệu Tinh nhấc một chân lên, mặc cho tôi quậy phá.

Tôi chơi trò khẩu dâm, nói Triệu Tinh thật giống một con chó. 

Xong việc, Triệu Tinh lại sờ đầu tôi, chắc nịch mà nói: “Cậu không nỡ.” 

Đúng là tôi không nỡ. 

Tôi rất am hiểu làm thế nào để thuần hóa một người. 

Tất cả những tình nhân trong quá khứ đều bị tôi thuần hóa thành một con chó. 

Nhưng những thủ đoạn đó, tôi lại chưa bao giờ áp dụng chúng lên người Triệu Tinh. 

Tôi biết hắn yêu tôi, cũng biết chỉ cần tôi ngọt ngào với hắn một chút, dỗ dành hắn vài lần, hắn sẽ từ từ rơi vào cái bẫy đã định sẵn của tôi, sẽ cam tâm tình nguyện để tôi giam cầm, sẽ coi tôi là tất cả của hắn. 

Tôi biết cách, nhưng tôi không muốn làm. 

Có lẽ tôi yêu Triệu Tinh nhiều hơn mình đã nghĩ, yêu nhiều tới mức tôi muốn hắn được tự do.