Trí Hoán Hung Đồ

Chương 86: Không có gặp gỡ




Khu Hồ Đào Lý, trước cửa phòng 203, tòa 32, khu số 4.

Vẫn là người đàn ông lôi thôi lếch thếch, đầu tổ quạ ra mở cửa, dường như cảnh tượng mỗi lần gặp mặt đều là copy – paste, ngay đến bộ quần áo cũng chưa từng thay đổi.

– Anh tìm ai?

– Mã Quảng Minh có nhà không?

Người đàn ông lắc đầu, gõ cửa nhầm nhà rồi hả? Không có người này.

Sắc mặt Hà Nguy rất nghiêm túc, hỏi tiếp:

– Vậy anh sống cùng với ai?

Người đàn ông không trả lời, có vẻ rất cảnh giác, cho tới khi Hà Nguy giơ thẻ ngành ra, nói với anh ta rằng cảnh sát đang phối hợp điều tra vụ án, người đàn ông mới vội vàng trả lời hết những gì mình biết. Anh ta có một người bạn thuê chung, nhưng không tên Mã Quảng minh, là một sinh viên dáng người hơi thấp, đeo mắt kính, mặt chi chít mụn, biệt danh “Chu mặt vừng”.

Miêu tả bề ngoài khác Trình Quyến Thanh một trời một vực, không cần nhìn người thật cũng biết không phải anh ta. Rời khỏi khu Hồ Đào Lý, Hà Nguy lại tới Lê Hội Viện và Phú Thịnh Cẩm Long Viên. Gõ cửa phòng ở Lê Hội Viện không ai trả lời, phòng ở Phú Thịnh Cẩm Long Viên thì quả thực là một căn phòng phôi, còn đơn sơ hơn lúc trước nhiều.

Mật mã cửa không đúng, Hà Nguy đi vòng tới gara xe, cũng không tìm được cánh cửa sau của đường hầm. Rõ ràng lúc trước anh đã ra vào đây vô số lần, nhưng bây giờ lại không tìm được cửa, lẽ nào căn hầm dưới đất biến mất rồi?

Hà Nguy im lặng một lát, gọi điện thoại cho Trình Trạch Sinh, hỏi bây giờ hắn đang ở đâu, anh sẽ tới một chuyến.

Nghe Hà Nguy nói muốn tới, Trình Trạch Sinh mừng ra mặt, vội vàng nói với anh mình đang diễn tập vận hành âm thanh ở Trung tâm Thể thao Olympic, bảo anh có tới thì gọi điện thoại, hắn sẽ cho nhân viên công tác ra đón. Mười lăm phút sau, Hà Nguy dừng xe tại bãi đỗ của Trung tâm Thể thao Olympic. Vừa xuống xe chưa đi được mấy bước đã thấy nhân viên vẫy tay với anh, người đó đội mũ lưỡi trai, đeo thẻ nhân viên trước ngực. Đi tới gần rồi anh mới phát hiện ra là Trình Trạch Sinh đích thân ra đón.

– Cậu không diễn tập hả?

Trình Trạch Sinh cười bẽn lẽn:

– Tôi sợ nhân viên không biết anh, cho nên mới kiếm cớ lẻn ra đây.

– Ồ, có lòng thật. – Hà Nguy bước sóng vai cùng anh ta, nhân cơ hội ở riêng, anh hỏi thăm bóng gió về chuyện trước đây hai người đã làm quen với nhau thế nào.

– Tối ngày hôm ấy tôi bị fan đuổi theo, không cẩn thận va vào anh. Anh giúp tôi che giấu, bảo tôi ngồi xuống khóc, còn anh thì giả vờ an ủi bạn gái. – Trình Trạch Sinh đỏ mặt, hàng mi dài cụp xuống, đôi môi mím thành một đường – Không ngờ lại có tác dụng đến vậy. Sau này tôi nói cảm ơn với anh, trao đổi số điện thoại thế là quen nhau.

Tình huống gặp gỡ tương tự với trước đây, nhưng những chi tiết nhỏ thì hoàn toàn khác. Trí nhớ của Trình Trạch Sinh như một phiên bản được sửa chữa, Hà Nguy chưa từng trải qua chuyện trao đổi số điện thoại.

– Tại sao tối hôm đó cậu lại ở đấy? – Hà Nguy hỏi – Con đường kia gần khu Hồ Đào Lý, cách nơi cậu ở một Đông, một Tây, cậu qua đó làm gì?

Anh rất hy vọng có thể nghe thấy từ “tìm người” từ miệng Trình Trạch Sinh, kết quả đáp án của Trình Trạch Sinh khiến anh thất vọng. Chỉ là do buổi tối đó rảnh quá không có việc gì làm nên mới tới cửa hàng đồ ngọt mà hắn thích giết thời gian để rồi bất cẩn chạm mặt fan.

Hà Nguy thầm thở dài, cảm thấy chuyện anh gặp phải hiện tại còn rắc rối hơn khoảng thời gian trốn chui chốn lủi. Thứ nhất, anh chưa thể xác định vòng tuần hoàn đã được phá giải hay chưa. Thứ hai, người có thể giúp đỡ anh nhiều nhất đã biến mất, bỏ lại mình anh chiến đấu một mình, anh còn không biết rõ phương hướng.

– Vậy hiện tại người đại diện của cậu là ai? Vẫn là chị Phương kia à?

Trình Trạch Sinh vội vàng lắc đầu:

– Tôi và chị ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi. Hiện tại tạm thời chưa có người đại diện, đợi kết thúc buổi hòa nhạc mới tính sau.

Hà Nguy cười cười:

– Cậu chẳng khác gì “lam nhan họa thủy” ấy nhỉ. Gương mặt này khiến già trẻ đều thích, chẳng qua tôi không nhớ tại sao mình lại đột ngột xuất hiện ở nhà cậu. Tuổi cao rồi, trí nhớ không được tốt lắm.

– Khi ấy tôi còn tưởng rằng anh tới tìm tôi, kết quả chẳng qua anh chỉ đang theo chân một đối tượng tình nghi mà thôi. – Trình Trạch Sinh gãi gãi gáy – May sao anh đi ngang qua, không thì tôi cũng chẳng biết phải xử trí ra sao.

– Một mình tôi theo dõi đối tượng tình nghi? Không có đồng nghiệp khác hả?

– Đúng thế, một mình anh, anh còn trèo tường vào nữa.

– Ồ, cũng phải, hôm nay tới Phú Thịnh Cẩm Long Viên cũng suýt nữa phải trèo tường. – Hà Nguy nói – Cậu đã từng nghe tới khu biệt thự ấy chưa? Tường nơi đó cao lắm.

Trình Trạch Sinh gật đầu:

– Tôi biết, tôi cũng có một căn nhà ở đó, vẫn để trống chưa trang hoàng.

Hà Nguy giả vờ ồ lên vỡ lẽ:

– Chẳng trách nhân chứng nói từng nhìn thấy cậu ở khu nhà ấy.

Nghe nói nhân chứng nhắc tới hắn, Trình Trạch Sinh lập tức hỏi mình có thể giúp được gì không, nếu có thì nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp. Hà Nguy cũng đang có ý này, sau khi đối chiếu địa chỉ, anh hỏi về kết cấu của căn nhà đó, có nơi nào giống như tầng hầm hay không.

– Tầng hầm thì có, nhà phát triển dự án BDS tặng, nhưng tạm thời tôi chưa có ý định tân trang gì, sau này có thể dùng làm tầng hầm chứa đồ.

– Phía sau có đường không?

Trình Trạch Sinh hoang mang, nhìn biểu cảm của hắn thôi Hà Nguy đã biết được đáp án. Được rồi, không cần phải hỏi thêm nữa. Trình Trạch Sinh không rõ, anh cũng không tìm thấy cửa sau, vậy chứng minh rằng con đường Trình Quyến Thanh chạy trốn ban đầu cũng không tồn tại.

– Anh có đem theo vé xem hòa nhạc không? Không đem cũng không sao, để tôi bảo người dẫn anh tới vị trí đã sắp xếp sẵn.

Trình Trạch Sinh nhắc tới chuyện này, Hà Nguy mới nhớ ra tối nay còn buổi hòa nhạc. Chuyện anh cần hỏi đã hỏi xong rồi, đang định tìm lý do rời khỏi đây, nhưng khi đối diện với ánh mắt đen láy sáng ngời của Trình Trạch Sinh, lời muốn nói ra đến miệng lại nuốt xuống.

Người ta không có ác ý, còn nhiệt tình mời mọc như vậy, đã tới đây rồi mà còn hất một gáo nước lạnh vậy thì không phù hợp chút nào. Huống hồ anh còn phải tìm hiểu một số chuyện để sau này còn có thể liên lạc, Hà Nguy gật đầu, quyết định trải nghiệm thử thứ nghệ thuật tao nhã này.

Tâm trạng Trình Trạch Sinh rất tốt, mặt mày hớn hở. Hà Nguy vẫy tay bảo hắn đi làm việc trước đi, anh ngồi trong phòng nghỉ ngơi tạm một lát. Trong phòng nghỉ chỉ có một mình anh, sau khi đóng cửa vào, Hà Nguy ngồi vắt chân nhìn trần nhà. Cảm xúc dần dần chùng xuống theo độ cong khóe môi.

Còn hỗn độn hơn cả trong giấc mơ, cảm giác bất an mơ hồ chậm rãi lan dần trong lòng

Nửa tiếng sau, Trình Trạch Sinh xách gói đồ ăn đặt ở khách sạn bước vào, cùng ăn tối với Hà Nguy. Hắn tách một đôi đũa đưa qua, Hà Nguy mở hết các hộp thức ăn, hít sâu một hơi: Được lắm, trong năm món thì có tận bố món khiến anh dị ứng, chỉ có cần tây xào bách hợp là ăn được.

Trình Trạch Sinh hoàn toàn không hay biết gì, dè dặt nhìn Hà Nguy, thấy anh nhìn chằm chằm vào một món liền đánh bạo bóc một con tôm đặt vào trong bát anh. Hà Nguy nhìn chằm chằm con tôm múp mụp trong bát, lúc này thì không thể nể mặt hắn được nữa, anh nói với vẻ bất đắc dĩ:

– Dị ứng.

Trình Trạch Sinh sững người, vội vàng gắp con tôm về, đổi thành một miếng thịt dê. Hà Nguy vẫn thái độ cũ:

– … Cũng dị ứng.

Trình Trạch Sinh luống cuống tay chân:

– Vậy, vậy anh không dị ứng với gì?

Hà Nguy gắp một miếng cần tây lên:

– Ăn cái này được rồi.

Trình Trạch Sinh cầm đũa, biểu cảm vừa lúng túng vừa hổ thẹn. Hà Nguy không cảm thấy có vấn đề gì, vui vẻ ăn cần tây xào bách hợp rất, còn khen nhà hàng này nấu ngon. Truyện Full

– Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi phải hỏi anh trước mới đúng. – Trình Trạch Sinh gật đầu, vô cùng ủ rũ. Hắn chỉ biết hứng khởi gọi toàn những món nổi của nhà hàng, hoàn toàn không nghĩ tới việc Hà Nguy có thể ăn hay không. Ai biết được lại chọn trúng những món Hà Nguy dị ứng như vậy?

– Cậu đừng nghĩ nhiêu, vốn dĩ do vấn đề thể chất của tôi không phù hợp với đại chúng, không cần phải chiều theo ý tôi đâu. – Hà Nguy mỉm cười – Nhìn cậu có vẻ rất biết cách chăm sóc người khác nhỉ, cậu là con một thật à?

Trình Trạch Sinh gật đầu, nói rằng trong nhà chỉ có mình hắn, nghe nói trước đây có một người anh trai, nhưng đã đi lạc từ bé, bố mẹ tìm kiếm bao năm song chưa từng có tin tức gì.

Hà Nguy uống canh, nói chuyện cuộc sống bình thường với anh ta. Chủ đề chuyển tới súng, Trình Trạch Sinh chẳng biết tí gì về súng ống, chỉ có thể giữ nụ cười mỉm, làm một người nghe đạt tiêu chuẩn.

Đối với chuyện này, tâm tư của Hà Nguy từ từ chìm xuống, trở nên lo lắng hơn.

Trình Quyến Thanh không mất tích, mà anh ta chưa từng xuất hiện ở thế giới này.

***

Trong suốt thời gian diễn ra buổi biểu diễn, mặc dù mắt Hà Nguy vẫn nhìn chăm chăm vào hoàng tử dương cầm điển trai trên sân khấu, nhưng suy nghĩ của anh hoàn toàn không đặt vào phương diện thưởng thức nghệ thuật.

Tại sao Trình Quyến Thanh lại biến mất? Anh ta nhận Trình Trạch Sinh vào ba năm trước, còn vòng tuần hoàn mới bắt đầu gần đây, tại sao sự tồn tại của anh ta lại bị xóa sạch?

Nếu anh ta không tồn tại, vậy thì kho vũ khí ngầm còn tồn tại không? Phải chăng khẩu súng giết Trình Trạch Sinh cũng biến mất rồi?

Tiếng dương cầm nhẹ nhàng du dương cũng không thể xua tan phiền muộn trong lòng Hà Nguy. Anh day trán, một đống câu hỏi lấp kín đầu óc anh, không thể bình tĩnh thưởng thức buổi diễn tấu này.

Khán đài vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Hà Nguy cúi đầu, nhìn thấy Trình Trạch Sinh đứng dậy cúi chào mới ý thức được bản dương cầm đầu tiên đã kết thúc. Anh cũng vỗ tay theo, kết thúc tràng vỗ tay, anh lại chống tay trên trán tiếp tục suy tư.

Bài biểu diễn tiếp theo xuất hiện một vị khách mời đặc biệt, nghe nói là một người bạn tốt trong ngành của Trình Trạch Sinh. Mặc dù không nổi bật như Trình Trạch Sinh nhưng cũng là một nghệ sĩ dương cầm thiên tài giỏi giang. Trên sân khấu bày hai chiếc dương cầm, hai người kết hợp đàn một khúc, giữa chừng đột ngột dừng lại, người bạn hỏi:

– Trạch Sinh, anh có biết tên của khúc nhạc này là gì không?

– Giản sử thời gian.

– Tôi đã từng xem một video cắt ghép, dùng khúc nhạc này làm nhạc nền. Khúc dương cầm này vừa kết thúc thì đã xảy ra một hiện tượng thời gian vô cùng kỳ diệu.

– Hiện tượng gì? Thời gian quay ngược hả? – Trình Trạch Sinh tò mò hỏi.

Người bạn lắc lư ngón tay:

– No, no, no. Anh đoán xem.

Trình Trạch Sinh đoán liên tục mấy đáp án đều không đúng, hắn nhún vai nói:

– Cho dù là hiện tượng gì, dù sao cũng không phải sự thật, hãy tôn trọng khoa học.

Hà Nguy ngẩng phắt đầu, tôn trọng khoa học ư?

Phía khán giả phát ra tràng cười khẽ. Người bạn trên sân khấu cằn nhằn Trình Trạch Sinh EQ thấp, còn không có trí tưởng tượng.

Trong tiếng cười vui vẻ, chỉ có mình Hà Nguy cau mày, biểu cảm dần trở nên bất an. Đoạn đối thoại lúc trước cùng Trình Trạch Sinh xuất hiện trong đầu, tại sao chi tiết khác biệt này lại xuất hiện trong trí nhớ của anh?

Đáp án sống động như thật – Là để bổ sung tính hợp lý cho tất cả những sự kiện.

Cảm xúc lo sợ bất an trào dâng trong tim dần chuyển từ sóng nhẹ lăn tăn thành sóng to gió lớn. Trống ngực Hà Nguy đập thình thịch, nếu như Trình Quyến Thanh chưa từng tồn tại ở thế giới này, vậy Trình Trạch Sinh thì sao?

Để đảm bảo tính hợp lý của thế giới này, thế giới song song có còn tồn tại nữa không?

Hà Nguy đứng phắt dậy, khán giả xung quanh nhìn anh với ánh mắt quái dị, anh không quan tâm nhiều đến thế, tức tốc rời khỏi Trung tâm Thể thao, lái xe tới khu Tương Lai.

Tính theo thời gian bình thường, phải mấy ngày nữa Cục trưởng Trịnh mới thông báo anh tới lấy chìa khóa chuyển nhà, nhưng Hà Nguy không đợi kịp nữa rồi, anh phải tới căn hộ một chuyến. Vào giờ phút này, phải tận mắt nhìn thấy nơi mà anh và Trình Trạch Sinh từng ở chung mới khiến anh yên tâm.

Từng ngọn đèn trên phố tựa ánh sao băng vụt qua bên ngoài cửa kính, khi tới khu Tương Lai, Hà Nguy vội vàng xuống xe, còn không kịp khóa. Trong khu Tương Lai chỉ lác đác vài nhà sáng đèn, Hà Nguy ấn thang máy lên tầng bốn, đi theo con đường quen thuộc tìm tới căn hộ cuối cùng.

401, 402, 403, …

Hà Nguy dừng bước, nhìn chằm chằm bức tường trắng hồi lâu.

Anh vội xoay người, đi khắp cả tầng này, sau đó đi khắp cả tòa nhà. Cuối cùng gặp được một nhân viên tạp vụ đang quét dọn. Hà Nguy kéo chị lại, hỏi thăm với giọng vô cùng căng thẳng:

– Cho hỏi phòng 404 ở đâu ạ?

– Phòng 404? Làm gì có, ở đây không có phòng 404.

Hà Nguy đứng hình tại chỗ, nhân viên tạp vụ đã rời khỏi, chỉ còn mình anh trên hành lang dài. Chiếc đèn nhỏ xám trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống luồng sáng lạnh lẽo và tuyệt vọng.

Một lúc sau, anh mới chậm chạp đi tới tận cùng hành lang, trước mắt là bức tường trắng, không có cánh cửa thuộc về anh và Trình Trạch Sinh, chỉ có một bóng dáng lạnh lùng chiếu lên đó.

Thế giới song song, cũng không tồn tại.

Mối liên hệ duy nhất giữa anh và Trình Trạch Sinh bị đứt đoạn rồi.

Hà Nguy vươn tay chạm vào vách tường, mất đi liên hệ với thế giới của anh, phải chăng chứng minh rằng Trình Trạch Sinh ở thế giới bên kia sẽ trải qua một cuộc sống tốt đẹp, phải chăng Trình Quyến Thanh cũng sẽ không chết, hai anh em nhà họ sẽ sống một cuộc sống bình yên an tường, hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh bi thảm?

“Rầm!”

Hà Nguy nện nắm đấm lên tường, cắn chặt môi dưới.

Anh đã cứu được Trình Trạch Sinh, nhưng chẳng ngờ lại hoàn toàn mất đi hắn.