Trí Hoán Hung Đồ

Chương 56: L.o.v.e




Trải qua sàng lọc của mấy đồng nghiệp nữ thích làm đẹp trong đội, những chiếc vỏ mặt nạ đã được lựa ra. Vân Hiểu Hiểu cầm đống vỏ kia tới hỏi thăm cửa hàng, hai ngày sau, cuối cùng cũng tìm được trong đó có một chiếc vỏ gói bán trong suốt màu lục thuộc về một loại mặt nạ mang nhãn hiệu “Emma”.

Hà Nguy nhìn chằm chằm viên mặt nạ, sau đó lục ảnh chụp chữ cái viết trên ngực hai nạn nhân lúc trước đặt bên cạnh viên mặt nạ nén. Mọi người xúm lại nhìn, mồm năm miệng mười thảo luận:

Vân Hiểu Hiểu còn mua nguyên một gói mặt nạ về, bóc ra đổ lên bàn. Hà Nguy lấy một cái, so sánh với vật chứng bẩn thỉu tìm được, quả thực giống nhau như đúc. Chính là mặt nạ nén của nhãn hiệu này.

– Ừ, giải quyết được rồi. – Trình Trạch Sinh đẩy bút ra, dán sát vào hôn má anh.

– … Không có.

Mặc dù có thể nhận định giấy gói giống nhau, nhưng chỉ chứng minh chúng cùng một nhãn hiệu mặt nạ nén, chứ không thể chắc chắn 100% là loại mà Triệu Thâm đã ăn. Dù sao trải qua mưa gió, trên giấy gói đã không còn dấu vân tay để lấy, cũng có khả năng rất nhỏ là rác của người khác để lại.

– Lẽ nào anh không thấy em đang quấn khăn tắm à? Em phải mặc quần áo!

– Ôi trời, làm sao tôi biết được chuyện này. Mặc dù chúng tôi là anh em họ, nhưng đâu phải ngày ngày ở cạnh nhau, làm sao tôi biết cậu ấy có quan hệ tốt với ai.

– Hai người ra trước đi, đợi em một lát.

Mặc dù thứ này không thể làm vật chứng quan trọng, song có thể mang tới hướng điều tra mới. Hà Nguy bóc một chiếc mặt nạ ra, mỗi viên mặt nạ nén đều in chữ E nổi, là ký hiệu nhận biết mặt nạ Emma, ngâm mặt nạ nở ra thì sẽ biến mất.

– Vâng, nhưng muốn lấy DNA từ mẫu tiếp xúc nhỏ thế này cần phải tinh lọc, không thể đưa ra kết quả nhanh chóng được.

– Cũng có khả năng là La Mer, dù sao mặt nạ cũng có thể coi như đồ trang điểm.

– DNA trong ống và băng cá nhân không khớp, nhưng DNA lấy từ thỏi son anh đưa cho em lại khớp, lẽ nào người đàn ông này giả nữ?

Hà Nguy nhìn chằm chằm viên mặt nạ, sau đó lục ảnh chụp chữ cái viết trên ngực hai nạn nhân lúc trước đặt bên cạnh viên mặt nạ nén. Mọi người xúm lại nhìn, mồm năm miệng mười thảo luận:

Nhưng nếu như nguyên nhân tình cảm, là người đàn ông nào có quan hệ thân mật với Triệu Thâm đến vậy?

Trình Trạch Sinh tủi thân, nhìn thế này còn bảo không đồng ý ấy hả?

– E? Lần này là nhãn hiệu nào? OMEGA?

(Hiểu Hiểu pinyin Xiǎoxiǎo, trong tên có chữ O)

– Cũng có khả năng là La Mer, dù sao mặt nạ cũng có thể coi như đồ trang điểm.

– Nhưng hung thủ là nam.

Hạ Lương lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân, thuận tay tìm một cây gậy, chạy rầm rầm lên tầng ba. Trâu Bân và cậu ta đã từng gặp nhau một lần bèn đuổi theo khẽ hỏi:

***

Trịnh Ấu Thanh vừa đi làm, phát hiện Hà Nguy đang đợi mình. Cô còn chưa thay áo trắng, chiếc váy hoa nhí mặc trên người càng thêm xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân. Cô bước tới hỏi:

– Nam thì sao, bản thân thô kệch thì không cho phép con trai dùng đồ dưỡng da à?

Hà Nguy chậm rãi lên tiếng:

(Intersex hay liên giới tính là một thuật ngữ sử dụng khi ai đó được sinh ra với đặc điểm giới tính không phù hợp với định nghĩa thông thường về trẻ trai hay trẻ gái. Một đứa trẻ liên giới tính có thể có cơ quan sinh dục bên trong, cơ quan sinh dục ngoài, nhiễm sắc thể hoặc các dấu hiệu sinh học khác kiểu với nam hoặc nữ điển hình. Những biểu hiện này đôi khi được gọi là sự khác biệt của sự phát triển giới tính.)

♠Chương 57♠

Cô ta cầm kim tiêm trong tay, ngón cái khẽ đẩy, chất dịch trong ống bắn ra. Đồng tử Hạ Lương co lại, hét lên:

– Không liên quan gì tới nhãn hiệu hết.

Vân Hiểu Hiểu còn mua nguyên một gói mặt nạ về, bóc ra đổ lên bàn. Hà Nguy lấy một cái, so sánh với vật chứng bẩn thỉu tìm được, quả thực giống nhau như đúc. Chính là mặt nạ nén của nhãn hiệu này.

***

Lâm Hác Dư nhìn chằm chằm những thứ xếp hàng trên bàn, kinh ngạc:

– E? Lần này là nhãn hiệu nào? OMEGA?

Trình Trạch Sinh im lặng một lát, cầm bút vươn tay ra, chợt thấy trước mắt xuất hiện một người mặc quần áo thoải mái, khoanh tay quay lưng về phía hắn, nhìn chằm chằm bảng đen suy tư.

– Là từ đơn?

Tai Hà Nguy nóng lên, đẩy vai hắn ra, nhỏ giọng nói:

L, V, E còn thiếu một chữ O sẽ ghép thành từ đơn LOVE.

– Là từ đơn?

Trâu Bân và Văn Hoa Bắc há hốc miệng, dòng suy nghĩ nháy mắt bị khuấy loạn. Trước đây bọn họ luôn điều tra theo manh mối nhãn hiệu, còn chạy không biết bao nhiêu cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng ở Hải Tĩnh, bây giờ xem ra khoảng thời gian trước đều chạy toi công, suy nghĩ này vốn dĩ đã là một sai lầm.

– Hả? – Triệu Dương nhìn, cảm thấy khó hiểu – Của tôi.

Nhưng nếu như nguyên nhân tình cảm, là người đàn ông nào có quan hệ thân mật với Triệu Thâm đến vậy?

(Intersex hay liên giới tính là một thuật ngữ sử dụng khi ai đó được sinh ra với đặc điểm giới tính không phù hợp với định nghĩa thông thường về trẻ trai hay trẻ gái. Một đứa trẻ liên giới tính có thể có cơ quan sinh dục bên trong, cơ quan sinh dục ngoài, nhiễm sắc thể hoặc các dấu hiệu sinh học khác kiểu với nam hoặc nữ điển hình. Những biểu hiện này đôi khi được gọi là sự khác biệt của sự phát triển giới tính.)

Trải qua sàng lọc của mấy đồng nghiệp nữ thích làm đẹp trong đội, những chiếc vỏ mặt nạ đã được lựa ra. Vân Hiểu Hiểu cầm đống vỏ kia tới hỏi thăm cửa hàng, hai ngày sau, cuối cùng cũng tìm được trong đó có một chiếc vỏ gói bán trong suốt màu lục thuộc về một loại mặt nạ mang nhãn hiệu “Emma”.

***

– Hà Nguy không để ý đám người ồn ào, mở hồ sơ của nạn nhân thứ hai ra xem, phát hiện tên tiếng anh của Đặng Uyển là “Vivian”, anh giật mình hiểu ra. Đúng rồi, lúc ấy trong đầu anh đã lướt qua cái tên này, vậy cũng có thể coi như trong tên Đặng Uyển có chữ “V”.

Lâm Hác Dư nhờ đồng nghiệp ở Hải Tĩnh điều tra mối quan hệ giao lưu của Triệu Thâm, Hà Nguy ngồi trong nhà, viết manh mối lên bảng trắng. Tay thỉnh thoảng lại quay bút, dường như đang nghiên cứu.

Bên dưới xuất hiện mấy chữ:

– Thân mật tới cỡ nào? – Trình Trạch Sinh gác cằm lên đầu vai Hà Nguy – Giống như chúng ta à?

“Vụ án à?”

– Nhưng hung thủ là nam.

?

– Chưa từng tập, anh dạy tôi đi?

Hà Nguy đánh một móc câu.

– … Cũng gần như vậy. – Hà Nguy khẽ ho một tiếng – Tóm lại quan hệ không bình thường, ngay cả bạn gái gã cũng không biết là ai.

– Tôi cảm thấy không phải là Triệu Dương. Anh ta không có liên quan gì tới vụ án giết người liên hoàn ở Hải Tĩnh. Kiều Nhược Phi… – Hà Nguy đặt ngón trỏ lên chiếc cằm tinh xảo, khẽ lắc đầu – Tôi cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ, si tình tới mức quá đà, ngược lại khiến người ta thấy bất thường.

Lâm Hác Dư nhìn chằm chằm những thứ xếp hàng trên bàn, kinh ngạc:

Anh quay đầu nhìn, Trình Trạch Sinh ở ngay đây, nhưng tạm thời không nhìn thấy mà thôi. Sự kết nối ở điểm giao càng ngày càng trở nên hỗn loạn, không theo một quy luật nào hết. Không biết tại sao Hà Nguy có một dự cảm chẳng lành, lờ mờ cảm thấy sau này sẽ xảy ra chuyện gay go nào đó.

– Sao cô tỉnh rồi?! – Kiều Nhược Phi ôm cái đầu choáng váng.

Trình Trạch Sinh nhìn ba tấm ảnh dán lên bảng trắng, thêm một chữ “O” ở giữa hai bức ảnh của nạn nhân thứ nhất và thứ hai.

– Giả gái? – Kiều Nhược Phi thản nhiên nói – Cậu nhầm rồi, tôi là người liên giới. Thôi bỏ đi, cậu không hiểu những thứ này đâu, đợi tôi…

Hạ Lương căng thẳng:

“…”

– Bây giờ đã mười giờ rồi. – Trình Trạch Sinh nhắc nhở.

Người này quả thực thông minh, nhìn qua đã hiểu. Hà Nguy liếc mắt, phân tích những manh mối mình nắm trong tay lên bảng trắng, đánh một dấu hỏi chấm. Ý muốn hỏi Trình Trạch Sinh có suy nghĩ gì?

– Chi đội trưởng, tại sao lại chuyển mục tiêu lên Kiều Nhược Phi? Cô ấy là nữ mà.

Trình Trạch Sinh im lặng một lát, cầm bút vươn tay ra, chợt thấy trước mắt xuất hiện một người mặc quần áo thoải mái, khoanh tay quay lưng về phía hắn, nhìn chằm chằm bảng đen suy tư.

Trình Trạch Sinh nhìn ba tấm ảnh dán lên bảng trắng, thêm một chữ “O” ở giữa hai bức ảnh của nạn nhân thứ nhất và thứ hai.

Hà Nguy tập trung toàn bộ sự chú ý vào vụ án, hoàn toàn không hay biết phía sau mình xuất hiện thêm một người. Cánh tay vươn tới ôm lấy eo anh, Hà Nguy quay đầu lại bất ngờ nhận được một nụ hôn.

Lâm Hác Dư và Hà Nguy nhìn nhau, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ quái. Bọn họ hỏi Triệu Dương còn giữ thứ gì thuộc về Kiều Nhược Phi không, Triệu Dương nói vẫn còn một thỏi son. Thỏi son này tôi mua cho cô ta, cô ta đã dùng mấy lần, lúc đi cô ta đặt trên bàn trang điểm không mang theo.

– Không phải chứ, nhìn qua cô ấy chính là một em gái xinh đẹp? Thẻ căn cước và hộ chiếu có thể lừa người hả?

Định hôn bù cho lần trước không thành đây hả? Hà Nguy híp mắt nhìn nhưng không đẩy ra, chẳng qua tư thế xoay cổ này có hơi khó chịu. Lần này khác với cái hôn đầu tiên, cánh môi anh bị cắn nhè nhẹ, đầu lưỡi linh hoạt đẩy khớp răng, hai bên đồng thời cau mày.

Trình Trạch Sinh kéo anh vào lòng, dõng dạc nói:

Trâu Bân và Văn Hoa Bắc há hốc miệng, dòng suy nghĩ nháy mắt bị khuấy loạn. Trước đây bọn họ luôn điều tra theo manh mối nhãn hiệu, còn chạy không biết bao nhiêu cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng ở Hải Tĩnh, bây giờ xem ra khoảng thời gian trước đều chạy toi công, suy nghĩ này vốn dĩ đã là một sai lầm.

Đập vào răng rồi.

– Còn cả mấy chữ cái này, chắc chắn mang một hàm nghĩa nào đó. Có khi nào là chữ viết tắt không? Trong tên của Triệu Thâm vừa hay cũng có một chữ “E”.

Hà Nguy gọi điện thoại cho Vân Hiểu Hiểu, hỏi cô bây giờ Kiều Nhược Phi đang ở đâu. Vân Hiểu Hiểu nói mấy ngày nay Vân Hiểu Hiểu đang mua đặc sản, định mang về cho bố mẹ, nhận lỗi với ông bà. Hà Nguy bảo cô giữ Kiều Nhược Phi ở lại một hai ngày, đừng để cô ta rời khỏi đây quá nhanh, sau đó dặn Trâu Bân đi theo bọn họ, bảo vệ an toàn cho Vân Hiểu Hiểu.

Hà Nguy đẩy Trình Trạch Sinh ra:

– Có biết hôn không vậy?

Triệu Dương vắt nát óc cũng không nghĩ được ra ai, căng thẳng tới ức vã mồ hôi trán. Anh ta rút chiếc khăn trong túi ra lau, Hà Nguy liếc nhìn rồi hỏi:

Hết chương 56

Trình Trạch Sinh kéo anh vào lòng, dõng dạc nói:

Hai người đi tới trước cửa phòng 305, Hạ Lương nhanh chóng quẹt mở cửa phòng, khẽ đẩy ra, phát hiện bên trong cài khóa an toàn. Gương mặt Kiều Nhược Phi xuất hiện ở khe hở, cười dịu dàng:

– Chưa từng tập, anh dạy tôi đi?

Trong đầu anh đang phát lại nội dung trong hồ sơ vụ án. Thứ gì đó vụt qua, rất quan trọng song anh không tài nào nhớ nổi. Hà Nguy bảo Trình Trạch Sinh buông ra, anh phải về Cục một chuyến.

– Có loại trừ khả năng hai người họ hợp sức giết Triệu Thâm không?

Hắn sấn tới định hôn nhưng bị bút viết bản cản lại, Hà Nguy chỉ bảng trắng:

Cô ta còn chưa dứt lời, sau gáy bị đập một cú mạnh. Quay đầu nhìn thì thấy Vân Hiểu Hiểu đáng lẽ phải nằm trên giường giờ đây đã xuất hiện sau lưng, tay cầm bình hoa trong khách sạn.

Định hôn bù cho lần trước không thành đây hả? Hà Nguy híp mắt nhìn nhưng không đẩy ra, chẳng qua tư thế xoay cổ này có hơi khó chịu. Lần này khác với cái hôn đầu tiên, cánh môi anh bị cắn nhè nhẹ, đầu lưỡi linh hoạt đẩy khớp răng, hai bên đồng thời cau mày.

– Bàn vụ án trước, phía cậu giải quyết được rồi hả?

– Ừ, giải quyết được rồi. – Trình Trạch Sinh đẩy bút ra, dán sát vào hôn má anh.

Bên dưới xuất hiện mấy chữ:

Tai Hà Nguy nóng lên, đẩy vai hắn ra, nhỏ giọng nói:

– À, à, cái này của Kiều Nhược Phi. Hôm cô ta vừa tới tôi đã giúp cô ta dọn đồ. Nhìn thấy trên chiếc khăn tay có vết máu, cô ta nói mình bị đứt tay, tôi bèn mang về giặt giúp, sau đó… hì hì, – Triệu Dương cười lúng túng – Chưa trả cho cô ta.

– Không liên quan gì tới nhãn hiệu hết.

– Này, tôi còn chưa đồng ý gì với cậu đâu?

Trình Trạch Sinh tủi thân, nhìn thế này còn bảo không đồng ý ấy hả?

– Xem vụ án trước đã. – Hà Nguy chẳng hề cảm thấy áy náy – Vụ án đẹp hơn cậu.

– Tôi thấy hết cả rồi, ngưỡng mộ không?

“…”

Đàn ông xem trọng sự nghiệp, nhất là kiểu đàn ông không hiểu tình cảm như Hà Nguy. Trình Trạch Sinh bó tay, hắn còn có thể làm gì nữa đây,

Đàn ông xem trọng sự nghiệp, nhất là kiểu đàn ông không hiểu tình cảm như Hà Nguy. Trình Trạch Sinh bó tay, hắn còn có thể làm gì nữa đây,

“…”

– Hiện tại chúng tôi nghi ngờ Triệu Thâm có một người bạn cùng giới rất thân thiết, hai người đã cùng nhau gây án.

– Thân mật tới cỡ nào? – Trình Trạch Sinh gác cằm lên đầu vai Hà Nguy – Giống như chúng ta à?

“Vụ án à?”

– … Cũng gần như vậy. – Hà Nguy khẽ ho một tiếng – Tóm lại quan hệ không bình thường, ngay cả bạn gái gã cũng không biết là ai.

“…”

Trình Trạch Sinh khoanh tròn tên của Kiều Nhược Phi và Triệu Dương, vẽ hai mũi tên chỉ vào Triệu Thâm:

Hà Nguy nhớ tới người chết đầu tiên trên “Lạc Đình Đình” trong tên có chữ L. Nhưng trong tên của Đặng Uyển không có gì liên quan tới chữ “V” hết, nếu như nói chữ “W” trong tên Uyển (wǎn) là ghép từ hai chữ “V” thì hơi khiên cưỡng.

– Có loại trừ khả năng hai người họ hợp sức giết Triệu Thâm không?

Mặc dù thứ này không thể làm vật chứng quan trọng, song có thể mang tới hướng điều tra mới. Hà Nguy bóc một chiếc mặt nạ ra, mỗi viên mặt nạ nén đều in chữ E nổi, là ký hiệu nhận biết mặt nạ Emma, ngâm mặt nạ nở ra thì sẽ biến mất.

– Tôi cảm thấy không phải là Triệu Dương. Anh ta không có liên quan gì tới vụ án giết người liên hoàn ở Hải Tĩnh. Kiều Nhược Phi… – Hà Nguy đặt ngón trỏ lên chiếc cằm tinh xảo, khẽ lắc đầu – Tôi cảm thấy người phụ nữ này rất kỳ lạ, si tình tới mức quá đà, ngược lại khiến người ta thấy bất thường.

Trình Trạch Sinh gật đầu, lúc trước hắn từng nghe Hà Nguy nhắc tới, không chỉ bị Triệu Dương lừa ngủ, còn không chịu về nhà mà cứ quanh quẩn nơi Triệu Thâm mất tích, không tìm được bạn trai không chịu dừng.

Trình Trạch Sinh rầu rĩ, ngoại trừ trong mơ, lần nào hắn chẳng ngủ một mình.

– Một người phụ nữ nặng tình đến vậy, nếu biết Triệu Thâm ở bên một người đàn ông khác, bị kích động cũng không có gì lạ. – Trình Trạch Sinh nhắc tới vụ án mình vừa kết thúc, – Vụ án bên tôi vừa kết thúc, hung thủ là vợ của nghi phạm, một người phụ nữ ít nói, cảm giác tồn tại rất thấp. Sau khi biết chồng mình ngoại tình, cô ta không làm ầm lên, mà âm thầm vạch ra vụ mưu sát tỉ mỉ giả trang thành tai nạn giao thông, cho tới khi nhận tội cũng vô cùng bình tĩnh.

Hắn nói tiếp:

– Còn cả mấy chữ cái này, chắc chắn mang một hàm nghĩa nào đó. Có khi nào là chữ viết tắt không? Trong tên của Triệu Thâm vừa hay cũng có một chữ “E”.

– Anh cũng chỉ phỏng đoán thôi, tình huống cụ thể thì phải đợi có báo cáo mới biết được. – Hà Nguy dặn dò – Tóm lại cứ cầm chân cô ta, em cũng tự chú ý an toàn.

Hà Nguy nhớ tới người chết đầu tiên trên “Lạc Đình Đình” trong tên có chữ L. Nhưng trong tên của Đặng Uyển không có gì liên quan tới chữ “V” hết, nếu như nói chữ “W” trong tên Uyển (wǎn) là ghép từ hai chữ “V” thì hơi khiên cưỡng.

Trong đầu anh đang phát lại nội dung trong hồ sơ vụ án. Thứ gì đó vụt qua, rất quan trọng song anh không tài nào nhớ nổi. Hà Nguy bảo Trình Trạch Sinh buông ra, anh phải về Cục một chuyến.

– Bàn vụ án trước, phía cậu giải quyết được rồi hả?

– Bây giờ đã mười giờ rồi. – Trình Trạch Sinh nhắc nhở.

– Ừ, tối nay tôi sẽ ở Cục. – Hà Nguy vươn tay vỗ má Trình Trạch Sinh, cười nhạt – Ngoan, ngủ một mình đi.

– Ừ, tối nay tôi sẽ ở Cục. – Hà Nguy vươn tay vỗ má Trình Trạch Sinh, cười nhạt – Ngoan, ngủ một mình đi.

Hắn sấn tới định hôn nhưng bị bút viết bản cản lại, Hà Nguy chỉ bảng trắng:

– Anh em, sao cậu lại đến đây?

?

– Chuyện gì thế này, vừa ngủ dậy thì Kiều Nhược Phi đã thay đổi giới tính rồi?

Trình Trạch Sinh rầu rĩ, ngoại trừ trong mơ, lần nào hắn chẳng ngủ một mình.

***

Cuộc điện thoại của Hà Nguy đã đánh thức Lâm Hác Dư, gọi anh ta cùng đi tìm Triệu Dương.

Triệu Dương còn chưa tỉnh hẳn, vừa thấy cảnh sát tới thì lập tức căng thẳng:

– Phải hay không thì lấy DNA của anh mới biết được? Đúng lúc còn có chuyện muốn hỏi anh. – Hà Nguy nghiêng người, tư thế kia rõ ràng chính là “mời đi một chuyến”.

– Đồng chí cảnh sát, tôi thấy tin tìm được thi thể của Triệu Thâm rồi, nhưng không liên quan gì đến tôi hết! Chắc chắn không phải do tôi giết!



– Phải hay không thì lấy DNA của anh mới biết được? Đúng lúc còn có chuyện muốn hỏi anh. – Hà Nguy nghiêng người, tư thế kia rõ ràng chính là “mời đi một chuyến”.

Nửa đêm nửa hôm, Triệu Dương bị cảnh sát mang về Cục. Đồng nghiệp tổ kỹ thuật đã tan ca từ lâu, Hà Nguy cầm tăm bông quét một vòng khoang miệng anh ta, bỏ vào trong ống thủy tinh. Lâm Hác Dư cầm sổ hỏi:

– Triệu Thâm có người bạn cùng giới tính nào quan hệ tốt quá mức bình thường không?

Hà Nguy tập trung toàn bộ sự chú ý vào vụ án, hoàn toàn không hay biết phía sau mình xuất hiện thêm một người. Cánh tay vươn tới ôm lấy eo anh, Hà Nguy quay đầu lại bất ngờ nhận được một nụ hôn.

– Ôi trời, làm sao tôi biết được chuyện này. Mặc dù chúng tôi là anh em họ, nhưng đâu phải ngày ngày ở cạnh nhau, làm sao tôi biết cậu ấy có quan hệ tốt với ai.

***

(Hiểu Hiểu pinyin Xiǎoxiǎo, trong tên có chữ O)

– Anh nghĩ lại xem, anh ta đã từng kể với anh chuyện này chưa.

Triệu Dương vắt nát óc cũng không nghĩ được ra ai, căng thẳng tới ức vã mồ hôi trán. Anh ta rút chiếc khăn trong túi ra lau, Hà Nguy liếc nhìn rồi hỏi:

– Khăn của ai đây?

Vừa có báo cáo là Trịnh Ấu Thanh cầm ngay cho Hà Nguy xem, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên:

– Hả? – Triệu Dương nhìn, cảm thấy khó hiểu – Của tôi.

Lâm Hác Dư nhờ đồng nghiệp ở Hải Tĩnh điều tra mối quan hệ giao lưu của Triệu Thâm, Hà Nguy ngồi trong nhà, viết manh mối lên bảng trắng. Tay thỉnh thoảng lại quay bút, dường như đang nghiên cứu.

– Anh dùng màu hồng hả?

– À, à, cái này của Kiều Nhược Phi. Hôm cô ta vừa tới tôi đã giúp cô ta dọn đồ. Nhìn thấy trên chiếc khăn tay có vết máu, cô ta nói mình bị đứt tay, tôi bèn mang về giặt giúp, sau đó… hì hì, – Triệu Dương cười lúng túng – Chưa trả cho cô ta.

– Anh nghĩ lại xem, anh ta đã từng kể với anh chuyện này chưa.

Lâm Hác Dư và Hà Nguy nhìn nhau, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ quái. Bọn họ hỏi Triệu Dương còn giữ thứ gì thuộc về Kiều Nhược Phi không, Triệu Dương nói vẫn còn một thỏi son. Thỏi son này tôi mua cho cô ta, cô ta đã dùng mấy lần, lúc đi cô ta đặt trên bàn trang điểm không mang theo.

Đập vào răng rồi.

Trịnh Ấu Thanh vừa đi làm, phát hiện Hà Nguy đang đợi mình. Cô còn chưa thay áo trắng, chiếc váy hoa nhí mặc trên người càng thêm xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân. Cô bước tới hỏi:

Anh quay đầu nhìn, Trình Trạch Sinh ở ngay đây, nhưng tạm thời không nhìn thấy mà thôi. Sự kết nối ở điểm giao càng ngày càng trở nên hỗn loạn, không theo một quy luật nào hết. Không biết tại sao Hà Nguy có một dự cảm chẳng lành, lờ mờ cảm thấy sau này sẽ xảy ra chuyện gay go nào đó.

L, V, E còn thiếu một chữ O sẽ ghép thành từ đơn LOVE.

– Hôm nay cần phải làm gì ạ?

Mặc dù có thể nhận định giấy gói giống nhau, nhưng chỉ chứng minh chúng cùng một nhãn hiệu mặt nạ nén, chứ không thể chắc chắn 100% là loại mà Triệu Thâm đã ăn. Dù sao trải qua mưa gió, trên giấy gói đã không còn dấu vân tay để lấy, cũng có khả năng rất nhỏ là rác của người khác để lại.

– Mẫu trong ống là của Triệu Dương, giám định so sánh DNA. Còn nữa, tách DNA ở bề mặt thỏi son này so sánh cùng luôn.

– Hôm nay cần phải làm gì ạ?

Trịnh Ấu Thanh mở thỏi son ra nhìn, gật đầu:

– Vâng, nhưng muốn lấy DNA từ mẫu tiếp xúc nhỏ thế này cần phải tinh lọc, không thể đưa ra kết quả nhanh chóng được.

“Cạch” một tiếng vang lên, tay Kiều Nhược Phi bị còng lại. Vân Hiểu Hiểu mở cửa, Hạ Lương xông vào phòng.

Hà Nguy gọi điện thoại cho Vân Hiểu Hiểu, hỏi cô bây giờ Kiều Nhược Phi đang ở đâu. Vân Hiểu Hiểu nói mấy ngày nay Vân Hiểu Hiểu đang mua đặc sản, định mang về cho bố mẹ, nhận lỗi với ông bà. Hà Nguy bảo cô giữ Kiều Nhược Phi ở lại một hai ngày, đừng để cô ta rời khỏi đây quá nhanh, sau đó dặn Trâu Bân đi theo bọn họ, bảo vệ an toàn cho Vân Hiểu Hiểu.

Vân Hiểu Hiểu không hiểu gì hết:

– Chi đội trưởng, tại sao lại chuyển mục tiêu lên Kiều Nhược Phi? Cô ấy là nữ mà.

Người này quả thực thông minh, nhìn qua đã hiểu. Hà Nguy liếc mắt, phân tích những manh mối mình nắm trong tay lên bảng trắng, đánh một dấu hỏi chấm. Ý muốn hỏi Trình Trạch Sinh có suy nghĩ gì?

– Anh cũng chỉ phỏng đoán thôi, tình huống cụ thể thì phải đợi có báo cáo mới biết được. – Hà Nguy dặn dò – Tóm lại cứ cầm chân cô ta, em cũng tự chú ý an toàn.

***

Trâu Bân khống chế Kiều Nhược Phi, gọi điện thoại cho người tới chi viện. Vân Hiểu Hiểu lắc đầu chỉ ra cửa:

Vừa có báo cáo là Trịnh Ấu Thanh cầm ngay cho Hà Nguy xem, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên:

– DNA trong ống và băng cá nhân không khớp, nhưng DNA lấy từ thỏi son anh đưa cho em lại khớp, lẽ nào người đàn ông này giả nữ?

– Đồng chí cảnh sát, tôi thấy tin tìm được thi thể của Triệu Thâm rồi, nhưng không liên quan gì đến tôi hết! Chắc chắn không phải do tôi giết!

Hạ Lương gật đầu, được, tôi đi trước, cậu bọc hậu.

Mọi người trong văn phòng liếc nhìn nhau, Sùng Trăn hoang mang:

– Chuyện gì thế này, vừa ngủ dậy thì Kiều Nhược Phi đã thay đổi giới tính rồi?

Hồ Tùng Khải không dám tin:

– Không phải chứ, nhìn qua cô ấy chính là một em gái xinh đẹp? Thẻ căn cước và hộ chiếu có thể lừa người hả?

– Ngày ngày cô ta đều tới thôn Đãng Thủy, không phải để tìm kiếm Triệu Thâm. – Lâm Hác Dư siết chặt tay – Cô ta đi xác nhận xem thi thể của Triệu Thâm đã được vớt lên chưa mới đúng!

– Hả? – Hai ba thông tin bùng nổ liên tiếp khiến Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải nghẹn không thở nổi – Rốt cuộc chuyện là thế nào? Kiều Nhược Phi giết Triệu Thâm ư?

– Hà Nguy không để ý đám người ồn ào, mở hồ sơ của nạn nhân thứ hai ra xem, phát hiện tên tiếng anh của Đặng Uyển là “Vivian”, anh giật mình hiểu ra. Đúng rồi, lúc ấy trong đầu anh đã lướt qua cái tên này, vậy cũng có thể coi như trong tên Đặng Uyển có chữ “V”.

Hồ Tùng Khải không dám tin:

“Còn đợi gì nữa! Lên đó ngay đi!”

L, V, E, còn thiếu một chữ O. Hung thủ giết người có một chấp niệm, nhất định phải ghép đủ chữ cái mới dừng tay, người tiếp theo… Hà Nguy sững người, lập tức gọi điện thoại cho Vân Hiểu Hiểu. Kết quả điện thoại của cô ở trạng thái tắt máy. Lâm Hác Dư gọi điện thoại cho Trâu Bân, Vân Hiểu Hiểu và Kiều Nhược Phi cùng tới khách sạn mà cô ta đang ở, đã nửa tiếng trôi qua nhưng không thấy báo tin gì với cậu ta.

(Intersex hay liên giới tính là một thuật ngữ sử dụng khi ai đó được sinh ra với đặc điểm giới tính không phù hợp với định nghĩa thông thường về trẻ trai hay trẻ gái. Một đứa trẻ liên giới tính có thể có cơ quan sinh dục bên trong, cơ quan sinh dục ngoài, nhiễm sắc thể hoặc các dấu hiệu sinh học khác kiểu với nam hoặc nữ điển hình. Những biểu hiện này đôi khi được gọi là sự khác biệt của sự phát triển giới tính.)“Vụ án à?”(Hiểu Hiểu pinyin Xiǎoxiǎo, trong tên có chữ O)

Vân Hiểu Hiểu không hiểu gì hết:

– Xem vụ án trước đã. – Hà Nguy chẳng hề cảm thấy áy náy – Vụ án đẹp hơn cậu.

Lâm Hác Dư tức giận:

“Còn đợi gì nữa! Lên đó ngay đi!”

“Vâng, vâng! Em lên đó ngay đây… hả? Hạ Lương? Cậu tới đây làm gì?”

Lâm Hác Dư tức giận:

Đầu bên kia điện thoại hỗn loạn rồi cúp máy.

Hạ Lương lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân, thuận tay tìm một cây gậy, chạy rầm rầm lên tầng ba. Trâu Bân và cậu ta đã từng gặp nhau một lần bèn đuổi theo khẽ hỏi:

– Anh em, sao cậu lại đến đây?

– Khăn của ai đây?

– Sáng nay máy mắt rất dữ, Chi đội trưởng Hà bảo tôi đến đây, quả nhiên Hiểu Hiểu gặp chuyện rồi. – Hạ Lương áng chừng cây gậy trong tay trái, liếc nhìn Trâu Bân – Mang súng không? Tôi mượn một lát.

– Sáng nay máy mắt rất dữ, Chi đội trưởng Hà bảo tôi đến đây, quả nhiên Hiểu Hiểu gặp chuyện rồi. – Hạ Lương áng chừng cây gậy trong tay trái, liếc nhìn Trâu Bân – Mang súng không? Tôi mượn một lát.

– … Không có.

– Tới nhanh thật, đợi ở cửa một lát đi.

Hạ Lương gật đầu, được, tôi đi trước, cậu bọc hậu.

Hai người đàn ông và Kiều Nhược Phi đồng thời bị đuổi ra ngoài.

Hai người đi tới trước cửa phòng 305, Hạ Lương nhanh chóng quẹt mở cửa phòng, khẽ đẩy ra, phát hiện bên trong cài khóa an toàn. Gương mặt Kiều Nhược Phi xuất hiện ở khe hở, cười dịu dàng:

(Hiểu Hiểu pinyin Xiǎoxiǎo, trong tên có chữ O)

– Tới nhanh thật, đợi ở cửa một lát đi.

– Hả? – Hai ba thông tin bùng nổ liên tiếp khiến Sùng Trăn và Hồ Tùng Khải nghẹn không thở nổi – Rốt cuộc chuyện là thế nào? Kiều Nhược Phi giết Triệu Thâm ư?

Cô ta cầm kim tiêm trong tay, ngón cái khẽ đẩy, chất dịch trong ống bắn ra. Đồng tử Hạ Lương co lại, hét lên:

– Thằng giả gái chết tiệt! Đừng động vào Hiểu Hiểu!

Trịnh Ấu Thanh mở thỏi son ra nhìn, gật đầu:

– Giả gái? – Kiều Nhược Phi thản nhiên nói – Cậu nhầm rồi, tôi là người liên giới. Thôi bỏ đi, cậu không hiểu những thứ này đâu, đợi tôi…

– Một người phụ nữ nặng tình đến vậy, nếu biết Triệu Thâm ở bên một người đàn ông khác, bị kích động cũng không có gì lạ. – Trình Trạch Sinh nhắc tới vụ án mình vừa kết thúc, – Vụ án bên tôi vừa kết thúc, hung thủ là vợ của nghi phạm, một người phụ nữ ít nói, cảm giác tồn tại rất thấp. Sau khi biết chồng mình ngoại tình, cô ta không làm ầm lên, mà âm thầm vạch ra vụ mưu sát tỉ mỉ giả trang thành tai nạn giao thông, cho tới khi nhận tội cũng vô cùng bình tĩnh.– Là từ đơn??(Intersex hay liên giới tính là một thuật ngữ sử dụng khi ai đó được sinh ra với đặc điểm giới tính không phù hợp với định nghĩa thông thường về trẻ trai hay trẻ gái. Một đứa trẻ liên giới tính có thể có cơ quan sinh dục bên trong, cơ quan sinh dục ngoài, nhiễm sắc thể hoặc các dấu hiệu sinh học khác kiểu với nam hoặc nữ điển hình. Những biểu hiện này đôi khi được gọi là sự khác biệt của sự phát triển giới tính.)

Cô ta còn chưa dứt lời, sau gáy bị đập một cú mạnh. Quay đầu nhìn thì thấy Vân Hiểu Hiểu đáng lẽ phải nằm trên giường giờ đây đã xuất hiện sau lưng, tay cầm bình hoa trong khách sạn.

– Sao cô tỉnh rồi?! – Kiều Nhược Phi ôm cái đầu choáng váng.

Cuộc điện thoại của Hà Nguy đã đánh thức Lâm Hác Dư, gọi anh ta cùng đi tìm Triệu Dương.

“Cạch” một tiếng vang lên, tay Kiều Nhược Phi bị còng lại. Vân Hiểu Hiểu mở cửa, Hạ Lương xông vào phòng.

Hà Nguy chậm rãi lên tiếng:

– Hiểu Hiểu! Em không sao chứ?! Em có bị thương ở đâu không?

Hắn nói tiếp:

Trâu Bân khống chế Kiều Nhược Phi, gọi điện thoại cho người tới chi viện. Vân Hiểu Hiểu lắc đầu chỉ ra cửa:

– Hai người ra trước đi, đợi em một lát.

Hạ Lương căng thẳng:

– Sao thế? Em không thoải mái ở đâu hả?

Vân Hiểu Hiểu đỏ mặt, gào lên:

– Nam thì sao, bản thân thô kệch thì không cho phép con trai dùng đồ dưỡng da à?

– Lẽ nào anh không thấy em đang quấn khăn tắm à? Em phải mặc quần áo!

– Một người phụ nữ nặng tình đến vậy, nếu biết Triệu Thâm ở bên một người đàn ông khác, bị kích động cũng không có gì lạ. – Trình Trạch Sinh nhắc tới vụ án mình vừa kết thúc, – Vụ án bên tôi vừa kết thúc, hung thủ là vợ của nghi phạm, một người phụ nữ ít nói, cảm giác tồn tại rất thấp. Sau khi biết chồng mình ngoại tình, cô ta không làm ầm lên, mà âm thầm vạch ra vụ mưu sát tỉ mỉ giả trang thành tai nạn giao thông, cho tới khi nhận tội cũng vô cùng bình tĩnh.

Hai người đàn ông và Kiều Nhược Phi đồng thời bị đuổi ra ngoài.

Kiều Nhược Phi đắc ý:

Triệu Dương còn chưa tỉnh hẳn, vừa thấy cảnh sát tới thì lập tức căng thẳng:

– Tôi thấy hết cả rồi, ngưỡng mộ không?

Hà Nguy đánh một móc câu.