Trí Hoán Hung Đồ

Chương 103: Ngoại truyện 2: Người một nhà (3)




Dưới sự thúc giục của mẹ, Trình Quyến Thanh đành chịu đi xem mắt mấy cô đã được mẹ sắp xếp. Kết quả chẳng ai ngờ tới, vứt Trình Quyến Thanh trên thị trường xem mắt chính là bắt nguồn của tai nạn.

Qua một tháng, ba cô gái đầu tiên có tố chất tốt đã thuận lợi từ bỏ. Nghe lịch sử tình trường của Trình Quyến Thanh, là người thì đều sẽ nghi ngờ rốt cuộc anh ta là hố đen hay cố ý làm như vậy?

Theo lời Trình Quyến Thanh nói, cô gái đầu tiên là y tá của bệnh viện. Hai người còn chưa ăn hết bữa cơm, cô gái đã xách túi đi mất. Anh ta hoang mang, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, về nhà kể lại với Đinh Hương. Đinh Hương vừa nghe xong cảm thấy đầu đau như búa bổ:

– Người ta đến xem mắt với con, chứ không phải tới để con thẩm vấn phạm nhân! Con nói chuyện với người ta thế nào? Cái gì mà “nói tiếp đi”, “sao đó thì sao”, “nói lần lượt”, mẹ mà là con nhà người ta thì mẹ cũng đi.

Trình Quyến Thanh oan uổng, anh ta đâu cố ý làm vậy, anh ta chỉ vô thức phát tác bệnh nghề nghiệp của mình thôi mà.

Lần thứ hai đi xem mắt, dưới sự giám sát và đốc thúc của Đinh Hương. Trình Quyến Thanh nói những từ kia với giọng nhẹ nhàng hơn, bảo đảm không mắc sai lầm tương tự như vậy nữa.

Đối tượng đi xem mắt lần hai là nhân viên ngân hàng, một nhân viên văn phòng vô cùng khéo léo giỏi giang. Lần này ăn xong cơm tối mới thất bại. Hai người không trao đổi số điện thoại với nhau, ai về nhà nấy, về với mẹ mình.

Lần này vấn đề không phải ở đối tượng xem mắt, dù sao người ta cũng có ấn tượng tốt với Trình Quyến Thanh, nhưng Trình Quyến Thanh nói chuyện với cô gái mấy câu, cảm thấy tính cách quá mạnh mẽ, không thích hợp. Đôi khi giọng điệu và biểu cảm của cô gái khiến anh ta cảm thấy như mình đang ngồi đối diện với Hà Nguy phiên bản nữ.

Như vậy ai mà chịu cho nổi? Trình Quyến Thanh sợ kết hôn xong mỗi ngày mình đều nằm mơ thấy ác mộng.

Xem mắt phải bình đẳng, nam hay nữ thì đều có quyền lựa chọn cho mình, huống hồ điều kiện của Trình Quyến Thanh cũng rõ rành rành ra đấy, không cần hèn mọn tự làm khổ mình. Vì thế Đinh Hương an ủi mình, không sao, người tốt còn chưa tới. Bà giống như người học trò thứ hai của Sokrates, luôn cảm thấy lúa mạch tốt đang ở trên con đường phía sau.

Đối tượng xem mắt thứ ba là một giáo viên dạy nhảy. Cuối cùng thì cũng có đối tượng trao đổi số điện thoại với Trình Quyến Thanh, còn hẹn gặp lần sau. Nhưng tiếc thay chỉ có lần này, sau khi bị phá ngang giữa đường nên cũng chẳng có lần sau nữa.

Nói ra cũng khéo, đúng vào buổi hẹn hò, Trình Quyến Thanh và giáo viên dạy nhảy gặp Trình Trạch Sinh và Hà Nguy. Hai người họ cũng hiếm khi mới có dịp ra ngoài xem phim, nếu đã trùng hợp vậy, còn là người nhà, giáo viên dạy nhảy cũng không để bụng, vậy thì xem phim cùng nhau.

Kết thúc bộ phim, giáo viên dạy nhảy đi vào nhà vệ sinh, Hà Nguy khoanh tay, cười nhạt:

– Cô ấy đi xem mắt anh chắc chỉ do đang dỗi bạn trai thôi, anh đừng coi là thật.

– Hả? – Trình Quyến Thanh ngạc nhiên – Lý do?

Trình Trạch Sinh nói:

– Cô ấy đeo nhẫn ở ngón giữa, nhưng hình dạng vết nhẫn không đúng. Chắc là luôn đeo ở ngón áp út mới tháo xuống chưa được mấy ngày. Ban nãy trong lúc xem phim, điện thoại rung lên sáu lần, hai lần điện thoại, ba lần tin nhắn, một lần wechat. Cô ấy xem mà lại không trả lời, ánh mắt vẫn còn tức giận.

– … Mấy người làm hình sự đừng nhạy cảm thế có được không. – Trình Quyến Thanh hỏi – Lỡ như người nhà hay bạn của cô ấy gọi tới thì sao? Chưa biết chừng cũng có mâu thuẫn gì đó.

– Đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất, thông tin mấu chốt đây này.

Hà Nguy mở ra một trang web mua sắm, tìm tới đường link ốp điện thoại, đưa cho Trình Quyến Thanh xem. Trình Quyến Thanh nhìn thì thấy là mẫu ốp điện thoại cho cặp đôi, trong đó có một mẫu tranh thủy mặc rất quen thuộc, bởi vì giáo viên dạy nhảy cũng dùng mẫu này.

Trình Quyến Thanh nghẹn họng:

– … Có thể mua cả hai về dùng thay đổi mà, kem ốc quế mua hai giảm nửa giá tôi còn mua hai cái nữa là.

– Trình Quyến Thanh, anh cũng biết chuỗi chứng cứ củng cố lẫn nhau mà. Đương nhiên, cũng có thể tôi và Trình Trạch Sinh thực sự đã đoán nhầm, cô ấy và người nhà có mâu thuẫn, cũng tự mua hai chiếc ốp điện thoại để dùng, cũng có thể mua chung với chị em tốt mỗi người một cái. – Hà Nguy vỗ vai anh ta – Chẳng qua trực giác của tôi ít có sai lắm, bây giờ cô ấy đi vệ sinh chắc chắn là để gọi điện thoại cãi nhau.

Một lát sau, giáo viên dạy nhảy đi ra ngoài, vành mắt hoe đỏ. Trình Quyến Thanh hỏi cô làm sao, cô nói không sao, chỉ xích mích với người nhà. Trình Quyến Thanh không hỏi nhiều, bốn người cùng đi ăn cơm. Vừa mới ra khỏi khu thương mại, một người đàn ông ôm bó hồng lao tới, quỳ một gối trước mặt giáo viên dạy nhảy:

– Bảo bối, tha thứ cho anh đi! Anh sẽ không chuyện gì cũng vâng lời mẹ nữa, hai chúng ta kết hôn nhé, em muốn thế nào cũng được!

Trình Quyến Thanh: …

Ánh mắt của hai cảnh sát hình sự này thật độc.

Đối tượng xem mắt thứ ba cũng thất bại. Trình Quyến Thanh đã sắp sinh ra bóng ma tâm lý với chuyện xem mắt đến nơi. Đinh Hương nghe chuyện cũng cảm thấy không thể tin được, miệng thì nói người giới thiệu đúng thật là, nhưng lại khuyên Trình Quyến Thanh đừng nản chí, người sau sẽ càng tốt hơn.

Kể từ lúc Đinh Hương tập trung sang Trình Quyến Thanh, cuộc sống của Trình Trạch Sinh và Hà Nguy trở nên thoải mái hơn. Trình Quyến Thanh dụi mặt, được rồi, coi như anh ta giúp đỡ người khác đi. Nghĩ như vậy, ý nghĩa của việc xem mắt trở nên lớn lao hơn, cũng không có cảm giác như chịu tội nữa.

Nhưng lần xem mắt thứ tư kinh thiên động địa, đồng thời kết thúc luôn trong một đòn, khiến Đinh Hương từ bỏ ý định làm mối cho Trình Quyến Thanh.

Bởi vì Trình Quyến Thanh đi ăn bữa cơm với đối tượng xem mắt thứ tư, nói chuyện rất hợp, sau đó anh ta đưa luôn người vào trong Cục cảnh sát.

– Ngay từ đầu tôi thấy cô bé đó trông cũng khá xinh, phong thái cũng tốt, ấn tượng thực sự không tệ. Hai người chúng tôi nói chuyện rất hợp, tôi còn định ăn cơm xong mời cô ấy đi xem phim nữa.

Cảnh sát lấy lời khai hỏi:

– Vậy tại sao anh phát hiện ra cô ta có mang theo chất cấm?

Trình Quyến Thanh cạn lời:

– … Bởi vì tôi làm nghề này mà. Mặc dù đã không còn làm việc ở tuyến đầu, nhưng vẫn phải bồi dưỡng tố chất chuyên môn chứ?

Cảnh sát trẻ mất tự nhiên ra vẻ lo lắng:

– Xin lỗi cố vấn Trình, em chỉ muốn hỏi quá trình thôi, không có ý xúc phạm đến anh.

Hà Nguy đứng bên ngoài nghe, lắc đầu với Trình Trạch Sinh, em xem đi, anh trai em tẻ nhạt như vậy nhưng không phải dạng vô tích sự.

–  Thực ra tôi cũng chỉ tình cờ phát hiện bất thường thôi. Cô ấy ăn xong thì lấy son ra tô lại. Tôi vô tình nhìn thấy nửa miệng chai lộ ra khỏi túi xách của cô ấy. Vỏ Inox màu xám, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay nó là thứ gì. Dù sao mấy năm gần đây không ít người chơi thứ này. Tháng ba vừa rồi đội chúng tôi vừa mới bắt được một tập đoàn đầu cơ, thu giữ hơn hai mươi nghìn chai, toàn bộ đều tiêu hủy rồi.

Cảnh sát lấy túi vật chứng ra, bên trong có một chiếc chai nhỏ inox cỡ nhỏ, hỏi theo lệ:

– Thứ này đúng không?

Trình Quyến Thanh gật đầu:

– Đúng, chính là nó, khí cười.

Khí cười, có tên khoa học nitrous oxide, loại khí không màu, vị hơi ngọt. Khi phát minh ra chỉ dùng để gây tê lâm sàng, hơn nữa còn có thể làm phồng kem nên được sử dụng làm chất phụ gia thực phẩm. Bởi vì tương đối dễ mua, chỉ cần lên những trang web mua sắm là có thể mua được một lượng lớn. Nếu sử dụng một cách hợp lý sẽ không gây ảnh hưởng tới sức khỏe con người. Nhưng một khi nghiện và hít vào lượng lớn, vậy thì loại khí này sẽ gây nguy hại tới hệ thống thần kinh không khác gì chất cấm, tạo thành tổn thương không thể hồi phục.

Mấy năm trước có báo cáo về việc một nữ sinh viên đại học nước ngoài đã hút quá nhiều khí cười dẫn tới bại liệt, loại chất cấm mới này mới lọt vào tầm mắt của quần chúng. Song nó chẳng hề rung hồi chuông cảnh báo cho mọi người, ngược lại bởi vì dễ dàng mua bán, cũng không được liệt vào phạm vi chất cấm, cho nên đã khiến cho rất nhiều người tò mò to gan hít thử. Đối tượng tiêu thụ tăng lên dẫn tới khí cười xuất hiện như thủy triều trên thị trường. Đội phòng chống tội phạm ma túy bọn họ đã quy khí cười vào loại “ma túy thứ ba” không thể coi thường.

Thật trùng hợp, cô gái mà Trình Quyến Thanh gặp phải thuộc dạng túng quá làm liều. Sau khi anh ta phát hiện ra đối phương hít khí cười, đoán rằng chắc chắn cô gái không chỉ tiêu khiển bằng hình thức này. Bấy giờ sự chuyên nghiệp có tác dụng rồi, có đôi khi người làm phòng chống tội phạm ma túy giả nghiện còn giống hơn nghiện thật, vậy mới có thể xâm nhập vào nội bộ kẻ địch.

Bởi vậy, Trình Quyến Thanh híp mắt cười hỏi cô có đi hít một tí hay không. Mới đầu Vương Thanh Thanh còn kinh ngạc, giả ngu không dám trả lời. Sau đó Trình Quyến Thanh lại hỏi cô mua ở đâu, rồi nói ra hai tên buôn lớn trên thị trường. Bấy giờ Vương Thanh Thanh mới hiểu ra anh ta là người chung đường, lập tức phấn khởi, hai người nói chuyện với nhau hăng say, mối quan hệ gần hơn gấp bội.

Đều là “bạn nghiện”, Vương Thanh Thanh cũng không giấu giếm gì anh ta nữa. Lúc rời khỏi nhà hàng, cô lấy ra một hộp nhỏ bằng bàn tay, thiết kế nắp đẩy, đưa cho Trình Quyến Thanh. Trình Quyến Thanh biết rõ nhưng giả vờ hỏi cô có phải kẹo bạc hà không? Vương Thanh Thanh cười ra tiếng, bảo anh ta thử một viên, chắc chắn sẽ thích.

Trình Quyến Thanh đẩy hộp ra nhìn thử, trong lòng thầm đưa ra kết luật – thuốc lắc.

Đã có chứng cứ trong tay, Trình Quyến Thanh lắc chiếc hộp sắt nhỏ, tươi cười mời cô đi tìm chỗ nào cùng bay. Vương Thanh Thanh vui vẻ đồng ý, sau đó Trình Quyến Thanh lái xe đưa cô thẳng tới Cục Thăng Châu.

Hà Nguy nhìn thấy Trình Quyến Thanh thì ngạc nhiên lắm, chẳng phải hôm nay anh ta đi xem mắt ư? Tại sao lại tới Cục thế này? Sau đó nhìn thấy anh ta kéo theo một cô gái mặt tái mét, môi run rẩy, Hà Nguy lập tức nhận ra anh ta mượn lý do xem mắt để làm việc đây mà.

– Chuyện này cũng đâu thể trách tôi được, chuột chạy đụng phải mèo thôi, tôi còn có thể làm thế nào được đây? Làm sao mà coi như không nhìn thấy được? – Trình Quyến Thanh nói với vẻ vô tội, việc này phải tính vào tăng ca, phải cho anh ta tiền tăng ca mới đúng.

Trình Trạch Sinh thì không hiểu tại sao cô gái này lại dám đi ăn cơm cùng với cố vấn của Đội phòng chống tội phạm ma túy, chẳng phải tự đâm đầu vào lưới hay sao?

– Chuyện này phải cảm ơn mẹ chúng ta, để có thể nâng cao tỉ lệ xem mắt của anh, mẹ đã bảo người giới thiệu miêu tả nghề nghiệp của anh hơi mơ hồ. – Trình Quyến Thanh vỗ vai em trai – Cố vấn, em có thể nghĩ tới những gì?

– … Cố vấn tài chính, cố vấn pháp luật.

– Đúng vậy. – Trình Quyến Thanh nói – Ai ngờ anh đây lại là cố vấn của Cục Cảnh sát.

Hà Nguy khoanh tay, nhìn cô gái bị còng tay trong phòng thẩm vấn:

– Cô gái này cũng xui thật đấy.

Thời gian Vương Thanh Thanh nghiện còn chưa lâu, vẫn còn chưa thăng cấp lên ma túy đá và Heroin, trước mắt chỉ hít mấy loại chất cấm “nghe nói không dễ nghiện” như cần sa, thuốc lắc, khí cười. Vì thế thoạt nhìn vẫn là một cô gái trắng trẻo dễ thương, phong thái nhã nhặn. Khi cảnh sát của đội phòng chống tội phạm ma túy đưa cho cô gái xem những tấm anh nghiện tới chết vô cùng chân thực. Vương Thanh Thanh hãi hùng, vội vàng nhận lỗi, chắc chắn về sau sẽ cai nghiện, sẽ không chạm vào những thứ dễ mất mạng vậy nữa.

Cô có hối cải thế nào cũng không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của Trình Quyến Thanh nữa rồi. Hắn lấy lời khai xong bèn ra khỏi Cục cùng với đôi chồng chồng nhà Trình Trạch Sinh. Vào trong xe, Trình Quyến Thanh nhận được cuộc điện thoại của Đinh Hương gọi tới hỏi tại sao mười giờ rồi anh ta còn chưa về nhà, có phải hợp mắt con gái nhà người ta, đêm nay không về đúng không?

“Vâng, hôm nay con tặng cô ấy một chiếc vòng bạc to phạc, cộng thêm một căn bất động sản, tối nay vào ở luôn.”

“…Hả?” Đinh Hương chẳng hiểu anh ta đang nói gì.

Trình Trạch Sinh cười thành tiếng, nghiêng đầu qua giải thích với người bên kia điện thoại: “Mẹ, lần sau mẹ có giới thiệu đối tượng cho anh con thì phải điều tra kỹ càng, cô gái ấy hít thuốc phiện đấy, anh trai con đã đại diện chính nghĩa áp giải về Cục rồi.”

Đinh Hương mở to mắt, há hốc miệng, bà chẳng hề tưởng tượng tới chuyện bộ phim thần tượng cuối cùng lại trở thành bộ phim tuyên truyền phòng chống ma túy.

Sau chuyện này, Trình Quyến Thanh đã nổi tiếng trong Cục. Bắt đối tượng xem mắt về Cục Cảnh sát, đến cả phim truyền hình còn không ảo bằng! Đồng nghiệp đều nói đùa gọi anh ta bằng cái tên “Kẻ hủy diệt xem mắt”. Trình Quyến Thanh cũng cười, bốn lần xem mắt đã khiến anh ta thưởng thức hết trăm vị cuộc đời, có xuất gia cũng không cảm thấy tiếc nuối.

Cuối cùng Đinh Hương cũng chịu dừng, cảm thấy mình không thích hợp nhúng tay vào chuyện hôn nhân của con cả, cứ để thuận theo tự nhiên đi, ít nhất cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy.

***

Đảo mắt đã nửa năm trôi qua kể từ ngày Trình Trạch Sinh come out. Trong khoảng thời gian này, Trình Trạch Sinh thực sự không về nhà, có chuyện gì thì dựa vào thông tin tình báo của anh trai, chẳng hề hoảng loạn trước trận chiến giằng co với bố.

Hà Nguy khuyên hắn có thời gian rảnh thì về thăm nhà, Trình Trạch Sinh lắc đầu, cất giọng hùng hồn:

– Bố em “nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy”, lỡ như vẫn còn đặt cây gậy sau cửa thì chân của chồng anh sẽ gãy thật đấy.

Hai từ kia khiến tai Hà Nguy ửng đỏ. Anh không thèm khuyên nữa, Trình Trạch Sinh nghĩ thế nào cũng được.

Cuộc chiến tranh lạnh với người nhà vẫn tiếp tục như vậy, cuối cùng Đinh Hương thực sự không nhịn được nữa, gọi điện thoại tới vào mấy ngày trước giao thừa.

“Năm mới còn không chịu về hả? Bộ đội người ta tổ chức thăm hỏi ba ngày lễ lớn cũng không giống như hai đứa.”

Trình Trạch Sinh dở khóc dở cười:

“Con chỉ sợ bọn con về lại bị đuổi ra thôi.”

Đinh Hương nổi đóa:

“… Hai đứa mãi không chịu về, chẳng thấy mặt mũi tăm hơi đâu, còn mong mẹ với bố con cúi đầu cơ hả?”

Mắt Trình Trạch Sinh sáng lên, có hi vọng rồi, cúp điện thoại xong hắn vội vàng bàn bạc với Hà Nguy. Đúng hôm giao thừa, hai người chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng, cùng nhau trở về Khu tập thể Quân khu.

Vừa mở cửa, Trình Trạch Sinh đã nhìn thấy cô nàng Tạ Văn Hề, ngạc nhiên hỏi:

– Sao bà lại ở nhà tôi?

– Ông ngoại tôi nhập viện rồi, bố mẹ tôi về Nội Mông, bảo tôi sang nhà ông ăn cơm tất niên. – Cô chỉ chỉ vào trong – Sắc mặt mẹ ông không tệ đâu, còn bố ông thì vẫn hằm hằm như thế, hai người chú ý nói chuyện chút.

Đương nhiên Trình Trạch Sinh biết rõ bố mình sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Chẳng qua nếu như Đinh Hương đã gọi bọn họ về thì chắc chắn vấn đề không lớn, ít nhất cũng sẽ không đuổi thẳng cổ bọn họ như lần ở bệnh viện.

Hà Nguy còn ghi nhớ chuyện nguy cơ chân chồng mình bị đánh gãy, anh nhìn xung quanh, khẽ hỏi Tạ Văn Hề:

– Cây gậy sau cửa có còn hay không?

– Không còn đâu, mang đi cho cô phơi quần áo từ đời nào rồi ấy. – Tạ Văn Hề chớp chớp mắt – Không sao, em đã kiểm tra qua, trong nhà không có hung khí.

Hà Nguy vỗ vỗ đầu gối Trình Trạch Sinh, ý bảo chân hắn an toàn rồi.

Đinh Hương đeo tạp dề bước ra, nhìn thấy con trai và bạn trai đứng ngoài cửa, biểu cảm có vẻ gượng gạo:

– Cuối cùng thì cũng biết đường về rồi đấy à.

Tầm mắt bà dừng trên đôi tay nắm chặt của cả hai, ánh mắt càng thêm mất tự nhiên, nhưng không nói gì hết, chỉ bảo bọn họ vào trong.

Trình Quyến Thanh đang chơi cờ với bố, nghe thấy tiếng động ngoài cửa biết ngay em trai và em dâu về rồi! Rốt cuộc anh ta cũng được giải thoát, anh ta vội đứng lên đấm lưng:

– Mau qua đây, một trong hai người thay anh đi. Còn ngồi đây với bố thêm một tiếng nữa thì cái cột sống của anh phải vào viện mất.

Trình Trạch Sinh và Hà Nguy liếc mắt nhìn nhau, Hà Nguy cởi áo khoác ngoài đưa cho Trình Trạch Sinh, bước tới đó:

– Chú Trình, để cháu chơi tiếp với chú nhé.

Ông Trình ngẩng đầu lên nhìn, biểu cảm lạnh tanh, cho tới khi Hà Nguy ngồi xuống, chưa đi được mấy bước đã ăn một quân Mã của ông. Ông Trình hiếu thắng, ép bản thân phải buông bỏ rối rắm để chuyên tâm vào trận đấu.

Đêm giao thừa, tuyết đọng lại một lớp thật dày bên ngoài, nhà nhà đều thoang thoảng mùi hương năm mới. Nhà họ Trình cũng không ngoại lệ. Tạ Văn Hề giúp bà Đinh Hương làm cơm trong bếp. Hai anh em Trình Trạch Sinh và Trình Quyến Thanh ngồi trên sofa xem đá bóng, ông Trình và Hà Nguy tàn sát lẫn nhau trên bàn cờ, bầu không khí trong nhà hài hòa ấp áp trước giờ chưa từng có.

– Hai đứa cứ quyết định như thế hả?

Ông Trình bất thình lình hỏi một câu. Hà Nguy ngẩng đầu lên, nghiêm túc gật đầu:

– Vâng, chúng cháu quyết rồi.

Giọng điệu của ông Trình cứng ngắc:

– Mặc dù cậu đã cứu con trai lớn của tôi, nhưng không ngờ lại phải hy sinh đứa con út để báo ân. Nếu như cậu chia tay nó, tôi đảm bảo tương lai cậu sẽ càng rộng mở, sau đó cưới một cô gái xinh đẹp chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Hà Nguy hỏi với vẻ hứng thú:

– Chú Trình có thể cho cháu ngồi vị trí nào?

– Vị trí của Lão Hoàng có đủ không?

Hà Nguy bật cười, lắc đầu. Ông Trình còn tưởng rằng lòng tham của anh không đáy như rắn nuốt voi, nhưng chợt nghe Hà Nguy nói:

– Cháu không hứng thú, cháu ở lại Cục Thành phố chỉ vì muốn điều tra án, những chuyện khác cháu không xử lý được.

Hắn cười cười, cầm quân cờ lên, ăn một quân Tốt của bố chồng tương lai:

– Hơn nữa, chú đã nghĩ nhân quả sai rồi. Bởi vì cháu thích Trình Trạch Sinh cho nên mới đi cứu Trình Quyến Thanh.

Ông Trình ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh bằng cặp mắt sắc bén như chim ưng. Hà Nguy làm như không nhìn thấy, chỉ chỉ bàn cờ:

– Cháu chiếu tướng rồi, chú có muốn chơi tiếp không ạ?

Ông Trình cúi đầu, thằng nhóc này chiếu tướng rồi, đúng là không nể mặt bố chồng gì hết.

– Cháu và cậu ấy phải khó khăn lắm mới được ở bên nhau, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chia tay. – Hà Nguy nhìn về phía Trình Trạch Sinh, giọng điệu thản nhiên – Cho dù tại hai thế giới khác nhau, cháu cũng sẽ luôn đấu tranh.

Ông Trình quay đầu, nhìn theo ánh mắt anh thấy hai đứa con trai ngồi trên sofa. Không biết tại sao, ông chợt cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu sâu trong lời Hà Nguy vừa nói. Ông không thể nhìn thấu người trẻ tuổi này, cũng không hiểu được anh, nhưng có một điều lại được thể hiện rất rõ ràng ngay trước mắt ông – tình cảm của anh với Trình Trạch Sinh rất chân thành, không mưu cầu địa vị hay danh lợi, chỉ đơn thuần là yêu nhau sâu đậm mà thôi.

Hai người đàn ông… haiz, ông Trình lặng lẽ lắc đầu, thầm thở dài một hơi.

Ông đứng dậy, chỉ vào bàn cờ:

– Ăn cơm trước đã, ăn xong chúng ta lại đánh tiếp.

Thấy ván cờ cuối cùng cũng đã kết thúc, Trình Trạch Sinh chạy tới giúp Hà Nguy thu dọn bàn cờ, căng thẳng nhỏ giọng hỏi:

– Bố em nói gì với anh đấy?

Hà Nguy cười cười:

– Không có gì, người một nhà thôi mà, ăn cơm trước đã.