Trêu Nhầm

Chương 26







Editor: Vợ Oh Willis (Kai’Sa Team)
 

 
Trịnh Thư Ý: Sau đó cậu đoán được anh ta nói cái gì không?
 
Tất Nhược San: Hở? Nói cái gì? Không nỡ để cậu ăn lẩu một mình à?
 
Trịnh Thư Ý: Anh ta nói không nỡ để tớ đi vào bệnh viện tâm thần.
 
Trịnh Thư Ý: Lúc ấy anh ta còn nhìn chằm chằm tớ, nói câu ‘Di sản của Oscar’. Nói vậy là nói tiếng người hả???
 
Tất Nhược San: Tên đàn ông thối, mạnh miệng.
 
Tất Nhược San: Ai lại nỡ bỏ rơi người khai sáng thẩm mỹ của nhân loại Trịnh Thư Ý của chúng ta chứ?
 
Trịnh Thư Ý: Cậu nói đúng.
 
Tất Nhược San: Kết hôn nhớ gửi thiệp mời cho tớ.

 
Trịnh Thư Ý: Được, sẽ không quên cậu.
 
Lúc Trịnh Thư Ý trả lời xong tin nhắn của Tất Nhược San, xe đang chạy ra đại lộ.
 
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thời Yến trên ghế lái, đang muốn nói cái gì, điện thoại Thời Yến đã vang lên.
 
Trịnh Thư Ý đành phải cất điện thoại di động, cúi đầu nhìn ngón tay.
 
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại, tốc độ xe rất nhanh, Thời Yến nhìn đường, phảng phất như không nghe được chuông điện thoại, mặc cho nó đổ chuông.
 
“Cái kia…”
 
Đợi một hồi, ngón tay Trịnh Thư Ý ngoe nguẩy muốn động, chỉ chỉ vào chỗ đặt điện thoại, “Điện thoại anh vẫn luôn reo ấy, nếu anh không nhận được, vậy em….”
 
Thời Yến nhếch đuôi mày, thuận miệng nói tiếp: “Cháu gái tôi.”
 
Lời nói của Trịnh Thư Ý xoay chuyển: “Vậy em cúp máy giúp anh.”
 
“…” Thời Yến nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhìn Trịnh Thư Ý một chút.
 
Trịnh Thư Ý một mặt thản nhiên, còn chớp chớp mắt.
 
Thời Yến bất động thanh sắc dò xét cô, nói: “Hình như em rất có ý kiến với cháu gái tôi?”
 
“Làm sao lại thế được?” Trịnh Thư Ý cười xoay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ xe, “Em cũng không biết cháu gái anh, làm sao lại có ý kiến với cô ấy được? Mà cháu ngoại gái của anh nhất định cũng đẹp mắt nhỉ? Từ trước đến nay em thích nhất người có dáng dấp đẹp mắt.
 
Thời Yến nhẹ giọng mỉm cười, xe vừa vặn dừng ở đèn đỏ trên giao lộ, cầm điện thoại lên.
 
“Ừm.”
 
“Tùy cháu.”
 
Thời Yến mới nói ba chữ, Tần Thời Nguyệt ở bên kia điện thoại giống như có được sự chống đỡ mạnh mẽ, lập tức củng cố ý nghĩ của mình.
 
Chuyện là như thế này.
 
Lần thứ nhất cô gọi điện thoại cho Thời Yến, hiện trường ‘Tai nạn xe cộ’ đã có không ít người vây xem.
 
Lúc đầu Tần Thời Nguyệt rất sợ hãi, lần đầu tiên cô gặp phải loại chuyện này, đầu óc chưa xoay chuyển kịp, cả người bị cảm xúc khẩn trương hốt hoảng bao phủ, cô cho là mình đâm chết người rồi, đã có thể đoán được nửa đời sau của mình sẽ sống trong bóng đen của chuyện này.

 
Lúc mà ông lão nằm trên mặt đất che chân và ôm bụng đau khổ rên rỉ, chân tay Tần Thời Nguyệt luống cuống ngồi xổm bên cạnh ông hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Tôi lùi xe đâm trúng ông rồi sao?”
 
Ông lão vẫn luôn gào khóc, Tần Thời Nguyệt lại bối rối lấy điện thoại di động ra, “Xe cứu thương, xe cứu thương đâu? Cảnh sát giao thông đâu?”
 
Cô đang muốn gọi điện thoại, một tay ông lão kia vỗ rơi điện thoại di động của cô, nói: “Tôi không đi bệnh viện!! Tôi vào bệnh viện sẽ không thở nổi nữa, cô, cô cho tôi năm nghìn tệ, chúng ta bồi thường chuyện này!”
 
Tần Thời Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, một lúc lâu cũng không hồi thần.
 
Cho đến khi có người vây xem xì xầm bàn tán một trận, sau đó nói xen vào: “Sợ là nhìn thấy cô gái nhỏ lái xe thể thao mấy ngàn vạn, cố ý đến giả bị đụng.”
 
Tần Thời Nguyệt sững sờ, cô há to miệng, tựa như hiểu rõ cái gì.
 
---
 
Cho nên lúc Trần Thịnh theo thông báo của Thời Yến đuổi tới hiện trường, tình hình hình như không giống trong tưởng tượng của anh.
 
Vốn cho rằng Tần Thời Nguyệt sẽ tội nghiệp trốn trong xe chờ anh đến giải cứu, kết quả người ta khỏe mạnh đứng trên bậc thang, một tay xách túi Hermes của cô, một tay chỉ vào ông lão trên mặt đất, trên móng tay còn sáng hơn so với đèn đường.
 
“Không có khả năng! Ông đừng có mơ!”
 
“Đúng, bản tiểu thư có tiền đó thì sao, nhưng ông đừng có mơ đe dọa ăn vạ tôi một phân tiền nào!”
 
“Còn năm ngàn! Năm mươi xu cũng đừng có nghĩ tới!”
 
“Bản tiểu thư bằng lòng tiêu năm trăm vạn mua rác rưởi cũng không thèm chớp mắt, nhưng ông lại muốn lừa gạt năm ngàn tệ của bản tiểu thư à? Ông nằm mơ đi!”
 
“Tùy ông báo cảnh sát! Hôm nay tôi chơi tới cùng với ông!”
 
Trần Thịnh đau đầu, anh vuốt vuốt huyệt thái dương, muốn nói có năm ngàn tệ mà thôi, đuổi đi cho xong, nhưng Tần Thời Nguyệt hết lần này đến lần khác ngăn cản không cho.
 
“Tại sao lại cho ông ta hả? Một phân tiền cũng không cho! Tiền nhà chúng ta không phải là tiền từ trên trời rơi xuống!”
 
Tần Thời Nguyệt bướng bỉnh, Trần Thịnh thật sự không lay chuyển được cô, hết lần này đến lần khác gọi điện thoại cho Thời Yến, thái độ Thời Yến vẫn là tùy cô ấy.
 
Trần Thịnh không còn cách nào, cũng chỉ có thể cùng cô tiếp tục giày vò.
 
-
 
Sáng ngày thứ hai, đêm qua vừa mới mưa, mặt đất chưa khô, trong không khí mang theo khí lạnh ẩm ướt.
 
Càng gần đến ngày nghỉ tết, tất cả mọi người không còn tâm tư làm việc, toàn bộ văn phòng bao trùm một cảm giác xao động.
 
Sắp mười hai giờ Tần Thời Nguyệt mới lê bước chân nặng nề bước vào công ty.
 
Còn chưa tới chỗ ngồi, đã bị quản lý nhân sự cản lại dạy dỗ cho một trận.
 
Trên mặt cô viết đầy hai chữ mỏi mệt, hai mắt không mở ra nổi, hiển nhiên là bộ dáng có thể đứng đấy mà ngủ luôn, đối với mấy lời nói của trưởng phòng nhân sự cũng là vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, qua loa vâng dạ đối phó.
 
Tất cả mọi người biết hôm nay tâm tình của trưởng phòng nhân sự không tốt, nhìn thấy người sắp phát cáu, Trịnh Thư Ý vội vàng đi qua kéo người đi.
 
“Em sẽ nói cô ấy, em nói em nói cho.” Trịnh Thư Ý kéo người ra sau lưng, lại chỉ chỉ phòng nước phía sau, “Chị Trần, nước nóng của chị sôi rồi.”
 
Quản lý cho Trịnh Thư Ý một cái mặt mũi nên không nói gì nữa, giẫm giày cao gót đi khỏi.
 
Tần Thời Nguyệt theo Trịnh Thư Ý trở lại chỗ làm việc, ném túi rồi nằm sấp trên bàn ngủ.
 
Trịnh Thư Ý không hiểu chọc chọc đầu cô: “Tối hôm qua em đi trộm trâu à? Một tháng đến trễ tám lần, thật sự không muốn thực tập nữa à?”
 
“Chị đừng nói nữa.” Tần Thời Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trống rỗng vô thần, “Hôm qua em ở chỗ quản lý giao thông dày vò đến hơn hai giờ sáng mới về đến nhà.” 
 
Trịnh Thư Ý hỏi: “Chuyện gì vậy?”
 
Tần Thời Nguyệt kể đại khái chuyện đã xảy ra, các đồng nghiệp xung quanh nhất thời cũng không biết nói gì. 
 
Chỉ có thể nói, người ta có tiền, có lẽ là có đạo lý.
 
Không vui lòng tiêu tiền, thì một chút cũng đừng hòng lấy được từ cô.
 
Khi các đồng nghiệp tản đi, Trịnh Thư Ý mới thấp giọng nói: “Em nên nói trước với chị một tiếng, xin nghỉ trước, cũng đỡ phải bị mắng.”
 
Tần Thời Nguyệt  vuốt vuốt mặt, thở dài một hơi, “Đúng ha, lần sau lại bị người ta giả vờ đụng em sẽ xin nghỉ phép với chị trước.”
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
Cũng không cần rủa mình như thế chứ.
 
“Vậy ba em đâu?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Không đến xử lý giúp em à?”
 
“Ba mẹ em đều ở nước ngoài.” Tần Thời Nguyệt ủ rũ xụ mặt, giọng nói càng lúc càng bất lực, còn mang theo chút uất ức, “Cậu em cũng không quan tâm em.”
 
“Quá đáng vậy!”
 
Trịnh Thư Ý nghĩ mặc dù Tần Thời Nguyệt yếu ớt một chút, nhưng mà cô gái nhỏ lại gặp phải chuyện này vẫn rất sợ hãi, cảm giác không có người lớn chống đỡ cô có thể hiểu được, đơn giản là cảm thấy trời sắp sập luôn rồi, “Dù sao cũng nên đi một chuyện nha, không thì người ta thấy em chỉ là một cô gái trẻ lại khi dễ em, làm cậu như thế này thật là…”
 
Tần Thời Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Có thể là bị tiểu yêu tinh quấn lấy rồi.”
 
Ôi, đàn ông.
 
“Vậy thì càng quá đáng.” Trịnh Thư Ý nói thầm, “Có cái gì có thể quan trọng hơn so với cháu gái ruột của mình chứ? Cái này mà ở cổ đại, đó chính là Yêu Cơ họa nước họa dân mê hoặc hôn quân đến choáng váng đầu óc.”
 
Nói xong, Tần Thời Nguyệt không có trả lời, đã nằm sấp ngủ thiếp đi.
 
-
 
Sau mười hai giờ trưa, thời gian rảnh rỗi nhàn tản dài đằng đẵng.
 
Trịnh Thư Ý cũng nằm bò lên bàn một hồi, nhưng cô không buồn ngủ, không nhúc nhích nhìn điện thoại trước mắt.
 
Thật là nhàm chán, cô mở Wechat ra, mở ra khung chat với Thời Yến, gửi đi một icon không có ý nghĩa.
 
Không nghĩ tới Thời Yến nhanh chóng trả lời.
 
Thời Yến: Sân bay.
 
Trịnh Thư Ý: Hả?
 
Thời Yến: Tôi ở sân bay.
 
Trịnh Thư Ý: Anh đi đâu vậy?
 
Thời Yến: Nước Mỹ.
 
Trịnh Thư Ý không hiểu sao có chút lạc lõng, cô thở dài một hơi thật dài, vô thức đánh mấy chữ.
 
Trịnh Thư Ý: Vậy khi nào anh trở về?
 
Thời Yến: Việc gì?
 
Trịnh Thư Ý không hề nghĩ ngợi, gõ liền mạch bốn chữ trả lời.

 
Trịnh Thư Ý: Nhớ anh đấy
 
Một đám ngôi sao nhỏ xuất hiện trên màn hình di động, nhìn không thật, hiệu ứng lại có chút rẻ tiền.
 
Thời Yến nhìn điện thoại, ngôi sao sáng lấp lánh lóe lên trong đôi mắt, cho đến khi chậm rãi biến mất.
 
Trịnh Thư Ý: Sao? Có ngôi sao nhỏ không?”
 
Trịnh Thư Ý: Em thử lại lần nữa.
 
“Đã sắp đến giờ bay.”
 
Trần Thịnh đột nhiên kề tai anh nhắc nhở.
 
“Ừm.”
 
Thời Yến nới lỏng cà vạt, lần cuối nhìn thoáng qua điện thoại.
 
Trịnh Thư Ý: Nhớ anh.
 
Trịnh Thư Ý: Thật sự có kìa!
 
Một đám ngôi sao nhỏ lần nữa lại bay đầy màn hình.
 
Anh cười thầm.
 
-
 
Những ngày làm việc nhàn hạ trước kỳ nghỉ không nhanh không chậm trôi qua tẻ nhạt, đến ngày cuối cùng, đã có không ít người xin phép nghỉ sớm ra ngoài du lịch.
 
Trịnh Thư Ý là nhóm người về trễ nhất trong công ty.
 
Cô không có kế hoạch đi du lịch, ngược lại Tất Nhược San đã sớm hẹn với cô ba ngày nghỉ này sẽ đến Giang Thành tìm cô.
 
Đến năm giờ, Trịnh Thư Ý mới thu dọn đồ đạc đi ra sân bay Giang Thành đón máy bay.
 
Trong những thời điểm này, sân bay luôn chen chen chúc chúc, mấy cửa ra cũng đông nghịt người.
 
Vừa lúc máy bay delay, Trịnh Thư Ý tìm một chỗ ít người, vừa bưng cà phê nóng vừa theo dõi xem chi tiết chuyến bay.
 
Đợi đến khi trời sập tối, Tất Nhược San rốt cuộc cũng kéo vali hành lý đi tới.
 
 Hai người vẫy tay với nhau từ xa, một đường chạy về hướng đối phương, cũng không vội đi, đứng ở sân bay tri kỷ hàn huyên trò chuyện.
 
Cho đến khi có một đợt du khách đi theo đoàn mạnh mẽ đi ra, hai người mới hoàn hồn đi ra ngoài.
 
“Đầu tiên mang hành lý về nhà đi.” Trịnh Thư Ý hưng phấn nói, “Sau đó chúng ta đi ra quán lẩu gần trường đại học ăn.”
 
“Được được được! Mấy năm rồi không được ăn, tớ thèm muốn chết rồi này.”
 
Hai người nhanh chóng đi, nhưng khi đến điểm đón taxi vẫn bị hàng người đang xếp hàng dọa cho sợ hãi các kiểu.
 
“Sao lại đông người như vậy?”
 
Trịnh Thư Ý liếc mắt nhìn qua, đầu người đen kịt, đoán chừng cũng phải chờ ít nhất bốn năm mươi phút.
 
“Cạn lời, thật cạn lời.” Tất Nhược San chống nạnh, “Mấy cặp đôi này không phải nên ở nhà lăn giường hay sao? Còn đi tham gia náo nhiệt cái gì.”
 
Bốn phía đều có người, Trịnh Thư Ý lườm Tất Nhược San một cái, yên lặng cắn cắn ống hút.
 
Nói đến tình nhân, Tất Nhược San đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, đại sự của cậu tiến hành đến đâu rồi?”
 
Trịnh Thư Ý: “Cái gì?”
 
Tất Nhược San: “Cậu của tiểu tam ấy!”
 
“Anh ấy à…”
 
Tất Nhược San vừa nhắc đến Trịnh Thư Ý cẩn thận nhớ lại, Thời Yến cũng đã đi một tuần rồi, thảo nào cô cảm thấy thời gian gần đây trôi qua dài dằng dặc.
 
Trịnh Thư Ý nhìn bầu trời đêm, có đèn tín hiệu của máy bay đang bay đến.
 
“Đi Mỹ, hẳn là hôm nay sẽ về.”
 
“Ai hỏi cậu anh ta ở đâu, tớ hỏi cậu tiến triển tới đâu rồi.”
 
Trịnh Thư Ý chăm chú suy nghĩ vấn đề này.
 
Mấy giây sau, cô nhíu nhíu mày.
 
“Khó nói.”
 
Hai người lại ở trong đám đông líu ríu một trận.
 
Trịnh Thư Ý uống xong cà phê nóng trong tay, rời hàng đi về phía thùng rác.
 
Ném cái ly đi, cô ngẩng đầu một cái, ánh mắt bị người đi ra từ cửa quốc tế hấp dẫn.
 
Thời Yến tựa như cũng có cảm ứng, dừng bước lại nhìn sang bên này.
 
-
 
Mười phút sau, tài xế giúp Tất Nhược San đem vali bỏ vào phía sau xe.
 
Mà Tất Nhược San đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce, cô có chút thấp thỏm cũng có chút khẩn trương.
 
Cô nhìn Thời Yến ngồi ở phía sau, lại nhìn Trịnh Thư Ý, rất biết điều mà ngồi lên ghế phụ.
 
“Trợ lý Trần đâu?” Trịnh Thư Ý hỏi, “Anh ấy không trở về cùng anh à?”
 
Trịnh Thư Ý nghĩ Thời Yến xuất ngoại là chuyện công, Trần Thịnh tất nhiên phải cùng đi.
 
Thấy anh trở về một mình, ngược lại cô thấy hơi kỳ lạ.
 
Thời Yến nhìn cô một cái, “Thế nào, nhớ cậu ta rồi?”
 
Trịnh Thư Ý: ???
 
Bầu không khí trong xe đột nhiên trầm xuống.
 
Điện thoại Trịnh Thư Ý đúng lúc vang lên hai tiếng tích tích.
 
Cô mở ra xem, là Tất Nhược San ngồi phía trước gửi tin nhắn cho cô.
 
Tất Nhược San: Cậu thất thần cái gì??
 
Tất Nhược San: Anh ta đang ghen.
 
Tất Nhược San: Ăn giấm! Cậu không cảm thấy sao?

 
Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, nhìn Tất Nhược San qua kính chiếu hậu một lát, ý vị thâm trường nháy nháy mắt.
 
Cô chậm rãi ung dung quay đầu, ngón tay quấn quấn sợi tóc, hỏi: “Anh ăn giấm hả?”
 
Tất Nhược San: “…”
 
Cái gì gọi là mạnh mẽ chọc ghẹo?
 
Đây chính là đáp án của sách giáo khoa.
 
Quả nhiên, Thời Yến yên lặng mỉm cười, Tất Nhược San ‘tâm lặng như nước’.
 
Tất Nhược San: Chị em à, cậu có thể nắm được anh ấy vào tay thì tớ chặt đầu tại chỗ.
 
Trong nháy mắt Trịnh Thư Ý cũng tỉnh táo.
 
Lại không cẩn thận rồi.
 
Thời Yến người này, ngàn vạn lần không thể vạch trần anh.
 
Trong xe trầm mặc tựa như muốn tràn xuống đường.
 
Cũng may Tất Nhược San là người không chịu được lúng túng, lúc lên đại học chính là người tạo bầu không khí, bất luận là người xa lạ như thế nào, cô cũng có thể trò chuyện trong một giây.
 
Huống chi bản thân cô cũng xuất thân từ phóng viên tài chính kinh tế chuyên nghiệp, hiện tại mặc dù không có làm nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý động tĩnh của ngành, tùy tiện cũng tìm được một đề tài để nói chuyện cùng Thời Yến.
 
Ngay từ đầu Trịnh Thư Ý còn hơi lo lắng, Tất Nhược San nhiệt tình như vậy, nếu như tẻ ngắt vậy thì quá lúng túng rồi.
 
Nhưng hình như tâm tình của Thời Yến hôm nay cũng không tệ lắm, đáp lại Tất Nhược San cũng không tính là quá nhiệt tình, nhưng dáng vẻ kia đã tốt hơn điệu bộ có thể nói một chữ tuyệt đối sẽ không nói hai chữ của ngày thường.
 
Mà Tất Nhược San cũng là một người vô cùng phi thường, phi thường biết cách đem đề tài kéo đến Trịnh Thư Ý, để cô có thể tham gia nhiều nhất, cũng xem như có nói chuyện cùng nhau.
 
Tám giờ, xe dừng ở cửa tiểu khu.
 
Tất Nhược San không định trơ mắt nhìn tài xế chuyển hành lí giúp mình, thế là sớm xuống xe đi đến phía sau liên tục nói cảm ơn.
 
Trịnh Thư Ý chậm rãi ung dung mở dây an toàn, đang muốn xuống xe, cổ tay đột nhiên bị người phía sau bắt lấy.
 
Động tác mở cửa của cô dừng lại, quay đầu lại.
 
“Sao em không nói sớm bạn em tới đây?”
 
Thời Yến nhìn cô, âm thanh trầm thấp, giống như gãi ngứa phất qua bên tai Trịnh Thư Ý.
 
Cô sửng sốt chốc lát.
 
Trong xe ánh sáng lờ mờ, cũng yên tĩnh, âm thanh nói chuyện của Tất Nhược San và tài xế bị ngăn cách ở bên ngoài.
 
Trịnh Thư Ý: “Ừm?”
 
Đột nhiên, sau xe truyền tới âm thanh đóng cốp xe.
 
Thời Yến buông tay ra, xoay mặt đi, nhìn điện thoại.
 
“Không có việc gì, trở về đi.”
 
-
 
Đêm nay gió lạnh thấu xương nhưng không ảnh hưởng đến mọi người hào hứng nghỉ lễ.
 
Ở cửa tiểu khu náo nhiệt hơn so với bình thường, quán nhỏ đều mở cửa, còn có không ít người bán bong bóng, đèn màu các loại.
 
Các cặp đôi một đường anh anh em em, cũng có không ít đứa bé ra tung tăng nô đùa, bầu không khí năm mới đã sớm tràn ngập khắp thành phố này.
 
Tất Nhược San chuyển hành lý xuống đứng cùng Trịnh Thư Ý ở ven đường.
 
Lái xe quay lại ghế lái, xe từ từ khởi động.
 
Tất Nhược San nhiệt tình đến cùng, phất tay với chỗ ngồi phía sau, cười nói: “Làm phiền tổng giám đốc Thời, hôm nay nhiều xe, trên đường chú ý an toàn nhá!”
 
Nói xong, cô giật giật Trịnh Thư Ý đang ngẩn người.
 
Cái khẽ đụng chạm này làm Trịnh Thư Ý hoàn hồn, thân ảnh mơ hồ của Thời Yến trong cửa sổ xe dần dần rõ ràng.
 
Cũng là giờ khắc này, cuối cùng cô cũng phản ứng được, câu Thời Yến vừa mới nói có ý nghĩa gì.
 
Thế là cô đón gió cười một tiếng, phất phất tay với anh, sau đó mười phần làm ra vẻ mà làm ra một cái hôn gió.
 
Tất Nhược San: “…”
 
Nụ cười của cô cứng lại bên miệng, dùng sức kéo góc áo Trịnh Thư Ý.
 
“Chị em, chị em, quá mức rồi, xốc nổi quá rồi, van cậu tém tém lại một chút.”
 
“Có hả?” Trịnh Thư Ý sờ sờ mặt, nhìn xe Thời Yến dần dần đi xa, “Vẫn ổn mà.”
 
Cửa sổ xe chậm rãi kéo lên, như đèn kéo quân phản chiếu lấy vạn vật ven đường.
 
Mà hình ảnh làm ra vẻ của Trịnh Thư Ý giống như khắc trên cửa kính, thật lâu không tiêu tan.
 
Ánh sáng hiện lên, Thời Yến nhìn ra cửa sổ xe, phút chốc trong mắt hiện lên ý cười.