Hàn Tư Thần từ công ty tới rất mau, lúc Hạ Vãn Tinh nhận được điện thoại cô vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Thạch Trạch Dương, cô mỉm cười, nói: “Bạn trai tôi tới đón rồi.”
Thạch Trạch Dương nói: “Không ngờ hai người nhanh như vậy mà đã ra mắt họ hàng rồi.”
Cô cười nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, “Bọn tôi muốn kết hôn nên mới yêu nhau, không chỉ là yêu chơi thôi đâu.”
“Vậy thì chúc mừng hai người.” Thạch Trạch Dương cười, “Thực lòng đấy.”
Hạ Vãn Tinh: “Cảm ơn.”
Hàn Tư Thần chỉ một khắc đã nhìn thấy Hạ Vãn Tinh, lông mày anh đột nhiên cau lại.
Lần đầu tiên thấy cô mặc loại quần áo này, ánh mắt đầu tiên ngoài kinh diễm là kinh ngạc cảm thán, còn có cả sự khó chịu nữa.
Tầm mắt anh dừng lại ở đoạn sườn xám phía trên đôi chân thon dài trắng nõn nà, nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cô.
Hạ Vãn Tinh nhấp miệng cười nhạt, “Anh đang làm ánh mắt gì vậy?"
“Đây là kiểu quần áo gì?” Giọng điệu của anh trầm thấp, tầm mắt dừng lại hai giây trên bộ quần áo là sườn xám không giống sườn xám.
Cô cười, “Là nãi nãi giúp em chọn quần áo đó.”
“Đẹp hay không đẹp đây?”
Đôi môi mỏng của Hàn Tư Thần nhấp chặt, hôm nay trông cô thực sự rất kiều diễm và gợi cảm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trong bộ dạng này.
Không giống Trương Dương* nhưng lại câu dẫn hồn phách con người, từng cử chỉ đều biểu lộ khí chất đoan trang nhã nhặn, nhất tần nhất tiếu, tựa như nữ tử Giang Nam yếu đuối thẹn thùng.
Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng anh không thích cô mặc cho người ngoài xem.
Vẻ đẹp này, mình anh độc hưởng là đủ rồi.
Hàn Tư Thần bất động thanh sắc nhìn tứ phía, Hạ Vãn Tinh phát hiện ra động tác này của anh, đoán được là chuyện gì, cố ý cười hỏi: “Anh tìm cái gì thế?”
anh liếc mắt nhìn cô một cái, “Em không cảm thấy gì sao?”
Cô cười nhạt, người thoạt như nước ôn nhu lặng lẽ, nhưng từng câu nói đều mang theo khiêu khích châm chọc, “Em cảm thấy anh đang tìm lão vương cách vách.”
Hạ Vãn Tinh nghiêm trang, “Đi rồi, nghe nói anh đến đón em nên em chạy nhanh đi, để anh ta chạy thoát rồi.”
Hàn Tư Thần: ….
anh bỗng nhiên bị chọc cười. Ngón tay giật giật, kìm nén để không bóp nghẹn xúc cảm của cô, trầm giọng nói: “Muốn trả bài sao?”
Cô không sợ, cười, “Nhiều người như vậy, anh muốn lập tức động thủ sao?”
Hàn Tư Thần đột nhiên hạ mi mắt xuống, anh nhìn cô, cảnh cáo cô không một tiếng động.
Hạ Vãn Tinh vẫn giữ nguyên nét mặt cười nhạt, cặp mắt đào hoa lóng lánh ánh hào quang, mỗi một tấc trên người đều câu dẫn anh, mà cô lại hoàn toàn không biết.
Hàn Tư Thần lấy đầu lưỡi đẩy đẩy về phía quai hàm, anh tiến lên một bước, đột nhiên bắt lấy cổ tay của cô, thấp giọng nói: “Cùng anh về đi.”
Hạ Vãn Tinh giở thủ đoạn, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, cười: “Được.”
Cô vốn dĩ là không thích trường hợp này.
“Chờ anh chút.” Hàn Tư Thần buông cô ra, dặn đi dặn lại, “Đừng làm loạn, anh đi chào hỏi một chút.”
Sinh nhật của trưởng bối, nếu anh đã tới rồi thì cũng nên qua chào một tiếng.
Vài phút sau, Hàn Tư Thần sải bước tới, nói: “Đi thôi.”
Hạ Vãn Tinh túm chặt lấy áo anh, ngón tay ở trên miết đến trắng bệch, nói: “Em lạnh.”
Vừa rồi khi tài xế lái xe dừng trước hiên ngoài của thính phòng, trong xe và trong thính phòng của yến tiệc mười phần đều có máy sưởi, nhưng hiện tại….
Dù sao cũng là mùa đông khắc nghiệt, không thể mong chờ bên ngoài ấm áp được.
Cô nắm chiếc áo gió của Hàn Tư Thần, nhìn anh với vẻ vô cùng đáng thương, “Cho em mượn chút được không?”
anh nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên, không mặn không nhạt cười hừ một tiếng, nói: “Đóng băng luôn đi.”
Ánh mắt anh lành lạnh, “Đóng băng thì nhớ mới dài được.”
Hạ Vãn Tinh: …
Khuôn mặt nhỏ nanh của cô uể oải, nhẹ nhàng chịu thua, “Nếu mà làm cho đại não hay tư duy của em bị đóng băng thì muốn nhớ cũng không nhớ được.”
Cô làm nũng, “Cho nên, cho em nhờ khoác một chút nha?”
Hàn Tư Thần thấy bộ dạng này của cô hoàn toàn không hề có sức chống cự, anh hít sâu, cởi áo gió ra, đưa cho cô, trầm giọng: “Tự mặc vào đi.”
“Không phong độ! Không lịch thiệp!” Hạ Vãn Tinh trừng mắt với anh một cái, vừa nhận lấy áo vừa oán giận, “Cứ như là kiểu em cưỡng bức anh không bằng.”
anh vô cảm nhìn cô, cảnh cáo: “Lần sau mà còn mặc mấy bộ lộ liễu như vậy thì không chỉ đơn giản là làm em đông cứng thôi đâu.”
anh chỉnh lại áo gió của cô, nắm lấy cổ tay cô, “Đi thôi.”
Hạ Vãn Tinh đi theo chân anh, ở phía sau khuôn mặt nũng nịu là một tâm tình rất tốt, nói: “Ai da, chậm một chút, người ta đi giày cao gót mà.”
“Anh thấy bình thường mà.” Hàn Tư Thần lạnh giọng cảnh cáo.
Cô khẽ cười một tiếng, ngón út gãi gãi vào lòng bàn tay anh, nhẹ giọng, “Lát nữa đi qua hiệu thuốc cho em nhờ mua mấy thứ được không?”
Hàn Tư Thần bước chân hơi khựng lại, “Em bị sao hả?”
“Không phải.” Cô đứng bên cạnh, ngửa đầu nhìn anh, cười đến mê người, nói: “Mua hộp bao cao su.”
“Hả?” anh phản ứng lại ngay trong giây lát.
Hạ Vãn Tinh cười khẽ, cô dán mũi chân dán gần bên tai anh, cười nhỏ giọng nói: “Hai bộ nha.”
Hàn Tư Thần: …
Ánh mắt anh bỗng nhiên thâm trầm, lập tức ôm chầm lấy eo cô, bàn tay to của anh xoa xoa gương mặt cô, thấp giọng: “Mua hai hộp.”
Cô cười, chọc anh, “Anh biết một hộp nhiều ít ra sao mà đòi mua hai hộp, lại còn lập tức đồng ý?”
anh ôm lấy eo cô, đi đến bên xe, mở ghế phụ ra rồi bóp eo ấn cô vào, sau đó sải bước vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái. anh quay đầu, nói: “Lại đây.”
Hạ Vãn Tinh đang thắt đai an toàn, cô ngẩn người, ngốc nghếch hỏi: “Gì thế?”
“Lại đây.” anh lặp lại, giọng hơi lớn, “Anh thân thiết.”
Cô chớp mắt phản ứng hai giây, sau đó cười, bỏ dây an toàn ra, cúi người về phía anh, cách anh khoảng hai nắm đấm thì dừng lại, nói: “Anh lại đây, cho em hôn một cái.”
Cô không cần biết câu nói kia là ý gì, mạnh bạo.
Hàn Tư Thần không nhúc nhích, tay vịn vào tay lái, rũ mắt nhìn cô.
“Nhanh tới đây đi.” Hạ Vãn Tinh bất mãn thúc giục.
anh bật cười, cúi đầu nhích lại gần trước mặt cô, môi mỏng dán bên môi cô, cười khẽ nói: “Làm đi, anh cho em chủ động.”
Cô không chút do dự, cánh môi gợi cảm đột nhiên hôn lên.
Kỹ thuật mới lạ, có hai lần hàm răng hung hăng dám tiến tới cắn môi anh, nụ hôn rời rạc, không hề có chút liên kết nào.
Hạ Tư Thần khẽ nhíu mi, đột nhiên duỗi tay chế ngự sau ót cô, anh đảo khách thành chủ, bá đạo cưỡng chế liếm láp cánh môi cô.
Vị trí thượng phong của Hạ Vãn Tinh bị cướp đi ngay trong nháy mắt, cô không cam lòng, muốn cắn nhưng chưa kịp ra tay, môi và răng bỗng nhiên bị anh cạy ra mất, ngay sau đó là một trận mưa rền gió dữ, cô đã bị đánh úp.
Cô từ thân thể đến da đầu đều tê rần, dưỡng khí trong đại não như loãng ra, hô hấp cũng bị ngắn hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Hàn Tư Thần buông cô ra, nói lớn: “Về nhà!”
Hạ Vãn Tinh nhấm nháp cánh môi tê dại, hai tròng mắt như từng gợn sóng nhìn anh, dặn dò: “Đừng quên mua.”
Hàn Tư Thần cố gắng áp chế cảm xúc thiếu chút nữa thì bị cô dùng bốn chữ đánh sập, anh nhìn thật sâu vào hai mắt cô, một chân dẫm chân ga rời đi.
Dự kiến nửa giờ mới tới nơi nhưng xe anh chỉ dùng có hai mươi phút, đi ngang qua tiệm thuốc mà anh vẫn chẳng có ý định giảm tốc độ chút nào, Hạ Vãn Tinh chỉ nhìn lướt qua, cô nhíu mày, quay đầu nói với anh: “Qua đây đi.”
Hàn Tư Thần quét mắt qua liếc cô một cái, “Không cần.”
anh lấy một cái hộp từ trong ngăn để đồ của xe, ném vào trong lồng ngực cô, nói: “Ở đây có rồi.”
Hạ Vãn Tinh ngơ ngẩn cầm lấy chiếc hộp giống y chang với chiếc hộp định mua, sững sờ.
Cô nghe thấy anh ở bên cạnh nói: “Anh lấy từ công ty về đấy.”
“Anh…” Cô quay đầu, nhìn thẳng về phía anh, “Anh lấy cái này làm gì?”
“Dùng!” anh nhẹ cong khóe môi, phảng phất giống như đang nghe cô nói về một vấn đề gì ngốc nghếch lắm vậy, bổ sung: “Buổi tối cùng em dùng.”
Hạ Vãn Tinh: …
anh nói: “Trước tiên nên thử loại siêu mỏng nhỉ? Hay là em thích xoắn ốc hơn?”
Hạ Vãn Tinh: …
Cô chớp chớp mắt, nhìn từ đầu đến đáy mắt anh đều tràn ngập vẻ châm chọc, hoãn một lúc, gợn sóng bất kinh trả lời: “Em thích hết, mỗi loại thử một lần đi.”
Hàn Tư Thần: ....
Về đến nhà, hai người tránh làm Thiên Ưng tỉnh giấc, Hàn Tư Thần trực tiếp túm cánh tay cô kéo vào phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ là ánh trăng ôn nhu, bọn họ hôn môi nhau, từ những nụ hôn khẽ khàng đến mạnh bạo cắn mút. Hạ Vãn Tinh cảm thấy lồng ngực của mình như đang bị rút dần hết dưỡng khí, cô thở dồn dập, đại não cũng cơ hồ như sắp thiếu oxy.
Hàn Tư Thần tay sờ soạng bất tận ở những vị trí trọng tâm trên quần áo của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, khẽ nhíu mày.
Tay anh đặt ở chỗ nút cổ áo trân châu của cô, nhưng cách thiết kế của bộ quần áo làm anh thực muốn phát điên, thử vài lần mà vẫn không thể mở ra được.
Hạ Vãn Tinh ý thức được anh muốn làm gì, đáy mắt chỉ biết dâng lên ý cười, cô vừa định chỉ cho anh chiếc khóa kéo được giấu rất kỹ ở đằng sau lưng, bỗng nhiên, một tiếng “soạt” khô khốc vang lên.
Cô nằm trong lồng ngực anh mà chỉ biết ngẩn người, lúc này mới ý thức được chuyện gì.
anh...anh thế mà đã làm hỏng bộ sườn xám của cô rồi???
Nụ hôn nóng bỏng rơi từ trên mi mắt của cô xuống, nhìn thấy cô có chút thất thần, không vui liền thấp giọng nói: “Đây là thứ gì mà con người có thể mặc vào được chứ?”
Hạ Vãn Tinh đau lòng muốn chết, “Anh cũng quá là thô bạo rồi!”
“Vướng víu.” anh đi tới đâu là nơi đấy đều thông suốt, khóe miệng anh tạo thành một đường vòng cung, cười như không cười liếc cô, khàn khàn nói bên tai cô: “Quần áo đều ướt hết rồi.”
Hai bên tai của Hạ Vãn Tinh đỏ ửng, khí thế khi trước đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt cô né tránh, ấp úng, “Em...ra mà.”
Hàn Tư Thần bỗng nhiên cười, giọng nói trầm thấp truyền đến màng nhĩ của cô như phảng phất mang theo ma pháp, đúng lúc trái tim cô run rẩy, cô chợt nghe thấy anh hỏi: “Nóng sao? Vậy cởi ra đi.”
Hạ Vãn Tinh cũng không biết làm thế nào mà mình lại bị anh bế lên giường, hai người không ai thèm đi bật đèn, không khí ám muội này lại càng khiến cho bọn họ có thêm năng lượng, làm mãi không thôi.
Rất rất lâu sau, Hạ Vãn Tinh yên tĩnh dựa vào lồng ngực anh, nghe anh nói: “Lạc gia gia trong thời gian theo dõi đã cho được kết quả xét nghiệm rất tốt, hẳn là không bao lâu nữa sẽ được xuất viện thôi.”
anh nói: “Chờ đến khi người xuất viện, anh sẽ dẫn em đi gặp người.”
“Được.” Cô dùng chút sức lực còn lại mở miệng.
Hàn Tư Thần vuốt tóc cô, ôm lấy cô, trầm ngâm một lát, hỏi: “Vãn Vãn, trước đây em có ký ức Viện phúc lợi sao?”
Hạ Vãn Tinh ngẩng đầu, người trước mặt cũng chớp mắt nhìn cô, nói: “Không, em chỉ là có một thời điểm đã từng bị ném ở cửa Viện phúc lợi thôi.”
Cô hỏi: “Anh sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Không có gì, đi ngủ đi.” anh thu tay lại.
*
Lạc Hưng Bang từ phòng hồi sức tích cực về lại phòng bệnh bình thường, tinh thần của ông đang ở trạng thái tốt nhất, tất cả các phương diện đều hồi phục rất tốt, ông vẫn luôn ghi nhớ trong lòng việc điều tra sự tình.
Nhân lúc phòng bệnh không có ai, ông hỏi: “Công việc như thế nào rồi?”
Tôn Bằng giúp ông ngồi dựa vào đầu giường, trầm giọng nói: “Không tra ra được gì, chuyện từ trước cả 20 năm trước đã không còn chút dấu vết gì, nhưng Hưu Bảo An ở Viện phúc lợi thật ra đã hỏi được một số tin tức hữu dụng.”
“Cái gì?” Lạc Hưng Bang có chút kích động.
Tôn Bằng: “Theo như những gì anh nhớ, lúc ấy có một đôi vợ chồng đã để lại con ở cửa, hơn nữa, thứ khiến anh có ấn tượng sâu sắc đó là trên mặt người đàn ông đó có một vết sẹo.”
Lạc Hưng Bang: “Vết sẹo có hình dạng như thế nào?”
“Tôi đã tìm người vẽ lại hình dáng theo đúng như trong trí nhớ của anh, giờ đang trong thư phòng của ngài.”
Lạc Hưng Bang nghĩ một chút, nói: “Ta đưa người đi nói chuyện với Bộ công an một tiếng, cậu cầm bức họa này đi tìm bọn họ, đưa hết tất cả những người ở Liêu thành giống với bức vẽ đến tra hết một lượt đi.”
Tôn Bằng hơi trầm tư, “Thủ trưởng, lỡ người này không ở Liêu thành thì sao?”
“Vậy thì lưu động hết tất cả dân cư sống mấy năm ở Liêu thành tới.” Lạc Hưng Bang nói: “Nếu đã đem con tới đặt ở Viện phúc lợi của Liêu thành, sợ gì mà lại không tra ra được gì.”
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Tôn Bằng lại nghĩ ra gì đó, nói: “Thủ trưởng, lúc tôi đi điều tra phát hiện ra cũng có người đang điều tra chuyện này, hơn nữa, đối phương có năng lực trinh sát rất tinh tường, không giống thám tử tư.”
Lạc Hưng Bang nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Gọi Hành Xuyên tới đây.”
Tôn Bằng: “Vâng, Thủ trưởng.”
Cuối tuần, khó lắm Hàn Tư Thần mới được thảnh thơi, anh hỏi: “Em muốn đi chơi không?”
Hạ Vãn Tinh cười, xua tay, “Anh vẫn nên đi công tác đi, em tới cửa hàng bán hoa của Lam Lan tìm cảm hứng hay cùng cô ấy đi dạo phố gì đó đây.”
Cô không bám người.
anh nhíu mày, hỏi: “Anh đi đâu?”
Cô có chút khó hiểu, “Anh đi công tác, bộ phim không phải đang ở giai đoạn chuẩn bị sao? Tất cả các hạng mục đều cần anh duyệt đấy.”
“Vội nhưng anh vẫn có thời gian quan tâm em mà.” Hàn Tư Thần nghiêm trang.
“Không cần đâu.” Hạ Vãn Tinh nói, “Em không cần anh quan tâm đâu.”
Hàn Tư Thần: …
anh đột nhiên hạ mi mắt, dùng ánh mắt ý vị thâm trầm nhìn cô.
Hạ Vãn Tinh bị anh nhìn bằng con mắt như vậy mà không tài nào hiểu nổi, cô nhìn lại anh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hàn Tư Thần duỗi tay véo cằm cô, lắc lắc, trầm giọng nói: “Có phải em đã quên mất là mình có bạn trai rồi không?”
Cô không nghe ra được âm điệu không vui trong lời nói của anh, cười, nhỏ giọng hỏi: “Anh đây là muốn quan tâm sao?”
“Muốn!” anh nói, “Đã rất lâu rồi mà chúng ta không được ăn cơm cùng nhau mà.”
Hàn Tư Thần bổ sung, “Phim cũng đã lâu không xem rồi, còn nữa, em không phải là cần mua quần áo sao? Nên thêm vào khoản chi đi.
Cô chớp chớp mắt, “Phim hôm qua em và Lam Lan đã xem qua rồi, quần áo cũng mua khi đi dạo phố rồi.”
Hàn Tư Thần: …
anh nhẫn nhịn, “Cho nên anh vô dụng sao?”
“Đúng.” Cô cười tươi như hoa, “Anh buổi tối mới hữu dụng.”
Hàn Tư Thần: …
Cô nói những lời này vào lúc này mà không vấp chút nào, mặt cũng không hồng lên, giống y như một nữ nhân lưu manh vậy.
Không biết xấu hổ mà nói anh không cần biết lúc nào chỗ nào, anh thấy cô không thua anh chút nào.
-----------------------*-------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay canh một, moah moah~
------------------------*--------------------------
(*) Trương Dương: (Editor said) Theo ta thì đây là Trương Dương trong truyện “Thần Y Thánh Thủ” của tác giả Chín mươi chín dùng thư sinh. Trương Dương là thần y, được xưng tụng là Sứ giả của Thượng Đế, vừa đường hoàng mà vẫn không kém phần đáng yêu hóm hỉnh.
Ý trong truyện có lẽ muốn nói: Hạ Vãn Tinh không đáng yêu hóm hỉnh như mọi khi nhưng lại
câu dẫn hồn phách người khác.