Trêu Ghẹo Quá Mức

Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 82: Chương 82:




Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm độ tương thích, tâm trạng Hạ Vãn Tinh vẫn không yên, cô không ngừng hỏi Lạc Hành Xuyên về bệnh tình của lão gia tử, mãi cho đến sáng thứ bảy, khi nghe Lạc Hành Xuyên báo tin đã tìm được tủy xương phù hợp với lão gia tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đồng

thời cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Dự kiến sẽ phẫu thuật vào chiều thứ bảy.

Khi Hạ Vãn Tinh vui vẻ kể lại cho Hàn Tư Thần nghe thì anh lại không có phản ứng gì nhiều, cô hỏi: “Anh không cảm thấy vui cho ông nội Lạc sao?”

Anh nói: “Vui.”

Hàn Tư Thần nhìn cô, nói: “Anh đã sớm nói với em, ông nội Lạc nhất định sẽ không có chuyện gì mà.”

Anh thấy cô vui vẻ như vậy, im lặng trong chốc lát, nhịn không được hỏi: “Em rất thích ông nội Lạc sao?”

“Thích.” Hạ Vãn Tinh nói: “Ông rất hiền hậu, khiến em cảm thấy như người thân mình vậy.”

Hàn Tư Thần nhíu mày, bởi vì không thể hiểu được tâm tình cô nên cảm giác bất an trong lòng ngày càng tăng.

Trong lòng Hạ Vãn Tinh có một loại khát vọng, cô nhỏ giọng hỏi: “Nếu chiều nay em đến buổi phẫu thuật thì liệu có phải không hay lắm không?”

Cô nói: “Em biết người nhà bọn họ nhất định sẽ ở bên ngoài chờ sẵn, nhưng em cũng muốn nhìn thấy ông được bình an.”

“Muốn đi?” Hàn Tư Thần không yên lòng hỏi.

Cô gật đầu.

Hàn Tư Thần trầm mặc một lúc, nói: “Anh dẫn em đi.”

Ánh mắt Hạ Vãn Tinh sáng lấp lánh.

Anh: “Anh thay mặt bà nội và ba mẹ đến, sẽ dẫn em theo.”

Buổi chiều trước giờ phẫu thuật, Hạ Vãn Tinh đi theo Hàn Tư Thần đến bệnh viện.

Trong nhóm bảy tám người, Hạ Vãn Tinh vừa nhìn qua đã thấy Lạc Tuyết, cô dịu dàng đoan trang, dáng người nhìn từ sau rất dễ nhận ra.

Ngoại trừ Lạc Hành Xuyên và Lạc Tuyết, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn khá giống Lạc Tuyết, hẳn là con gái thứ hai của ông nội Lạc, Lạc Anh.

Còn có hai người đàn ông, có lẽ là chồng của hai cô.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, không biết vì cái gì mà Hạ Vãn Tinh lại có cảm giác tầm mắt của bọn họ đều dừng

trên người cô.

“Anh Tư Thần? Sao anh lại tới đây?” người nói chuyện là một cô gái nhỏ, trông còn non nớt, giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng ngũ quan xinh đẹp, tràn

đầy sức sống.

“Bà nội và mẹ lo lắng nên bảo anh tới xem thử.” Hàn Tư Thần cúi đầu chào người trong phòng bệnh, “Chú, dì.”

“Thần Thần đến đây?”

Lạc Tuyết gọi như vậy khiến Hạ Vãn Tinh nhìn anh với vẻ bất ngờ.

Thần Thần?

Đúng là một cái tên đáng yêu.

Lạc Tuyết nói: “Để mọi người lo lắng rồi, yên tâm đi, hiện tại tủy xương phù hợp đã tìm được rồi, bác sĩ đang kiểm tra trước khi làm phẫu thuật cho lão gia tử, chuẩn

bị tiến hành phẫu thuật.”

Cô nhìn Hạ Vãn Tinh bên cạnh Hàn Tư Thần, cười cười, “Cô Hạ cũng đến đây?”

Hạ Vãn Tinh lễ phép chào hỏi: “Dì Lạc.”

Cô cũng mỉm cười với những người khác.

“Bạn gái của con.” Hàn Tư Thần cầm tay cô, nói: “Em ấy và ông nội Lạc có quen biết, vì lo lắng nên con dẫn em ấy tới xem.”

Lạc Hành Xuyên vẫn luôn không nói chuyện mà chỉ đứng một bên nhìn Hạ Vãn Tinh một lúc, cau mày hỏi: “Cậu bệnh a? Sao sắc mặt lại kém như thế?”

Hạ Vãn Tinh không nói cho người Lạc gia biết về việc chọc hút tủy xương.

Cô lắc đầu, cười khẽ, “Không sao, chỉ là ngoài trời lạnh quá thôi.”

Nói xong, cô cảm thấy Hàn Tư Thần vừa liếc mình một cái.



Lạc Tuyết nhìn Lạc Hành Xuyên và Hạ Vãn Tinh, ngạc nhiên, “Hành Xuyên, em cũng quen cô Hạ?”

“Vâng.” Lạc Hành Xuyên nói, “Quen từ khi còn nhỏ.”

Hạ Vãn Tinh đột nhiên cảm thấy ánh mắt của cô gái nhỏ kia khi nhìn cô càng thêm nóng rực.

Cô theo bản năng quay qua, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô gái.

Thu Lạc mạnh dạn thẳng thừng dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, cô cảm thấy dáng vẻ của người chị gái này vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên có chút đăm chiêu.

Cô bắt gặp ánh mắt của Hạ Vãn Tinh, mỉm cười: “Chào chị.”

“Xin chào.” Hạ Vãn Tinh suy nghĩ, có lẽ cô bé chính là cháu gái nhỏ của Lạc Hành Xuyên mà Lam Lan nói đến, Thu Lạc.

Cô vô tư thu hồi tầm mắt, trong nháy mắt bỗng dưng chạm phải đôi mắt từng trải lắng đọng theo năm tháng, đôi mắt kia tựa như mang theo lực xuyên

thấu, nhìn thẳng vào cô.

Cô ngẩn người, khẽ gật đầu mỉm cười chào đối phương.



Khương Văn Tín nhìn ngũ quan của cô, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Vừa nhìn qua chợt thấy cô Hạ lớn lên có vài điểm rất giống vợ tôi.”

Tầm mắt anh lướt qua môi cô, cảm thấy có hơi bất lịch sự nên không nói ra.

Hạ Vãn Tinh còn đang thầm nghĩ không biết là chồng của người dì nào, bỗng nghe Thu Lạc nói: “A, con biết chỗ nào rồi.”

Thu Lạc có chút kích động, nói với người đàn ông khi nãy: “Dượng, chị Hạ không phải có phần giống con và dì cả sao, dượng nhìn môi của chị ấy xem, nhất là môi châu [*] á, có phải rất giống con và mẹ con không?”

[*] môi châu (唇珠): điểm chính giữa của môi trên.

Thu Lạc: “Chị ấy cũng rất giống ba người phụ nữ Lạc gia chúng ta.”

Lời cô nói vô tình làm Hàn Tư Thần và Tôn Bằng vẫn luôn im lặng đứng một bên đồng thời nhíu nhíu mày, nhưng mà, hai người bọn họ lại có suy nghĩ

khác nhau.

Trong phòng bệnh bỗng nhiên đều trở nên trầm mặc, ai cũng nhìn chằm chằm vào môi cô, Hạ Vãn Tinh có hơi ngại sờ sờ môi mình, cười trừ, “Vậy à? Thật trùng hợp.”

Thu Lạc có hơi thẳng tính, cô quay đầu nhìn về phía Lạc Hành Xuyên, chu nhẹ môi mình, từ từ bước lại gần, hỏi: “Lạc Hành Xuyên anh xem, có phải tôi và chị Hạ rất giống nhau không?”

Lạc Hành Xuyên nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đỏ hồng, lông mày đột nhiên hơi cau lại, không ai để ý đến cảm xúc thoáng qua trong mắt anh.

“Lạc Lạc!” Lạc Anh bỗng nhiên trầm giọng quát lớn, “Sao có thể nói chuyện với cậu con kiểu đó? Không biết lớn nhỏ!”

Thu Lạc dẩu dẩu miệng, rũ mắt nhỏ giọng lầm bầm: “Chỉ là xưng hô thôi mà……”

Lạc Tuyết đánh giá Hạ Vãn Tinh một lúc lâu, thấy cô có chút mất tự nhiên mới mỉm cười: “Cô Hạ đừng để ý, nhưng chúng ta đúng là hữu duyên, cô xem, hai chúng ta không chỉ tình cờ biết nhau, cô còn quen với lão gia tử, hơn nữa còn là bạn bè với Hành Xuyên, cô cùng người Lạc gia bọn tôi quả thật là đại duyên phận.”

“Hạ tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?” Lạc Anh thuận miệng hỏi một câu.

“25.” Sau khi cô trả lời xong, rõ ràng cảm thấy Lạc Tuyết ngẩng người.

Cô kinh ngạc lẩm bẩm: “25 tuổi a……”


Lại nói tiếp: “Thật là một tuổi tốt.”

Hạ Vãn Tinh bỗng nhiên cảm thấy mình lời mình vừa nói sai rồi, bởi vì cô có lẽ đã khiến Lạc Tuyết nhớ tới đứa con đã chết yểu của mình.

Cô mím mím môi, có hơi lo lắng nhìn trộm Hàn Tư Thần một cái.

Mà anh không biết đang suy nghĩ điều gì, mi tâm vẫn luôn nhíu chặt lại, sắc mặt trầm tĩnh.

Đúng lúc này Tôn Bằng lên tiếng đánh gãy bầu không khí quái dị: “Thủ trưởng chắc đã kiểm tra xong rồi, tôi đi xem thử.”

Người trong phòng bệnh lúc này mới hoàn hồn lại, Hàn Tư Thần cũng cắt đứt mạch suy nghĩ, hắn cầm lấy tay Hạ Vãn Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Em vẫn ổn chứ? Hay chúng ta về nhà?”

“Không sao.” Cô vẫn cố chấp lắc đầu, “Em muốn đợi đến khi phẫu thuật xong.”

Chờ đến lúc tận mắt thấy từ phòng phẫu thuật đi ra cô mới có thể yên tâm.

Hàn Tư Thần im lặng, không phản đối.

Thời gian chờ đợi phẫu thuật là sự dày vò, từ lúc vào phòng mổ là 2 giờ chiều đến 7 giờ tối vẫn chưa đi ra.



Cô thấy hốc mắt Lạc Tuyết và Lạc Anh đều đã ửng đỏ, liền thầm nghĩ, trong lòng bọn họ hiện tại chắc chắn đang rất khó chịu.

Bởi vì cô cũng vậy.

Hàn Tư Thần sợ cơ thể cô không chịu được, liền cương quyết kéo cô đi ăn cơm.

Hạ Vãn Tinh không ăn uống gì, “Em ăn không vô.”

Anh nhíu mày, thấp giọng dỗ dành: “Phải tin tưởng bác sĩ, em lo lắng cũng vô dụng, huống hồ ông nội Lạc còn có nhiều người nhà như vậy.”

Cô im lặng. Đột nhiên cảm thấy lo lắng không hiểu của bản thân có điểm dư thừa.

Cuối cùng, Hàn Tư Thần liên tục dỗ dành dụ cô đi ăn cơm, sau đó lại đóng gói một ít cho bọn họ rồi quay lại.

Thời điểm hai người trở về thì phẫu thuật của lão gia tử cũng vừa kết thúc, vô cùng thành công, nhưng cần ở lại phòng phẫu thuật thêm vài tiếng để quan sát, Hạ Vãn Tinh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hàn Tư Thần nhìn cô, nói: “Bây giờ em yên tâm rồi chứ.”

“Yên tâm.” Cô mỉm cười.

Khăng Văn Tín hỏi bác sĩ Hác, “Chúng tôi có thể gặp người quyên tặng chút được không?”

Bác sĩ Hách cười, “Sợ là không được, cân nhắc trên nhiều phương diện, chúng tôi không thể chủ trương để người được nhận và người tặng gặp nhau.”

Bệnh viện có quy tắc của bệnh viện, người Lạc gia cũng không ép buộc, chỉ nhờ bác sĩ nhắn giúp lời cám ơn.

Hạ Vãn Tinh và Hàn Tư Thần trên đường trở về, cô nói: “Cuối cùng em cũng có thể dành cả thể xác và tinh thần để viết sách của em.”

Hàn Tư Thần quay đầu hỏi: “Kịch bản xong rồi?” ề>

“Kết thúc rồi.” Cô nói: “Em cũng đã đợi ở Tinh Quang của các anh được một tháng, đã sớm chán rồi.”

Anh nhíu mày: “Là chán với việc đợi chờ ở Tinh Quang, hay là chán với việc ở cùng anh mỗi ngày?”

Hạ Vãn Tinh cười nhạt, “Cự ly sinh mỹ.” [*]

[*] cự ly sản sinh mỹ: “Khoảng cách sinh ra vẻ đẹp” hay “giữ khoảng cách là đẹp nhất.”, tạm hiểu là khi yêu nhau thì đôi bên nên giữ khoảng cách một chút, để không thấy những khiếm khuyết nhỏ vốn nên bỏ qua của đối phương.

Cô: “Chưa từng nghe qua sao? Nhất nhật bất kiến, như tam thu hề.” [*]

[*] Một ngày không thấy nhau, dài như ba mùa thu hoặc một ngày không thấy nhau, thì đằng đẵng như ba thu vậy.

“Tam thu……” anh nhỏ giọng như đang độc thoại, cười khẽ một tiếng, nói: “Không nhớ anh sao?”


“Chưa từng thử qua, nếu không ngày mai chúng ta bắt đầu thử xem?”

Anh cau mày, “Thử thế nào?”

Hạ Vãn Tinh trang nghiêm: “Em quay về sống ở lầu trên, tan làm không gặp nhau, bình thường cũng không thấy mặt, thử vài ngày?”

“Không thử!” Anh lập tức cự tuyệt: “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Cô cười nhẹ, ý cười nồng đậm, “Không thử thì không thử, lỡ đâu có người lại mắc bệnh tương tư.”

Hàn Tư Thần cười thầm, không phản bác.

Sau khi về đến nhà, Hạ Vãn Tinh đã hai ngày chưa tắm rửa thật sự không chịu được, miệng vết thương thật ra đã có thể đụng nước, nhưng Hàn Tư Thần lo lắng nên vẫn cứ bắt cô dán một lớp chống nước lên.

Hạ Vãn Tinh cọ rửa đơn giản một chút, sau khi đi ra có hơi lạnh, trực tiếp chui vào ổ chăn.

Cô cúi đầu nhìn nhìn áo ngủ trên người mình, sau đó đi chân trần lén chạy đến phòng giữ quần áo, cô mở ngăn kéo lục tới lục lui, cuối cùng tìm thấy một bộ nội – y kiểu dáng tương đối quyến rũ mặc vào.

Đây là cái áo – ngực mà anh đền cho cô.

Cô lại tìm một cái quần – nhỏ cùng màu phối thành một bộ, sau đó nhanh chóng đổi với bộ trên người rồi rón rén trở lại phòng ngủ.

Hàn Tư Thần đi từ thư phòng ra, thấy cô nằm mà tóc vẫn còn ướt, anh nhíu mày túm cô từ trên giường dậy, thấp giọng hỏi: “Sao không sấy khô tóc?”

“Lười động.” Cô ôm lấy eo anh, làm nũng, “Em cũng không biết máy sấy nhà anh để đâu.”

“Chờ đó, anh đi lấy.”



Hạ Vãn Tinh tựa vào đầu giường, đáy mắt cô hiện lên tia giảo hoạt, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm.

Hàn Tư Thần một tay cầm máy sấy quay qua, một tay vẫy vẫy cô, “Lại đây.”

Trong phòng tắm, Hạ Vãn Tinh ôm lấy áo ngủ mỉm cười thản nhiên bước tới, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Anh muốn giúp em?”

“Ừm.” anh nói: “Đứng vững.”

Vì thế Hạ Vãn Tinh ngoan ngoãn mặt đối mặt với cô. Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu vang lên tiếng “vù vù”, mức gió hắn mở rất lớn, tóc Hạ Vãn Tinh bị thổi bay loạn xạ, gió nóng thổi vào mặt cô, khiến cô ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Hạ Vãn Tinh thu mình vào lòng anh, sau đó dứt khoát ôm lấy anh, dán cả khuôn mặt mình vào ngực anh.

Tay cầm máy sấy của Hàn Tư Thần khựng lại một chút, môi khẽ nhếch lên, mặc cho cô cọ tới cọ lui trong ngực mình.

Tay cô rất không thành thật, tựa như đang cố ý châm dầu vào lửa, Hàn Tư Thần hít sâu, ngón tay đang đùa nghịch tóc cô tăng thêm chút lực, không tiếng động cảnh cáo cô.

Hạ Vãn Tinh ngầm hiểu, im lặng cười khẽ trong lồng ngực hắn, nhẹ nhàng thâm ý nói: “Em khỏe rồi.”

Âm thanh từ máy sấy quá lớn, hắn chỉ thấy đôi môi khêu gợi của cô mở ra khép lại, không nghe thấy tiếng, vì thế máy sấy trên tay lại tăng thêm hai nấc, cảm thấy tóc đã gần khô mới tắt công tắc.

Hắn hỏi: “Em vừa nói gì.”

Hạ Vãn Tinh nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ: “Em khỏe rồi.”

Anh sững sốt, nhìn thấy con người câu hồn đoạt phách của cô, hậu tri hậu giác hiểu được ý cô.

“Em đã khỏe rồi.” cô ôm lấy cổ anh, nhìn vào mắt của anh, khẽ thì thầm vào tai anh

Người trong lòng mềm mại thơm tho, mang theo mùi hương ngọt ngào sau khi tắm rửa, cánh tay ôm lấy eo cô không kìm được mà siết chặt thêm hai phân, nhưng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, anh khàn giọng nói: “Không được, phải nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”

“Được mà, em biết anh muốn.” cô nói: “Em thật sự không sao mà, em có rất nhiều năng lượng nha.”

Hàn Tư Thần chợt mỉm cười, tay anh sờ sờ người cô, nói: “Cho anh xem miệng vết thương của em.”

“Được.” cô cũng mỉm cười, không chút ngại ngùng, sau đó liền tự tay mở nút áo ngủ ra.

Hàn Tư Thần nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng ngày càng tối theo động tác của cô, cho đến khi thứ màu đen trên người cô rơi vào trong tầm mắt, ánh mắt anh như đông cứng lại, hầu kết không tự chủ được mà khẽ chuyển động lên xuống một chút.


Cô nhếch miệng mỉm cười, đối diện với ánh mắt nóng rực của anh, cố ý hỏi: “Đẹp không?”

Anh nhướng mắt, đầu lưỡi liếm vào phía sau răng hàm, nhìn cô không trả lời.

Cô mỉm cười, đuôi lông mày khóe mắt đều cong thành vầng trăng sáng, nói: “Đây là cái mà anh đền bù cho em, anh vẫn chưa từng nhìn thấy.”

Hạ Vãn Tinh nhìn chăm chú ánh mắt anh: “Trước kia nếu em hỏi anh, anh sẽ không đáp lại em.”

“Cái gì?” lên tiếng lại, hắn chợt phát hiện giọng mình đã khàn đến mức nào.

“Nam nhân tặng quần áo cho nữ nhân có hai mục đích, một là vì muốn cô ấy mặc cho mình xem, hai là vì muốn tự mình cởi ra cho cô ấy, xin hỏi, anh là loại nào?”

Cô mỉm cười, nụ cười vô hại với cả người lẫn vật, nhưng sự khiêu khích trần trụi không giấu diếm nơi đáy mắt đã bán đứng sự đơn thuần của cô.

Hàn Tư Thần nghe vậy trên mặt vẫn không có chút cảm xúc dao động nào, anh nhìn thấy ánh mắt của cô, ngón tay móc nhẹ sợi dây đen mảnh một cái, cười khẽ, “Em nghĩ sao?”’

“Sao em biết được, anh tự hỏi mình nha.”

Con ngươi hắn ý tự thâm trường nhìn cô, ngón tay trườn về phía sau, nói thầm: “Nhìn trước, cởi sau.”

Giây tiếp theo, Hạ Vãn Tinh cảm giác trên người mình trong nháy mắt mất đi sự ràng buộc, cả người cô run lên, nói: “Không phải anh vừa nói sẽ để em nghỉ ngơi sao.”

“Không phải em nói cơ thể mình khỏe rồi sao?” khóe miệng anh khẽ cong lên.

Hạ Vãn Tinh trách móc anh, “Anh khẩu thị tâm phi.”

Ánh mắt Hàn Tư Thần dời khỏi miệng vết thương gần như biến mất của cô, cuối cùng dừng ở vết bớt hình ngôi sao, hắn lấy tay sờ sờ, xoa xoa hai cái, nhìn sâu vào cô, trầm giọng nói: “Là thành thật với em.”

Không chỉ có tâm thành thật, mà cả cơ thể cũng thành thật.

Anh nhẹ nhàng nâng cô lên bàn trang điểm, sau đó giữ nguyên dáng cúi đầu xuống, đầu lưỡi khẽ liếm, răng nanh khẽ cắn.


Hạ Vãn Tinh cảm thấy cả cơ thể mình đều cứng đờ, cô ôm lấy cổ anh, thanh âm run rẩy: “Anh…. xem qua nhiều…… phim màu rồi đúng không?””

Anh rất giỏi, giống như một lão ti cơ [*], cô căn bản không chịu nổi bị hắn đùa giỡn như vậy.

[*] lão ti cơ: người tài xế lão làng nhưng nghĩa trên mạng từ lóng ý chỉ dân chơi, là bắt nguồn từ bài hát "Bác lái xe mau đưa em đi" là văn hóa của giới làng chơi, mỗi cô gái khi đi khách, hoặc khách tìm đến các cô gái chỉ cần hỏi 老司机 là sẽ ra. (nguồn: Facebook)

Hàn Tư Thần khẽ mỉm cười, “Là do em còn quá ngây thơ.”

Tựa như quả ô – liu chưa chín, biết rõ không thể tùy ý hái, lại khiến anh không nhịn được mà muốn hái.

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi đen láy gợn sóng của cô, không khỏi trầm tư nói: “Chỉ cần luyện thêm là được thôi.”

Hạ Vãn Tinh nhéo nhéo người anh, giọng hơi lạc nhịp, “Anh…… nói dối, chắc chắn đã xem qua.”

Cô nói: “Em cũng muốn xem.”

Hàn Tư Thần cúi đầu mỉm cười, “Không cần xem, tự mình cảm thụ không tốt hơn sao?”



Anh ôm cô lên, Hạ Vãn Tinh theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh, đỏ mặt, mềm mại nhẹ giọng đáp lại: “Được.”

Anh mỉm cười, đặt cô nằm xuống giường, cánh tay rắn chắc đặt lên tai cô, giữ khoảng cách giữa hai người, anh rũ mắt nhìn cô, hỏi: “Sợ không?”

“Không sợ.” Hạ Vãn Tinh lắc đầu, đôi mắt lấp lánh, “Em rất mong đợi.”

Lời của cô quả thật là độc – dược khiến người ta càng thêm nghiệm, lòng bàn tay Hàn Tư Thần có vết chai mỏng, mỗi nơi đi qua đều giống như bị giấy nhám chà sát trên da, tê tê dại dại, khiến cô không nhịn được mà run rẩy.

Rất nhanh, hai người tựa như đã quay lại cảnh ngại ngùng thẳng thắn thành thật như lúc đầu, Hàn Tư Thần cảm thấy tất cả sự kích thích trên cơ thể đều tụ lại một chỗ, anh khắc chế, khàn giọng hỏi: “Thật sự có thể?”

Anh sợ làm đau cô.

Hạ Vãn Tinh không nói gì, cô nhìn anh với ánh mắt dứt khoát kiên quyết, ôm lấy anh thay câu trả lời.

Đầu óc Hàn Tư Thần bỗng nhiên bùng nổ, đôi mắt anh tựa như lửa, nhìn chằm chằm vào cô như muốn thiêu đốt cả cơ thể cô.

Hạ Vãn Tinh nhìn anh, đôi mắt mờ mịt hơi nước khẽ lay động, cô thì thầm: “Đừng nói với em là anh đang sợ đó.”

Cô khiêu khích, nói như thể sẽ không dừng lại cho đến khi chưa đạt được mục đích.

“Chỉ cần em không sợ.” anh thử thử dán sát cơ thể lại, nhíu mày, “Em căng thẳng cái gì?”

Hai chân căng cứng, cả cơ thể cũng có hơi cứng nhắc.

Hạ Vãn Tinh thử thả lỏng, ngửa đầu hôn hôn khóe môi hắn.

Hàn Tư Thần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, anh cứng đờ, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Vẫn không được!”

Hạ Vãn Tinh: “???”

Anh hít sâu, có hơi bất đắc dĩ, “Không có thứ đó.”

Hành lý lấy từ khách sạn về vẫn để tại công ty.

Hạ Vãn Tinh ngẩn người, sau đó càng bám chặt lấy anh, nói: “Không vấn đề, thể nghiệm như vậy mới chân thật.”

“Anh sợ không khống chế được bản thân.” Anh có ý định rời đi.

Cô không cho phép, cắn cắn môi anh, mềm mại nói: “Vậy đừng khống chế nha.”

“Có biết em đang nói gì không?” lý trí của anh tựa hồ bị cô đánh bay mất.

Hạ Vãn Tinh trầm lặng trong lòng anh, nói: “Biết.”

Cô nhẹ giọng, “Em muốn sinh con cho anh.”

Cô từ nhỏ đã không có người thân, cũng chưa bao giờ được trải qua cảm giác mà tình thân đem lại kỳ diệu ra sao, cô nghĩ, nếu cô có bé con, cô nhất định sẽ đền bù tất cả tình yêu mà mình thiếu thốn cho nhóc, đem tất cả tình thương của cha mẹ mà cô chưa từng được nhận đền bù gấp bội cho bé con.

Cô nhất định chính là người mẹ đủ tiêu chuẩn.

Hàn Tư Thần sững người, không phải bởi vì lời nói của cô, mà bởi vì tinh thần cô bất ngờ suy sụp.

Đầu ngón tay hắn dịu dàng lau đi khóe mắt ẩm ướt của cô, cúi đầu hôn hôn, cười khẽ trêu chọc cô, “Cô gái nhỏ có da mặt rất dày.”

Hạ Vãn Tinh mỉm cười, “Ừm, da mặt không dày thì sao có đủ dũng khí để ngủ với anh.”

Anh cười khẽ, bỗng nhiên ôm lấy cô lật người lại, sau đó hai người đổi vị trí, anh đặt hai tay lên eo cô, khóe miệng hơi cong lên, “Cho em cơ hội, lại đây nào.”

Hạ Vãn Tinh: “………”

Sau đó, cô động anh, tiếp sau đó cô lại bất tri bất giác trở thành người bị khi dễ.

Hạ Vãn Tinh cảm thấy cả linh hồn mình đều bị đâm thủng, đại não cô trống rỗng, thỉnh thoảng lại có pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu, cô hoàn toàn không thể nghĩ được gì nữa.

Hô hấp hắn nặng nề, nụ hôn vừa nôn nóng vừa tinh tế hạ xuống khiến cô nhịn không được mà run lên, cả cơ thể dường như không còn thuộc về mình nữa, tùy ý anh điều khiển.

Cô giờ phút này lại tựa như một con mèo nhỏ, tiếng kêu nho nhỏ khiến đầu quả tim anh như bị cào nhẹ. Thấy cô nức nở dựa vào trong lồng ngực anh khiến hắn không nỡ, đang muốn dừng lại, rồi lại bị sự táo bạo của cô trực tiếp hấp dẫn.

Cái cảm giác thân bất do kỷ và không thể khống chế này tựa hồ khiến cả người anh như bị nổ tung, hắn khàn giọng dỗ dành: “Bảo bối, đừng khóc.”

Nhìn thấy đôi mi xinh đẹp của nàng khẽ cau lại, anh muốn dừng lại, rồi lại không thể buông ra, hai luồng cảm xúc đan xen nhau dày vò tra tấn anh.

Người trong lòng anh nín khóc, cô ôm anh, nhẹ giọng nói: “Dân mạng nói không sai, thật sự không gạt em.”

“Nói cái gì?” anh hôn tai cô, không chuyên tâm thấp giọng hỏi.

“Đau mà sướng.” cô hôn anh, cười khẽ, nụ cười xinh đẹp quyến rũ, thanh âm cũng vô cùng câu hồn đoạt phách, thì thầm vào tai anh: “Thân ái, em cảm nhận được.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mừng Hàn tổng, tung hoa!