Trêu Ghẹo Quá Mức

Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 73: Chương 73:




Trước khi lái xe, Hàn Tư Thần vẫn nên thông báo với người trong nhà một tiếng.

Đinh Hà nhận điện thoại, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Tư Thần khó có thể che giấu kích động, bà nói với Thích Thiều Lôi: “Nhanh đi bảo dì giúp việc chuẩn bị thêm vài món thức ăn đi, con trai con đưa một cô gái về nhà.”

Thích Thiều Lôi hơi khó tin hỏi, “Ai?”

“Con trai con, cháu nội ta.” Đinh Hà hướng về phía Lạc Tuyết đang muốn rời, nói: “Tiểu Tuyết cũng đừng đi vội, lát nữa cháu sẽ gặp một cô gái, là một tác giả, tác phẩm rất được yêu thích.”

Lạc Tuyết cười cười, “Cháu không ở lại đâu, ba cháu gần đây sức khỏe không tốt, lát nữa cháu phải đến thăm ông xem thế nào.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Một lát thôi, cũng không mất thời gian đâu.” Đinh Hà lại hỏi: “Ông Lạc ốm sao?”

“Trạng thái tinh thần không tốt lắm, bà cũng biết tính tình của ba con, luôn thấy mình vẫn như lúc trẻ tuổi.”

Thích Thiều Lôi an ủi cô, “Đừng quá lo lắng, quản gia, dì giúp việc đều ở trong nhà, sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Đinh Hà: “Đúng vậy, cháu xem cháu còn tặng trà cho ta, giờ cơm cũng không ở lại ăn, một lát nữa sẽ gặp cô gái đó, lập tức đến bây giờ.”

Lạc Tuyết cười một cái, đồng ý: “Cũng đúng, cháu cũng tò mò muốn xem cô gái mà Thần Thần thích là người như thế nào.”

Nửa giờ sau, tiếng ô tô vâng lên bên ngoài biệt thự, lão Thái Thái có chút kích động, nói với dì giúp việc: “Mau lên, bưng hoa quả đã rửa sạch lên đây.”

Thích Thiều Lôi ngược lại không chút hoang mang, bà nói: “Mẹ, mẹ đừng nhiệt tình quá, như vậy sẽ khiến cô bé đó không được tự nhiên.”

Khi họ đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa vang lên, theo sau đó, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

Bộ đồ màu đỏ rực rỡ và tràn đầy sức sống.

Hình dáng của cô bị chặn lại, mái tóc ngắn, mơ hồ có thể thấy vành tai trắng nõn tinh tế lộ ra.

Lạc Tuyết nhìn hình ảnh cô gái bị Hàn Tư Thần chắn một nửa thì cảm thấy hình như rất quen thuộc.

Hạ Vãn Tinh đổi xong giày liền xoay người đi theo sau Hàn Tư Thần, trên mặt cô luôn mang theo nụ cười, bình tĩnh tự nhiên.

Tầm mắt của cô không dám nhìn lung tung, đi theo Hàn Tư Thần về phía đại sảnh, nghe thấy người con trai phía trước bỗng nhiên nói: “Dì Lạc? Dì về nước khi nào vậy?”

Sau khi thấy rõ điện mạo của cô gái, Lạc Tuyết vẫn còn ở kinh ngạc, nghe thấy giọng của Hàn Tư Thần mới hoàn hồn, “Cũng một thời gian rồi.”

Hạ Vãn Tinh chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, liếc mắt lên nhìn thì sửng sốt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hàn Tư Thần thay cô giới thiệu một lượt, cô liền rút suy nghĩ, ngoan ngoãn gọi mọi người.

Thích Thiều Lôi không còn vẻ hoạt bát, nhanh nhẹn trong công việc, bà tươi cười quan sát cô.

Hạ Vãn Tinh đã từng gặp Lão Thái Thái rồi, cô cũng không lo lắng như vậy, nhưng đối diện với sự quan sát của quý phụ nhân này, cô cảm giác da đầu mình tê dại.

Hàn Tư Thần đường như thấy được sự lo lắng của cô, anh che cô ở phía sau, rồi lại giới thiệu người khác với cô.

“Vị này chính là dì Lạc.”

Hạ Vãn Tinh thở phào nhẹ nhõm, cô cười với Lạc Tuyết, chào hỏi: “Dì Lạc.”

Lạc Tuyết cười, “Hạ tiểu thư, lại gặp mặt rồi.”

Cô nhìn bà, nói: “Xem ra chúng ta thật sự rất có duyên.”

Hàn Tư Thần với Thích Thiều Lôi đều rất kinh ngạc, “Mọi người đã gặp nhau rồi sao?”

Hạ Vãn Tinh cười: “Khoảng thời gian trước có gặp nhau ở Gallery.”

Đinh Hà: “Vậy đúng là có duyên.”



Thích Thiều Lôi nhìn Hạ Vãn Tinh, chỉ về phía sô pha, “Ngồi đi, đừng câu lệ, coi như nhà mình, không phải người ngoài.”

Cô gật gật đầu, cười đáp lại.

Hàn Tư Thần kéo cô đến ngồi xuống sô pha bên cạnh, Hạ Vãn Tinh cười nhạt, cô rất bình tĩnh, thong dong, có hỏi có đáp, không kiêu ngạo không nịnh bợ, hoàn toàn không thấy sự lo lắng khi mới vào cửa.

Cô nói chuyện tự nhiên cũng rất dí dỏm, khiến lão Thái Thái không khép miệng được, ngay cả Thích Thiều Lôi ngày thường luôn vững vàng, giờ phút này miệng cười không ngớt.

Lạc Tuyết lẳng lặng quan sát cô gái trước mặt, bà khẽ cau mày, không biết vì sao, nhìn thấy cô liền nhớ tới bức tranh kia, trong lòng nảy lên một chút chua xót.

Lại hàn huyên vài phút, lúc này Lạc Tuyết mới đứng dậy cáo biệt.

Đinh Hà và Thích Thiều Lôi biết bà nhớ thương lão Lạc nên cũng không giữ lại.

Trước khi đi, Lạc Tuyết nhìn lại Hạ Vãn Tinh, cô mỉm cười với bà, rồi nhẹ nhàng nói: “Dì đi thong thả.”

Đặc biệt là lúc cười, Lạc Tuyết cảm giác trong lòng thật vi diệu, tình cảm mơ hồ trong lòng vừa nãy bỗng nhiên biến mất, rồi nhanh chóng được thay thế bằng một loại cảm giác ấm áp.

Trong đại sảnh, Hàn Tư Thần cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh đĩnh đạc nói.

Anh khẽ cười không thành tiếng, tiện tay lấy một quả quýt trên đĩa trái cây, hai khuỷu tay chống trên đùi, thong thả ung dung gọt vỏ.



Anh bẻ một nửa đưa cho cô.

Hạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua nửa quả quýt trong lòng bàn tay thon dài trước mặt hơi ngẩn người, cô chớp chớp mắt, quay đầu nhìn anh.

Hàn Tư Thần nhìn cô tránh trước mặt, “Không thích ăn quả quýt à?”

Anh lại đổi sang quả táo, sau đó cầm con dao gọt hoa quả trên bàn trà, hỏi: “Táo thì sao?”

Hạ Vãn Tinh:......

Có thể không làm đối với mình như vậy trước mặt người nhà của anh được không, như này áp lực của cô rất lớn.

Hạ Vãn Tinh cảm giác như anh cố ý vậy.

Quả nhiên, Thích Thiều Lôi ở đối diện mỉm cười, ánh mắt không rõ dừng lại trên người họ, rồi cười nói: “Nó lớn như vậy nhưng chưa từng gọt quả quýt hay quả táo cho ai.”

Hàn Tư Thần giương mắt, liếc mắt nhìn cô gái đang co quắp bên cạnh, nhếch miệng cười, “Sao lại không có?”

Anh nói: “Khi còn nhỏ, mẹ từ công ty trở về, con không bóc chuối cho mẹ sao?”

“Đó là bài tập do giáo viên yêu cầu.” Thích Thiều Lôi nói: “Cũng tính là một lần, chủ đề trường học là hiếu kính cha mẹ.”

Hạ Vãn Tinh nghe đến đó mà không nhịn được cười.

Không khí hòa hợp ở đại sảnh, sự việc Hạ Vãn Tinh vẫn luôn lo lắng không hề phát sinh.

Họ chưa từng hỏi chuyện gia đình của cô.


Cô nghĩ có lẽ là anh đã nói qua với họ, chủ đề mẫn cảm, vì thế họ cũng không nhắc đến.

Lúc ăn cơm, Đinh Hà nhiệt tình tiếp đón Hạ Vãn Tinh, “Không biết con thích ăn cái gì, ta đã bảo dì giúp việc làm nhiều chút, đừng câu lệ nhé.”

Thích Thiều Lôi cũng hoà hợp hơn so với trong tưởng tượng, Hạ Vãn Tinh khẽ nhẹ nhàng thở ra.

Cũng may cơm nước xong Hàn Tư Thần liền đề xuất đi về, Đinh Hà và Thích Thiều Lôi cũng không ngăn cản, mỗi người không biết lôi từ đâu ra một bao lì xì rồi đưa cho Hạ Vãn Tinh.

Hạ Vãn Tinh sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lòng bàn tay đã nặng trĩu.

“Con...... Cái này con không thể nhận.” Nhìn thấy hai bao lì xì rất dày, Hạ Vãn Tinh sợ tới mức nhanh chóng trả lại.

“Cầm đi.” Thích Thiều Lôi nói, “Lần đầu tiên người nhà trai gặp con dâu chưa vào nhà, bao lì xì đại diện cho thái độ của họ.”



“Đây là phong tục.” Đinh Hà nhìn cô cười, “Nhận lấy đi.”

Hạ Vãn Tinh đứng đó có chút xấu hổ, nhận cũng không được, không nhân cũng không được.

Đặc biệt khi Thích Thiều Lôi nói câu “Con dâu chưa vào nhà” kia, cô có thể cảm nhận được người con trai đứng bên cạnh đang khẽ cười.

Cô âm thầm liếc nhìn anh, chỉ thấy mặt anh đang mang ý cười, rồi nghiêng đầu nhìn cô.

Khi Hạ Vãn Tinh cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, bỗng nhiên thấy anh duỗi tay ra, rồi thản nhiên nhận hai bao lì xì, “Được, con nhận cho.”

Hạ Vãn Tinh:......

Đinh Hà tát anh một cái, “Là của con à mà con nhận?”

Anh mỉm cười, sau đó nhét vào trong tay cô, nhìn cô cười, “Cầm đi, đó là tâm ý của bà nội và mẹ mà.”

Hạ Vãn Tinh cảm thấy đẩy đi đẩy lại có vẻ không hay, cô liền vui vẻ nhận lấy, rồi mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn bà, cảm ơn dì.”

“Được rồi, trên đường lái xe chậm một chút.” Thích Thiều Lôi vỗ vỗ tay cô, “Có thời gian tới tâm sự với dì và bà nhé.”

“Đúng vậy, nếu rảnh thì con nhớ ghé chơi, bảo bảo không ở nhà, tiểu tử này lại không thường xuyên về.” Đinh Hà oán trách.

Hạ Vãn Tinh mỉm cười, đáp: “Vâng, có thời gian con sẽ về với anh ấy.”

Đợi họ lái xe rời đi, Thích Thiều Lôi khó hiểu hỏi Đinh Hà: “Mẹ, vừa rồi con muốn hỏi nhà cô gái này có mấy người, sao mẹ lại đưa mắt ra hiệu với con như vậy?”

“Cô nhi.” Đinh Hà nói: “Nha đầu này lớn lên ở viện phúc lợi.”

Thích Thiều Lôi sửng sốt, kinh ngạc, “Cô nhi?”

“Vậy…… Vậy……” Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nói gì nữa.

Đinh Hà ngắt lời cô, “Vậy cái gì mà vậy? Chẳng lẽ hai vợ chồng con còn khinh thường thân thế người khác?”

Thích Thiều Lôi bật cười, “Mẹ nói đi đâu vậy?”

“Con cảm thấy gia giáo nhà cô gái này rất tốt, lại là tác giả, vốn nghĩ là con nhà dòng dõi.”

Cô giải thích, “Gia thế gì đó chúng con cũng không để bụng, chỉ cần cô gái đó nhìn ổn là được.”

Dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa, ai có thể tham gia những chuyện này với cháu trai của mẹ được, trước đây cũng giới thiệu không biết bao nhiêu thiên kim cho nó rồi?”

Đinh Hà: “Ta thấy tiểu Hạ cũng không tồi, khí chất cùng tài hoa không thua họ, diện mạo càng không có gì để nói.”


Thích Thiều Lôi: “Chúng thích nhau là được ạ.”

Trên đường trở về, Hạ Vãn Tinh một lời khó nói hết liền quay đầu nhìn người con trai đang lái xe.

“Đếm xong chưa? Cho bao nhiêu vậy?” Anh liếc mắt nhìn hai bao lì xì trên đùi cô.

Vẻ mặt Hạ Vãn Tinh buồn rầu: “Một vạn mốt.”

Hai bao lì xì, mỗi cái đều là một vạn mốt.

Hàn Tư Thần nhíu mày, “Chỉ có bấy nhiêu?”

Cô trừng mắt nhìn anh, “Anh không biết em xấu hổ nhiều như thế nào đâu?”

Anh thì lại nhét bao lì xì cho cô, còn bảo cô đếm xem có bao nhiêu, sau đó lại còn chê ít?

“Xấu hổ cái gì, lễ gặp mặt thôi mà.” Hắn nói: “Có điều, ngàn dặm mới tìm được một, cái này ngụ ý cũng không tệ lắm.”



“Cho anh, đều cho anh hết.” Hạ Vãn Tinh liền để bao lì xì vào hộp đựng đồ, nói: “Em không cần.”

Hơi nhiều, cô nhận cũng hơi bất ngờ.

Hàn Tư Thần đã đọc ra từ trong ánh mắt, anh cười, “Hai vạn đồng thôi mà, vậy cũng không dám nhận sao?”

Cô nói: “Quá nhiều, lòng cảm thấy hoang mang.”

Đột nhiên anh cười khẽ, anh nhìn cô với một thâm ý khác, sau đó, nhẹ giọng hỏi: “Hạ Vãn Tinh, ngươi có phải em không rõ ràng về tài sản của Tinh Quang không?”

“Có ý gì vậy?” Cô ngập ngừng hỏi.

Anh cười hài hước, “Mới hai vạn đồng mà em đã sợ như vậy rồi, mà sau này một nửa Tinh Quang sẽ là của em, khéo em sợ chết mất?”

Cô sửng sốt, “Em có một nửa sao?”

“Ừ.” Anh liếc mắt nhìn cô một cái, nói không hề sợ hãi: “Vợ chồng cùng sở hữu tài sản.”

Vài giây sau, đột nhiên Hạ Vãn Tinh cười lên, cô hỏi: “Có phải anh nghĩ hơi nhiều rồi không?”

Cô lại nhét tiền vào bao lì xì, rồi nhìn anh, không nhanh không chậm nói: “Đừng tưởng anh dẫn em về nhà là có thể làm càn, người trưởng thành chỉ yêu nhau thôi, ngộ nhỡ không hợp thì sao?”

“Sao lại không hợp?” Anh nói, “Anh cảm thấy hiện tại cái gì cũng rất thích hợp.”

“Trừ khi……” Anh liếc nhìn cô một cái với thâm ý khác, cười như không cười, “Đương nhiên, còn vẫn chưa thử qua, thử mới biết được.”

“Cái gì?” Hạ Vãn Tinh nhất thời không phản ứng kịp ý của anh.

Anh: “Trên giường.”

Có điều, với giai đoạn trước mắt này, hẳn là rất hài hòa.

Hạ Vãn Tinh những lời nói trực tiếp lộ liễu này của anh làm cho nói thất thần, “Sao anh có thể tùy tiện nói hoang đường như vậy?”

Anh không tỏ ý kiến cười cười, rồi nhướn mày hỏi: “Nếu em không tin, đến lúc đó thử một lần rồi biết.”


Hạ Vãn Tinh:......

Chủ đề này cô không có cách nào để nói chuyện tiếp. Cô nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi xem phim.” Anh đáp.

“Ừm?” Hạ Vãn Tinh cười, “Hình như em không bảo anh đưa em đi xem phim mà?”

Hàn Tư Thần liếc nhìn cô, “Vừa bán rẻ còn bán chạy, em đúng là suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn những lời này.”

“Đừng khen em.” Tay cô chống cằm ở trên cửa sổ xe, ánh mắt mong đợi nhìn anh, “Người như em, không muốn đi lung tung khắp nơi.”

Hơn nữa, gần đây cô bỗng nhiên có một linh cảm.

Cô muốn viết câu chuyện đô thị về thực sắc nam nữ, người khôn ngoan cắn câu.

Chắc chắn sẽ rất nhiều cảm xúc.

Lần đầu tiên tiếp xúc chủ đề như vậy, cô muốn đi thư viện xem sách, tìm tư liệu trên mạng, làm tốt công tác chuẩn bị.

Hàn Tư Thần xem cô, thấp giọng hỏi: “Muốn về nhà sao?”

Anh nói: “Nếu về, em chắc chắn có thể nghỉ ngơi ở nhà sao?”

Hạ Vãn Tinh bỗng dưng quay đầu xem anh, đáy mắt cười như không cười nhìn anh, bỗng nhiên cô thay đổi chủ ý, dứt khoát kiên quyết, “Đi, vậy đi xem phim, xem loại tình cảm mãnh liệt một chút.”

Cô nghĩ đến tình hình chiến đấu đêm đo, tuy rằng kết quả không như thế nào, nhưng quá trình cũng khiến cô thật sự rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt.

Cũng như vậy thì không bằng đến rạp chiếu phim để tìm kiếm linh cảm.

Cô tìm rạp chiếu phim gần nhất ở trên di động, sau đó liền chọn bộ phim nhựa nhiệt ánh nước Mỹ, chỉ xem quảng cáo cũng khiến cho người xem thấy được tình cảm mãnh liệt mênh mông.


Cảnh hôn cũng khiến người khác phải ngước lên.

Cô giảo hoạt cười, sau đó rất nhanh chóng tìm vị trí ở trên mạng, sau đó cười hi hi nói: “ Cao ốc Trung Lợi, bốn giờ có một bộ.”

Hàn Tư Thần “Ừ” một tiếng, hỏi: “Phim gì?”

“Anh đoán xem?” Cô thần bí nói.



“Điều tra? Quân sự?” Trong tiềm thức của anh luôn cảm thấy cô sẽ thích thể loại này, rốt cuộc, loại sách cô viết đều là những câu chuyện nhiệt huyết như vậy.

Hạ Vãn Tinh cười lắc đầu, “Hẹn hò tới rạp chiếu phim xem loại này có ý gì?”

Hàn Tư Thần liếc nhìn cô một cái, khẽ cười, “Vậy là cô gái nhỏ xem thể loại tình ái sao?”

“Không, là người trưởng thành xem.” Cô cười và cầm lấy di động mở quảng cáo vừa rồi, lập tức, âm thanh nỉ non của đôi nam nữ vang lên trong chiếc xe chật chội.

Âm thanh lọt vào tai, tựa như hormone xúc tác.

Sắc mặt anh trầm ngâm, nhíu mày, “Xem cái này là có ý gì?”

“Em xem thử.” Cô nghiêm túc nhìn lên, nói: “Hy vọng của dục vọng.”

Anh: “Loại quảng cáo này cũng được phê duyệt sao?”

Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Cái này có gì sao, đều ở trong phạm vì chừng mực.”

Cô mỉm cười, “Theo tư tưởng của anh, sau này nên cấm hôn môi, quan hệ vợ chồng cũng nên cấm, chỉ có thể sinh sản vô tính.”

Hàn Tư Thần hít sâu, nói nhỏ: “Sao em nhiều lí do như vậy?”

“Vốn dĩ chính là vậy mà.” Cô nói thầm.

Cuối cùng, anh vẫn đi xem theo cô.

Hạ Vãn Tinh nói: “Đừng giả bộ, kỳ thật từ sâu trong nội tâm anh đã sớm không chờ nổi mà muốn đi xem rồi.”

Hàn Tư Thần cười nhạo một tiếng, không lý do.

Phòng chiếu phim tối tăm, ánh sáng yếu ớt trên màn ảnh chiếu vào trong góc, Hạ Vãn Tinh nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, xem đến say sưa.

Hàn Tư Thần lơ đãng nhìn màn hình, khi đôi nam nữ ngốc nghếch kia ôm nhau, theo bản năng anh liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Cô xem rất say mê.

Hạ Vãn Tinh ôm bắp rang, thỉnh thoảng lại bỏ một viên vào trong miệng, nhìn cô ăn giống như chú hamster nhỏ, phồng má lên, khi ăn đôi mắt híp lại một cách mãn nguyện.

Như cảm nhận được tầm mắt nóng rực bên cạnh, cô đột nhiên quay đầu lại, khi đụng phải ánh mắt u ám của anh là lúc cô đang nhai bắp rang.

“Anh cũng muốn ăn sao?” Cô chớp chớp mắt, nhặt hai viên cho lên miệng anh, “Há miệng, em bón cho.”

Hàn Tư Thần nhìn thấy được ánh mắt khiêu khích của cô, trong lòng anh cười khổ, trầm ngâm một lát, rồi há miệng cắn bắp rang ngọt ngào hấp dẫn dưới chóp mũi, cầm luôn đầu ngón tay cô.

Cơ thể Hạ Vãn Tinh đột nhiên cứng đờ, cô kinh ngạc trừng lớn mắt, cảm giác đầu ngón tay ướt nóng khiến máu trên cả người lưu thông lên tới tận đỉnh đầu, huyết áp lên cao, cảm giác trước mắt đều trắng toát.

Hàn Tư Thần khẽ nhếch miệng khi nhìn thấy phản ứng của cô dưới ánh sáng mỏng manh.

Cả người cô giống như bị giật điện, vội vàng rút về tay.

Bên tai giấu ở trong bóng tối bất tri bất giác hồng lên.

Ra vẻ trấn định, cô nhìn anh, tỏ vẻ như không có việc gì liền nhỏ giọng nói: “Nhìn em làm gì? Anh nhìn mọi người hôn nhau đi.”

Cô khẽ mỉm cười, không để ý phản ứng của anh, thò lại gần và nói nhỏ: “Học hỏi người ta nhiều vào, xem kỹ thuật của họ như thế nào.”

Nhẹ nhàng, quyến rũ, đâu giống anh, tàn bạo và mạnh mẽ, giống như muốn ăn cô vậy.

Sắc mặt Hàn Tư Thần cứng đờ, tâm mày cũng nhảy lên theo, nhìn cặp mắt đào hoa, liền liếc một cái, rồi khẽ thì thào: “Vô dụng, em không thích như vậy.”

“Ai nói?” Cô trừng mắt, “Anh biết sao? Vậy anh cảm thấy em thích như thế nào?”

Anh mỉm cười, “Thích mạnh mẽ, cái kiểu em càng giãy giụa anh càng hăng hái.”

Anh: “Ví dụ, giống như anh vậy……”

Hạ Vãn Tinh:……



Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Vãn Vãn: Đi xem phim còn có thể tăng sự tự tin của bạn.