Anh đã nhìn thấy cô kể từ khi cô bước vào.
"Đi một bước nhỏ trước, sau đó mới tiến một bước lớn." Lam Lan không phát hiện ra chỗ bất thường của cô ấy, xúi giục, "Lấy tài khoản WeChat của người đàn ông đó trước, cậu có tự tin không?"
Hạ Vãn Tinh liếc nhìn bộ dáng thanh cao kia, hừ nhẹ một tiếng, "Nếu tớ làm được, cậu phải đem những bông hồng được nhập khẩu bằng đường hàng không tặng cho tớ mỗi ngày, trong vòng một tuần."
"Được luôn, tớ chỉ sợ cậu không xin được thôi."
Lam Lan vừa mới nói xong đã nhìn thấy cô bạn tốt thướt tha, thân hình duyên dáng hướng về phía bàn bên kia đi tới.
Hạ Vãn Tinh cầm điện thoại, kéo ghế dựa đối diện Hàn Tư Thần ngồi xuống, thấy anh ấy nhướng mày nhìn qua, lúc này mới nghiêm trang nói: "Mua chưa?"
Hàn Tư Thần tựa lưng vào ghế mềm, cúi đầu nhìn điện thoại, trả lời không chút để ý, "Còn chưa."
Ngón tay anh ấy dừng lại, nâng mắt nhìn lên, "Không phải nói là cuối tuần hay sao?"
Hạ Vãn Tinh nhìn anh, cười có vẻ bất đắc dĩ, "Tôi sốt ruột, dù sao cũng phải tắm rửa đúng không?"
Hàn Tư Thần cau mày, ánh mắt khó hiểu nhìn vào gương mặt cô một lát, sau đó không nhanh không chậm nói: "Trang phục hở lưng kia cũng không cần mặc bộ đồ kia."
Cô ngẩn ra, nhận ra ánh mắt như cười như không của anh mới biết được mình đang bị trêu chọc, cô không hề tức giận, ngược lại còn cười rạng rỡ, cô nhìn vào mắt anh, nói: "Anh quan sát tôi kỹ thật đấy."
Hàn Tư Thần hạ mi mắt, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, khẽ cười một tiếng.
Sớm nhận ra cô không phải là người dễ chịu thiệt, chính mình không có việc gì làm lại đi trêu chọc cô làm cái gì không biết.
Hạ Vãn Tinh thấy anh không nói nên lời, càng hăng hái: "Cảm thấy thế nào?"
Anh lười nhác dùng khuỷu tay chống lên ghế mềm, thản nhiên nhìn cô, khẽ hỏi: "Cái gì?"
"Lưng của tôi ấy, anh có thấy đẹp không?"
Hàn Tư Thần: "..."
Hạ Vãn Tinh đùa giỡn anh thành công, không thèm để ý đến sắc mặt của anh có phần nặng nề, dựa vào mục đích của mình, lấy điện thoại ra: "Thêm wechat"
"Không cần thiết." Anh từ chối.
"Có!" cô nhìn anh một cách nghiêm túc, "Anh không thể để cho tôi đuổi theo anh mà đòi nợ, sau khi anh mua xong có thể gửi wechat báo cho tôi."
Hàn Tư Thần không tin tưởng lắm nhìn cô một cái, lại hướng về phía cách đó không xa. Lam Lan vẻ mặt tò mò, hưng phấn nhìn chằm chằm, suy tư một lát, lấy điện thoại ra để trên bàn.
Tuy anh không nói chuyện, nhưng Hạ Vãn Tinh hiểu được ánh mắt ngầm cho phép.
Bàn tay trắng nõn của Hạ Vãn Tinh nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động để trên bàn, ngón tay trắng nõn nhanh chóng bấm vào màn hình, ngẩng đầu nói, "Có mật khẩu."
Hạ Vãn Tinh đem điện thoại đưa đến tay anh ấy, còn chưa đưa đến đã nghe tiếng nói từ phía đối diện nói ra bốn con số, cô kinh ngạc trong chốc lát có chút thất thần.
Hàn Tư Thần cho rằng cô không nghe rõ, vì vậy anh kiên nhẫn lặp lại: "Mật khẩu, 0809."
Hạ Vạn Tinh định thần lại, trong lòng cảm xúc hỗn độn.
Chờ thêm bạn thành công rồi, cô ngập ngừng, hỏi: "Nói cho tôi biết mật khẩu như vậy có được không?"
Hàn Tư Thần hai tay vòng trước ngực, không rõ ý tứ nhìn cô hai giây, khẽ cười hỏi: "Vậy thì cô tự ý lấy điện thoại của tôi như vậy là được hả?"
Hạ Vãn Tinh: "..."
Cô điều chỉnh hơi thở, hé miệng cười, "Được chứ, dù sao hiện tại tôi cũng là chủ nợ của anh."
Cô đứng dậy, trước khi đi còn bỏ lại một câu, "Mau chóng đền cho tôi, tôi sẽ unfriend anh liền."
Hàn Tư Thần sắc mặt căng cứng, nhìn cô không chớp mắt rời đi.
Thiệu Tống không biết anh ngồi bên cạnh mình từ lúc nào, nhìn theo tầm mắt của anh, kinh ngạc nhìn chăm chú, "Không phải là người phụ nữ xinh đẹp mà tớ gặp trên đường vừa rồi sao."
Htt không rõ cảm xúc, thấp giọng "Ừ"
Thiệu Tống hỏi: "Quen nhau hả?"
Anh lặng lẽ nhìn thấy cách đó không xa, thấy cô và bạn của cô đang nhìn vào di động của mình, sau đó anh nhìn thấy bạn của cô hướng về phía anh nở một nụ cười.
Hàn Tư Thần ma xui quỷ khiến trả lời Thiệu Tống: "Chủ nợ."
Thiệu Tống hơi bối rối, vừa muốn tiếp tục hỏi, lại phát hiện bạn mình đang lơ đãng nhìn vào giao diện wechat trên màn hình.
Hàn Tư Thần liếc nhìn hình đại diện của Hạ Vãn Tinh trong danh sách bạn bè, rồi nhìn vào tên wechat của cô.
Khẽ cười một cái.
Tiểu Vãn Tinh?
Đúng thật là không biết xấu hổ mới đặt cho mình một cái tên dễ thương như vậy.
Bên này, Lam Lan hướng Hạ Vãn Tinh giơ ngón tay cái, "Cậu được lắm, tớ quan sát lâu như vậy, thấy những cô gái khác vui vẻ khi đến, lại mất hứng mà trở về."
Hạ Vãn Tinh vén tóc ra sau tai, hướng Lam Lan cho cô một ánh mắt quyến rũ, thần thái kiêu ngạo nói: "Đương nhiên rồi, tớ cùng với mấy người đẹp bình thường kia giống nhau sao?"
"Đúng, đúng, bọn họ là tiểu yêu còn đang tu luyện, cậu thì đã đắc đạo thành tiên rồi."
Hạ Vãn Tinh: "..."
Vừa muốn trêu đùa cùng bạn tốt vài câu, bỗng nhiên nhìn thấy người đàn ông lúc nãy quấn lấy cô đi tới. Ánh mắt không che giấu chút nào, Hạ Vãn Tinh nhíu nhíu mày.
Người đàn ông kia đi tới, mục đích rất rõ ràng, một phen ôm eo Hạ Vãn Tinh, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Không cho anh mặt mũi hả, thế mà nói dối xu hướng giới tính của mình?"
Vừa rồi chính mắt thấy quá trình cô đến gần người đàn ông khác, anh ta vốn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của cô, tâm tình bị cô gái này làm cho khó chịu.
Hạ Vãn Tinh nhanh chóng phản ứng lại, nỗ lực giãy giụa, "Buông ra."
Lam Lan cũng sửng sốt hai giây, duỗi tay kéo người đàn ông lại, "Lưu manh, buông bạn tôi ra."
Lam Lan bị hắn đẩy ra, không cẩn thận nên eo bị đẩy chạm vào mép quầy bar, cô hít hà một cái.
Hạ Vãn Tinh bị anh ta ôm chặt vòng eo, sức mạnh nam nữ khác nhau, cô tránh không được, bị ép khó thở, lúc sau cô dùng một chân đạp lên mu bàn chân của anh ta.
Gót giày nhỏ đạp lên, người đàn ông không kịp tránh, hét đau một tiếng, mắng: "Con đàn bà thối tha, không biết xấu hổ đúng không?"
Động tĩnh của bọn họ thu hút ánh nhìn xung quanh, ở quán bar, đây là sự việc thường thấy, người xung quanh nhìn hai cái rồi ai làm việc nấy.
Thấy anh ta lại muốn duỗi tay túm lấy cô, dưới tình huống khẩn cấp, Hạ Vãn Tinh nắm lấy vỏ chai rượu trên quầy bar hướng đầu người đàn ông ném tới.
"Bang" một tiếng phá vỡ ầm ĩ của quán bar, từng cặp ánh mắt đều hướng bọn họ mà nhìn tới.
Người đàn ông sửng sốt, anh ta đau đến nhe răng nhếch miệng, sờ sờ đầu, phát hiện lòng bàn tay đều là máu tươi liền hoàn toàn phát bực.
Hạ Vãn Tinh thấy thái dương anh ta toàn là máu cũng ngẩn người, ngây người, chợt nhìn thấy người đàn ông vung tay định tát cô.
Bàn tay như mang theo gió, hung dữ lại gần, sắc mặt cô trắng bệch, nhắm mắt.
Vài giây sau, trên mặt cô không có đau đớn như tưởng tượng, ngược lại có một bóng người đứng trước mặt của cô, cao lớn thẳng tắp khiến cô cảm thấy an toàn không giải thích được.
Hàn Tư Thần khuôn mặt trầm xuống, bắt lấy tay của người nọ, dùng sức siết vặn lại.
Người đàn ông đau đến kêu lên hai tiếng, vẫy tay một cái, lập tức trong một góc bốn năm người đàn ông cao to tiến tới, thần thái hung ác vẻ mặt hung hăng vây quanh bọn họ.
Hạ Vãn Tinh ngẩn người.
Hàn Tư Thần ném người đàn ông kia ra, vẻ mặt không gợn sóng hay kinh hãi mở miệng, "Muốn náo loạn có thể đi ra bên ngoài."
"Mày ahihi tránh ra cho tao, bằng không mấy anh sẽ thu thập mày," Người đàn ông che đầu chịu đựng đau đớn, trong miệng không ngừng kêu gào.
Hàn Tư Thần cười nhạt, khinh thường một tiếng, không để họ vào mắt một chút nào "Phải không?"
Vài người bị chọc giận, sau khi khởi động cổ tay thì đột nhiên hướng về phía anh tấn công.
Hàn Tư Thần sắc mặt bình tĩnh, anh nhấc một chân đá vào trên bụng một người, sau đó xoay người đá vào sườn người khác, nhanh nhẹn, dứt khoát đem một người đàn ông đá ra xa hai mét.
Chỗ khác có hai người tiến lại đây, anh bắt lấy cánh tay của một người, dùng sức vặn, tức khắc phát ra tiếng răng rắc, vai bị trật ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hạ Vãn Tinh ngơ ngác, giật mình tại chỗ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn, lòng bàn chân như bén rễ, không thể động đậy.
"Đứng ngốc ra đấy? Trốn qua một bên đi!" Hàn Tư Thần thấy bộ dáng si ngốc của cô, tức giận thấp giọng la lên.
Giúp không được còn đứng chỗ đó làm cho anh phân tâm. Anh giữ chặt tay cô, nhắm chuẩn thời điểm, trên tay thoáng dùng sức, đẩy nhẹ eo cô.
Hạ Vãn Tinh bước chân lảo đảo một chút, quay đầu nhìn dáng anh nhẹ nhàng đối phó với bốn năm người, hơi thất thần.
Sau khi Thiệu Tống nghe thấy tiếng vang thì chạy tới, trước mắt đã hỏng bét, ghế dựa tan tành thành từng mảnh, khách khứa sợ tới mức chạy tán loạn, anh giật mình, hướng Hàn Tư Thần hô: "Tao mẹ nó khai trương quán bar đã bị đám tôn tử này đạp hư thành như vậy, mày mẹ nó ra tay tàn nhẫn đánh họ gần chết mới được dừng."
Lam Lan đem Hạ Vãn Tinh túm túm hướng về một bên, trốn đến bên người Thiệu Tống, "Anh là ông chủ hả? Còn kêu cái gì nữa, còn không mau chạy nhanh đi báo cảnh sát."
Bấy giờ, Thiệu Tống mới nhận ra cần báo cảnh sát, anh móc điện thoại ra rồi dừng lại, cà phơ cà phất nói: "Không có việc gì, để cho bọn họ đánh đi, bạn tôi.."
Anh còn chưa nói xong, di động bị người đẹp bên cạnh đoạt đi, còn không kịp ngăn cản, đã thấy cô đem điện thoại bấm số rồi dán lên tai nghe, nói: "Alo, 110 sao?"
Thiệu Tống: "..."
Cục cảnh sát.
Cảnh sát nhìn đám người thương tích đầy mình bộ dáng chật vật, lại nhìn qua bên này cả người hoàn hảo không chút thương tổn khí định thần nhàn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
"Đồng chí cảnh sát, anh nhìn xem vết thương trên người bọn tôi, anh nhất định phải giúp chúng tôi chủ trì công đạo." Hàn Tư Thần không thèm để ý đưa mắt liếc qua mấy người đang ngồi ở góc tường kia một cái, lại dời ánh mắt về phía cô gái từ lúc vào đây đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Anh đánh giá cô một chút, bộ dạng này giống như là bị dọa đến kinh hãi, ngơ ngơ ngốc ngốc.
Trái tim sợ hãi đập thình thịch của Hạ Vãn Tinh đã kịp bình tĩnh trở lại, cô ấy chỉ là chưa kịp định thần lại chuyện xảy ra đêm nay. Người đàn ông này đã làm cô có nhận thức khác về anh, khiến cô mở mang tầm mắt, rất nam tính, mang theo sự hoang dã từ trong xương tủy.
Lam Lan ở một bên nhìn cô hơi lo lắng, nhỏ tiếng hỏi, "Vãn Vãn, có phải bị dọa sợ rồi không?" Hạ Vãn Tinh định thần lại lắc lắc đầu.
Cô hít một hơi thật sâu, hướng nhìn đám người ngồi ở góc tường, chỉ vào người đàn ông trán bị chảy máu, mổ miệng nói câu đầu tiên:
"Đồng chí cảnh sát, anh ta là kẻ đã sàm sỡ tôi, còn tìm thêm đồng bọn đối phó với bạn tôi, bốn năm tên cùng đánh bạn tôi." Giọng nói mềm mại, nhu nhược đáng thương.
Cảnh sát: "..."