Trêu Ghẹo Quá Mức

Trêu Ghẹo Quá Mức - Chương 4




Mắt không thấy tâm không phiền.

Dưới lầu, Hàn Tư Thần ra tới liền thấy thiên ưng đang ngồi xổm trong sân, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn lên lầu trên

Hiếm khi thấy lúc nó an tĩnh như vậy, vỗ vỗ đầu nó, anh tò mò theo tầm mắt của thiên ưng nhìn lên.

Áo choàng tơ tằm màu trắng lỏng lẻo, nửa che nửa lộ vùng da trắng tinh sau lưng, dây thắt lưng màu đen làm tôn lên làn da trắng như tuyết, hai dây áo mỏng manh, phảng phất có thể đứt liền khi bị chạm vào.

Ánh mắt của Hàn Tư Thần vừa quay lại nhìn sau lưng mình, thì người ở ban công lầu hai đã rời đi.

Anh hoàn hồn, có chút bật cười nhẹ xoa đầu thiên ưng, "Nhìn si mê như vậy? Mày có biết người ta hay không mà nhìn?"

Thiên ưng "Ô ô" hai tiếng, liếm liếm lòng bàn tay anh.

"Phi lễ chớ nhìn có hiểu hay không?" Hàn Tư Thần ngồi xổm xuống cùng nó như ngày thường, cười khẽ, "Một chú chó từng đạt được rất nhiều huy chương hạng nhất trong quân sự như mày, bây giờ lại tục như vậy sao?"

Thiên ưng hổ thẹn gục đầu xuống, ngoan ngoãn ghé vào bên chân anh.

Xấu hổ quá mà.

Hàn Tư Thần chọc chọc đầu nó, đứng dậy dựa vào cây cột ở trong sân, không chút để ý liếc nhìn lên ban công lầu hai một chút, trống không, giống như cảnh tượng vừa rồi chỉ là do anh hoa mắt.

Chỉ là..

Anh nhớ lúc trước, khi anh muốn mua cùng lúc cả hai lầu, bên môi giới nói lầu trên là một người đàn ông độc thân, không thiếu tiền nên không bán.

Dọn lại đây hai ngày này anh đều không thấy người đàn ông nào, ngược lại hôm nay thấy được một cô gái thích lộ lưng.

Anh đột nhiên nhớ tới cô gái hôm đó cũng thích mặc đồ lộ lưng.

Lại không để ý khẽ cười một tiếng.

Hiện tại sở thích của con gái thật đặc biệt, thích lộ chỗ nào cũng có.

Hai giây sau, anh lại bật cười, cười chính mình gần đây quá nhàm chán.

Rảnh rỗi quá nên mới đi quan tâm những chuyện vô ích.

Thời điểm Lam Lan trở lại cánh tay Hạ Vãn Tinh đã sớm tốt hơn.

Ở nhà được một tuần, bây giờ nhìn nơi nào cũng thấy phiền, đặc biệt là vào buổi sáng.

Cô không ngờ rằng không phải là con chó được nuôi ở tầng dưới quấy rầy giấc ngủ của cô mỗi ngày, mà là tiếng đóng mở cửa sân.

Hạ Vãn Tinh không hoàn toàn buồn ngủ, cô dựa đầu vào thành giường, mắt nhắm hờ, hai chân mượt mà được tấm chăn che khuất, lộ ra dáng người gợi cảm dưới dây đeo.

Trong lòng cô lặng lẽ đếm ngược.

59, 58, 57, 56..

Không đợi đếm đến 0, cổng hàng rào sắt ở sân dưới đột nhiên vang lên.

Đinh đinh đang đang.

Hạ Vãn Tinh mở mắt ra, nhìn thời gian trên điện thoại với vẻ chán nản.

Sáng sớm năm giờ năm mươi chín phút, so với bình thường còn sớm hơn một phút.

Bốn ngày! Liên tiếp trong bốn ngày! Người hàng xóm mới ở tầng dưới mỗi ngày đúng 5 giờ ra cửa và 6 giờ quay về.

Thanh âm đóng mở cổng sắt tầng dưới thực sự là một loại tra tấn đối với loại người có giấc ngủ nông như cô. Mỗi ngày công việc viết kịch bản đã đủ đốt não, hơn nữa còn thêm ngủ không ngon, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ bị suy nhược thần kinh.

Hạ Vãn Tinh bỗng dưng vén chăn lên, chân trần giẫm lên sàn nhà, chuẩn bị thay quần áo tìm hàng xóm dưới lầu góp ý một chút.

Vừa mở tủ quần áo ra, chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên, cô nhìn thoáng qua cuộc gọi, kết nối.

Lam lan: "Thân ái, tớ đã trở về."

Hạ Vãn Tinh dùng giọng mũi "Ừ" một tiếng, ánh mắt còn đang chuyên chú dò xét một hàng quần áo.

Lam lan: "Sao tớ cảm thấy cậu có chút không quá vui vẻ?"

"Không có." Hạ Vãn Tinh xoa xoa huyệt thái dương, "Gần đây tớ ngày nào cũng ngủ không ngon, dưới lầu có hàng xóm mới."

Lan Lan im lặng một lúc, "Cùng cậu có quan hệ gì sao?"

Hàng xóm ở tầng dưới, ngay cả khi người ta nhảy dây ở nhà cũng không ảnh hưởng đến tầng trên.

Hạ Vãn Tinh thở dài một cái, cắn răng nói, "Mỗi ngày đúng 5 giờ ra ngoài, 6 giờ trở về!"

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi đúng chuẩn, cuộc sống sinh hoạt có kỷ luật!

"Vậy thì sao?"

"Tiếng đóng mở cửa sân phá hỏng giấc ngủ của tớ!"

Lam Lan bật cười, "Vậy không lẽ người ta vì không ảnh hưởng đến cô, về sau dứt khoát không cần ra ngoài sao?"

Hạ Vãn Tinh: "..."

Cô hiểu rồi, người bạn thân này là đặc biệt trở về để chọc tức cô!

Hạ Vãn Tinh đóng tủ quần áo lại, vừa rồi muốn tìm lầu dưới bồi dưỡng tình cảm nhưng trong nháy mắt lại không có lý do thích hợp.

"Vết thương thế nào rồi?" Lam Lan ở đầu kia hỏi.

Cô nhìn về phía cánh tay đã đóng vảy, "Tốt rồi, nhưng chắc sẽ để lại sẹo."

"Vết thương cạn mà, chắc là không đâu." Lam Lan trêu chọc cô, "Con dao này nếu như là đâm vào lưng cậu, cậu không phải sẽ phát điên lên sao?"

Hạ Vãn Tinh nặng nề "hừ" một tiếng, "Cậu vì lưng tớ quá đẹp, nên hâm mộ ghen tị chứ gì?"

Nghe Lam Lan ở đầu kia ha ha cười to, cô nắm điện thoại di động, cũng cong khóe môi cười nhạt, chờ đầu dây bên kia cười đủ, cô hỏi, "Hôm nay cậu có muốn trở về một chuyến không?"

"Hôm nay quên đi, vết thương của cậu còn chưa lành hẳn, tránh trở về mọi người lại lo lắng."

Hạ Vãn Tinh suy nghĩ một lát gật đầu, "Nói cũng đúng."

Cô lại mở miệng, "Buổi chiều có một công ty điện ảnh và truyền hình hẹn tớ, buổi tối tớ lại tìm cậu sau."

"Công ty điện ảnh và truyền hình? Vẫn là công ty lần trước?"

Hạ Vãn Tinh trợn trắng mắt, "Chị gái à, tớ là người sẽ quay lại ăn lại cỏ sao?"

"Cũng được, hai tác phẩm đầu tiên cũng đủ cho cậu ăn cả đời rồi." Lam Lan bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hỏi, "Còn kịch bản này khi nào có thể chính thức bán ra?"

"Sắp rồi, hiện tại là giai đoạn chuẩn bị, tháng sau hẳn là được rồi."

Lam Lan hỏi: "Bản quyền phim thì sao?"

Cô biết điều này có ý nghĩa khác nhau đối với Hạ Vãn Tinh.

Ở đầu điện thoại này, Hạ Vãn Tinh không biết nhớ tới cái gì, trầm mặc trong nháy mắt, ngữ điệu ra vẻ thoải mái nói, "Cái này để nói sau đi."

Sự phổ biến của thị trường về chủ đề này không phải là rất cao, hơn nữa, cô chỉ viết những câu chuyện cô muốn viết, không muốn nó bị lợi ích hóa.

Nó không thể đo lường được bằng tiền.

Bởi vì trong lòng cô, nó là vô giá.

Lam Lan biết tính cách của cô, cũng không hỏi thêm nữa, cửa hàng hoa của cô bận rộn không rảnh rút người, dặn dò cô hai câu chú ý vết thương liền cắt đứt điện thoại.

Trở lại phòng ngủ, Hạ Vãn Tinh kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ lập tức đổ vào, bỗng dưng chiếu vào trong mắt, cô khó chịu híp mắt lại.

Các tòa nhà cao tầng có mật độ nhỏ và địa hình xây dựng cao, tầng một ngay cả vào mùa đông ánh sáng ban ngày cũng là tuyệt vời.

Tòa nhà này có vị trí rất tốt, ngay phía trước không xa là hồ nhân tạo lấp lánh, diện tích rất lớn, mặt trên dựng một cây cầu ngắm cảnh, hai bên đường có rất nhiều loài hoa không biết tên, hoa thơm chim hót.

Môi trường xanh sạch đẹp.

Hạ Vãn Tinh hít sâu không khí trong lành bên ngoài, dần dần bình phục lại sự nóng nảy vừa rồi.

Có lẽ Lục Hành Xuyên hiện tại cũng không tệ lắm, dĩ nhiên đủ giàu có để có thể mua toàn bộ tầng hai.

Cô ở trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài trong chốc lát, lúc này mới nhấc chân lười biếng đi vào phòng khách.

Bụng có chút đói, cô quyết định ra ngoài ăn sáng.

Tự cảm thấy trình độ nấu ăn của bản thân cũng không tệ lắm, bình thường cũng rất ít đi ra ngoài ăn, luôn cảm thấy thức ăn bên ngoài không phải là rất vệ sinh cũng không có dinh dưỡng.

Vì sức khỏe tốt, khi tốt nghiệp đại học vừa làm biên kịch, cô bắt đầu nghiên cứu công thức nấu ăn, cũng kiên trì chạy tập thể dục, cũng để cải thiện sức đề kháng của bản thân, để tránh làm cho mình bị bệnh.

Cứ như vậy mãi, nhưng thật ra cũng luyện được tài nấu ăn khá tốt.

Chẳng qua hôm nay không muốn động đũa nấu cơm, dứt khoát ra ngoài hít thở không khí.

Hạ Vãn Tinh nằm trên sô pha quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, đang cân nhắc mặc quần áo gì đi ra ngoài thì tốt hơn, ánh mắt thoáng nhìn thấy móc áo trống rỗng trên giá đỡ trên ban công, cô chớp chớp mắt, ngẩn người.

Áo ngực của cô tắm rửa ngày hôm qua đã biến mất.

Khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo kinh ngạc trong nháy mắt, nhìn quần áo theo làn gió nhẹ nhàng phiêu đãng, lúc này mới bước nhanh đến lan can ban công.

Hạ Vãn Tinh cẩn thận tìm kiếm xung quanh ban công, cuối cùng vẫn không có kết quả.

Cô hơi nghiêng người nhìn xuống lầu một, quả nhiên, chân tường phát hiện ra một vật màu đen.

Khóe miệng cô giật giật, đấu tranh tâm lý giữa 'không' và "muốn".

Nửa phút sau, cô yên lặng thay quần áo.

Quên đi, cái này mới mua chưa mặc lần nào, hơn nữa còn khá đắt tiền.

Ở tầng dưới.

Thiên Ưng trong miệng ngậm vật màu đen im lặng ngồi ở cửa phòng tắm chờ chủ nhân xuất hiện.

Vài phút sau, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông đang cầm khăn tắm trên tay thản nhiên lau tóc, một chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh, những giọt nước chảy ra từ tóc ẩn trong chiếc khăn tắm, dọc theo rãnh sau biến mất.

Mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt thon gọn, làn da lúa mì khỏe mạnh.

Kết cấu cơ bụng rõ ràng, đường nét cơ bắp rắn chắc, hình dạng hoàn hảo của tam giác ngược đều lộ ra.

Thấy anh đi ra, Thiên Ưng trước tiên nghênh đón, cắn đồ trong miệng, vui vẻ lắc lắc đuôi về phía hắn.

Hàn Tư Thần tiện tay ném khăn tắm lên tủ, lúc này mới thoáng nhìn thấy trong miệng Thiên Ưng ngậm đồ, anh nhất thời không thấy rõ cái gì, vươn tay, "Cái gì đây?"