Gia đình có bối cảnh lớn ngoại hình lại đẹp, khí thế quân nhân, bọn họ dù không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng đều coi Hàn Nhân như "Bình hoa" .
Những điều này Hàn Nhân đều biết rõ ràng.
Cảnh đầu tiên, cô có chút căng thẳng.
Trước kia cô đã đóng qua vài vai diễn, nhưng cô không hề cảm thấy có áp lực, cũng không để ý ánh mắt của người khác, nhưng lần này lại khác.
Người khác sẽ đem cô đặt lên cùng hàng với Tinh Quang, nếu như diễn không tốt, cô thật sự sẽ mang cái danh ‘’bình hoa’’ này.
Mà lại, bạn diễn của cô là là Khâu Cảnh Duyên, kỹ năng diễn xuất áp đảo, áp lực trong lòng rất lớn, cô sợ sẽ làm vướng chân người khác.
Khâu Cảnh Duyên nhìn được cô căng thẳng, động viên cô: ‘’Thả lỏng, trạng thái vừa rồi rất tốt’’.
Hàn Nhân gật gật đầu, ‘’ Ừm, tôi sẽ cố gắng để cậu ít bị NG’’.
‘’Không liên quan, tìm cảm giác mới là quan trọng nhất’’.
Không thể không nói, Khâu Cảnh Duyên đối với nghiệp diễn vô cùng chuyên nghiệp, rất có kiên nhẫn.
Hàn Nhân quay phim, Hạ Vãn Tinh một mình ở khách sạn cũng không có chuyện để làm, liền theo tới studio. Cũng không biết đạo diễn an tâm cái gì, sắp xếp cho cô ngồi cạnh Hàn Tư Thần.
Hạ Vãn Tinh bình thản ngồi xuống, tươi cười giống như ngày thường, chào hỏi hắn ‘’Xin chào giám đốc Hàn’’
Ánh mắt Hàn Tư Thần dừng tại trên mặt cô vài giây, thu tầm mắt lại, hỏi: ‘’Tối hôm qua ngủ ngon không?’’
‘’Ngủ ngon lắm.’’ Cô dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được, nhỏ giọng nói: ‘’Nghe Hàn Nhân nói, tối hôm qua tôi uống say ở phòng anh sao?’’
Hắn nghe vậy đen mặt chớp mắt một cái.
‘’Tôi có gây chuyện gì không vậy?’’ Cô cười giảo hoạt.
Ánh mắt Hàn Tư Thần chăm chú nhìn cô một lúc, thấy cô so với ngày thường chẳng có lấy nửa điểm khác biệt, trong lòng chợt thấy chùng xuống.
Cô quả nhiên cái gì cũng không nhớ.
Hắn che dấu mặt mày, nhìn về phía nơi xa đang quay phim cố gắng tìm cảm giác hai người, bình thản nói: ‘’ Không có’’.
‘’ A...... ‘’ Âm cuối cô kéo dài, ý vị thâm sâu nói: ‘’Không thể nào, chỉ bằng chuyện tôi thèm anh đến nhỏ nhãi như vậy, uống say vậy rồi mà không bổ nhào vào sao?’’
Cô tự mình trả lời: ‘’Anh nói thật đi, có phải là tối hôm qua tôi uống say bổ nhào vào anh, sau đó bị anh ném ra khỏi phòng?’’
‘’Cô suy nghĩ nhiều rồi’’. Hắn nghiêng người ghé vào cô một chút, hỏi: ‘’Chuyện tối ngày hôm qua thật sự không nhớ một chút nào sao?’’
‘’Nhớ rất rõ, tôi uống rượu cùng với anh’’ . Ánh mắt của cô sáng lên, ‘’Tỉnh lại mới phát giác, là anh chuốc say tôi’’.
Lòng Hàn Tư Thần bỗng nhiên xiết chặt, nín hơi nhìn xem cô.
‘’Nói, mục đích anh chuốc say tôi là gì?’’ Cô dò xét hắn, đoán: ‘’Có phải là nghĩ đối với tôi say rượu làm loạn . Tính?’’
Hàn Tư Thần: ......
Đầu lưỡi khẽ đẩy má, trong lòng nới lỏng, nói: ‘’Trí tưởng tượng của tác giả các cô thật phong phú, nghĩ quá nhiều rồi.’’
Cô khẽ cong môi cười một tiếng, cố ý xuyên tạc ý của hắn, ‘’Vậy được đi, tôi coi như ngày hôm qua anh mời tôi uống rượu là muốn thúc đẩy tình cảm’’.
Hàn Tư Thần còn muốn nói gì đó, cô đã ngắt lời, ‘’Tôi đi xem Hàn Nhân quay phim, có việc gì anh có thể tìm Wechat của tôi nói chuyện riêng.’’
Anh bị chặn họng, nhìn cô chững chạc đường hoàng nói ở bên cạnh, bỗng nhiên không biết nói gì cho tốt.
Anh nhìn nơi xa, tâm tư hoàn toàn không để ở đó.
Bên cạnh là đạo diễn cầm loa đang kêu lớn: ‘’Hàn Nhân, tay trái ôm eo Cảnh Duyên, tay phải xoa lên hầu kết cậu ta, rồi đột nhiên khóa cổ cậu ấy.
Loa lớn vang vọng studio, Hàn Nhân nuốt xuống cuống họng, yếu ớt nói: ‘’Khâu lão sư, vậy đắc tội rồi’’.
Cô duỗi ra tay nhỏ, nghe theo lệnh của đạo diễn.
Khâu Cảnh Duyên nhìn bộ dáng ngo ngoe muốn động của ‘’cô nàng 100 triệu’’, nhịn không được cười, tôi nói, ‘’Có phải là cô đã sớm có suy nghĩ đen tối đối với tôi không?’’
‘’Khâu lão sư thật biết nói đùa, có thể chạm anh một cái đã là giấc mơ từ lâu của tôi’’.
Hai người giữ khoảng cách trêu chọc nhau, nghe đạo diễn hô action, Hàn Nhân lập tức thu lại bộ mặt vui vẻ vừa rồi, trơn tru xoay người một cái, vẫn nghiêm túc khóa cánh tay trên cổ Khâu Cảnh Duyên .
Khâu Cảnh Duyên bị động tác mau lẹ của cô làm cho sững người, hắn nhanh chóng kịp phản ứng, đảo ngược tình thế dùng một tay khác muốn kìm lại cánh tay của cô, bỗng nhiên bị cô trở một tay nắm lấy.
Anh còn chưa kịp phản ứng, hai cánh tay cánh tay đã đột ngột bị cô khóa lại sau lưng.
Hình tượng chớp mắt đã không còn.
Thời gian như ngừng trôi, yên tĩnh im ắng.
Động tác cuối cùng của Hàn Nhân không có trong kịch bản, nhưng không thể không nói, hiệu quả về sau quả thật tốt hơn.
Nhưng để bọn họ sửng sốt không phải cái này, mà là......
Hàn Nhân phát giác được ánh mắt mọi người xung quanh nóng bỏng, lúc này mới chậm trễ phát giác bản thân đang làm gì .
Cô vội vàng buông tay Khâu Cảnh Duyên ra, xấu hổ cười cười, xin lỗi: ‘’Thật xin lỗi thật xin lỗi, Khâu lão sư, tôi không cố ý’’.
Vừa rồi cô nhất thời nóng não, theo bản năng tự vệ, quên mất bản thân là đang trong trường hợp nào.
Khâu Cảnh Duyên có chút không phản ứng kịp, anh giật giật cánh tay đau buốt, một lời khó nói hết nhìn cô, nửa ngày, khó tin hỏi: “Cậu từng học võ sao?’’
‘’Hả?’’ Hàn Nhân chậm nửa nhịp, hoàn hồn, ‘’A, có từng học qua’’.
Cô mỉm cười nói: ‘’Quyền đạo, nhu thuật, bắn súng, kiếm thuật.’’
Khâu Cảnh Duyên sững sờ, có thâm ý khác nhìn cô.
Thấy ánh mắt Khâu Cảnh Duyên đầy kinh ngạc cô lại bổ sung thêm: ‘’Mỗi thứ đều biết một chút, da lông.’’
Khâu Cảnh Duyên: ......
Anh có chút sáng tỏ vì sao đạo diễn lại chọn cô, khả năng như này, thật sự phù hợp với nhân vật này.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi trước đó không nói rõ với anh, làm anh không có phòng bị.”
Hàn Nhân cảm thấy anh khẳng định không cao hứng, cô lấy lòng, “Đừng nóng giận, tôi mời anh uống trà.”
Khâu Cảnh Duyên lại lơ đễnh cười, “Một ly trà liền muốn đền bù tôi? Lấy thân phận “Cô nàng 100 triệu này của cô, làm sao cũng phải mời một bữa tiệc hải sản .’’
Hàn Nhân: ...... ‘’Đi! Về sau còn muốn dựa hơi anh.’’
Anh vui vẻ, “Đừng, cô thủ hạ lưu tình với tôi llà tôi đã cảm ơn cô lắm rồi’’.
Bên trong phòng ảnh chụp, Hạ Vãn Tinh không thể tưởng tượng nổi hỏi Hàn tư thần: “Hàn Nhân cái này......”
“Công phu mèo cào.” Hắn cười, “Từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, khi còn bé giống như một con nhóc điên, mỗi ngày lại đánh sau mông một đứa con trai, tính tình vô cùng hoang dã’’.
“Do bị ông và bà là quân nhân từ nhỏ ảnh hưởng, Hàn Nhân từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ, đơn giản ngược lại là có thể dùng phòng thân, nhưng nếu như gặp gỡ người giỏi thật liền không là gì cả.’’
Đối với anh, Hạ Vãn Tinh từ chối cho ý kiến, “Không biết thật đó, tôi nhìn em ấy hiện tại điềm đạm nho nhã, rất thục nữ.’’
Hàn Tư Thần lườm cô một cái, ‘’Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài, tôi nhìn cô cũng là đoan trang thục nữ, ưu nhã hào phóng.’’
‘’Kỳ thực, chính là một yêu tinh.’’
Hạ Vãn Tinh sững sờ, biết rõ ý trong lời nói của anh là trào phúng, lại như không có chuyện gì cười nói, “Không ngờ trong lòng anh đánh giá tôi cao tới vậy nha”
Anh nhẹ mỉm cười, ‘’Đối với một số việc có biết cũng phải giả vờ như không biết cũng là một kĩ năng mà không phải ai cũng học được’’.
Cô bĩu môi, nhỏ giọng thầm thì: “Dù sao cũng tốt hơn so với mấy người biết mà giả vờ không biết nhiều’’.
‘’Cô nói cái gì?’’ Hàn Tư Thần đầu hơi hướng về phía cô, nghiêng người hỏi.
Hai người ngồi song song sát nhau, Hạ Vãn Tinh hướng anh nghiêng người qua, quay đầu nhìn anh.
Do anh khá cao, ne7n cô đành phải ngẩng gương mặt nhỏ xinh đẹp lên, trước mắt bao người, cô trực tiếp nhìn chằm chằm ngũ quan đẹp đẽ của hắn, chậm rãi hướng tới gần hắn mấy phần, cuối cùng dừng lại tại một khoảng cách an toàn.
Hạ Vãn Tinh nhấp hạ môi đỏ, cười nhẹ, ‘’Tôi nói, chỗ tôi nên học tập còn rất nhiều, anh có muốn mỗi chỗ đều đi vào tiếp cận một chút?’’
Hàn Tư Thần ánh mắt nặng nề liếc hai cánh môi cô khẽ khép mở, nhíu nhíu mày, không một tiếng động kéo ra khoảng cách cùng cô, thấp giọng nói: “Nhiều người, cô chú ý hình tượng.”
Cô cười khẽ, ‘’Được, đợi đến lúc ít người chúng ta lại nói chuyện’’.
Hàn Tư Thần: ......
Anh bỗng dâng lên một cỗ cảm giác bất lực.
Hàn Tư Thần định sáng ngày thứ hai về Liêu thành, buổi sáng Hàn Nhân không có việc gì, nghe nói anh cô muốn đi,liền lôi kéo Hạ Vãn Tình đi tiễn anh .
Hạ Vãn Tinh cẩn thận ngồi trước gương trang điểm, cho tới khi trong gương một gương mặt nhỏ xinh đẹp, cô khẽ nhấp nhẹ đôi môi son môi, nhìn trong gương chính mình môi tựa trái anh đào, tâm tình vui vẻ cong cong mặt mày.
Hàn Nhân có chút giật mình nhìn người trước mặt.
Một đôi mắt trong veo hồn xiêu phách lạc, con ngươi sạch sẽ thanh tịnh, nhưng mắt hình yêu mị, ngũ quan dung hợp một chỗ hình thành một loại cực đẹp phong tình.
Áo khoác màu gạo, ngực lớn eo nhỏ, bắp chân cân xứng trắng nõn, lạ xỏ vào một đôi dép lê nhỏ, vốn là vóc người cao gầy giờ phút này càng thêm yểu điệu tinh tế.
Hàn Nhân thấy có chút ngốc.
“Choáng váng? Đi thôi’’. Hạ .Vãn Tinh khẽ khua tay trước mặt cô
Hàn Nhân hoàn hồn, đôi mắt đáng giá Hạ Vãn Tinh, sợ hãi thán phục:’’Chị như này đi tiễn anh em, không chừng anh ấy không nỡ đi.”
Cô cười cười,” Chị còn không có mị lực lớn như vậy.”
“Chị Hạ à, chị thật đẹp” Hàn Nhân nghĩ không được từ gì để khen cô cho đủ, hướng về phía cô giơ ngón tay cái.
Cô nói: “Thật đó, mẹ em cùng bà giới thiệu những người phụ nữ kia cho anh em, ai em cũng không phục, liền phục chị”.
Hạ Vãn Tinh bật cười, “Có sơ hở trong lời nói, lời này nghe thật giống như chị cũng là giới thiệu”.
“Cái này không quan trọng, chuyện quan trọng là em chỉ bái phục duy nhất một mình chị!” Hàn Nhân chân chó bóp vai cho Hạ Vãn Ninh.
Hai người vừa đi vừa nói, Hạ Vãn Tiinh thuận miệng hỏi một câu, “Tình địch của chị có nhiều không?”
Hàn Nhân phản ứng mấy giây, nói: “Không nhiều, những người mặt son da phấn kia tất cả đều là tiểu thư con nhà giàu, anh em cũng không để ý, họ cũng liền không dây dưa đến cùng .”
Hạ Vãn Tinh bắt lấy trọng điểm: “Không nhiều là bao nhiêu?”
“Theo em biết thì chỉ có một người”. Hàn Nhân nói: “Trước kia có từng qua lại, bây giờ tại đang ở bệnh viện quân khu làm bác sĩ”.
Hạ Vãn Tinh hơi trầm mặt, quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Tóc ngắn?”
Hàn Nhân sững sờ, “Sao chị biết? Anh em bây giờ đến cả chuyện này cũng nói cho chị biết?”
Hạ Vãn Tinh lắc đầu, hỏi tiếp: “Dáng dấp đẹp không?”
“Không có đẹp bằng chị”. Hàn Nhân cười cười, động viên cô: “Yên tâm, trong lòng anh em chị là đẹp nhất.”
Hạ Vãn Tinh: ......
‘’Nhìn xem, đến người ngoài cũng cảm thấy họ có cái gì đó, anh lại vẫn giả vờ như không.